Edit By Tsunami
Kiều Đông Lăng và Kiều Tiếu Tiếu kéo Kiều Nhất Hoắc vào bên trong tường, ngay lập tức che chắn vết thương trên bụng, máu từ viết thương không ngừng chảy ra.
Kiều Huyền Hạo lấy điện thoại di động ra gọi cấp cứu, nhân tiện báo cảnh sát.
Thấy người nhà đều đã trốn đi, Kiều Huyền Thạc yên tâm thở dài một tiếng, anh bình tĩnh lại, lấy điện thoại di động ra, bấm gọi số của Kiều Huyền Bân.
Chuông reo một hồi, Kiều Huyền Bân kết nối: “Alo, chú ba à.”
“Anh cả, em thấy anh đi ngoài, anh đang ở đâu vậy? Kiều Huyền Thạc cau mày và gấp gáp hỏi.
Nhưng anh nghe thấy rất rõ ràng phía bên kia ồn ào tiếng nhạc lớn truyền đến.
“Anh cùng mấy người bạn có hẹn cùng nhau đi quán bar uống vài ly.
Chú có muốn đến đây cùng không? Kiều Huyền Bân cười hỏi.
Kiều Huyền Thạc càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, nhưng không thể rõ vấn đề nằm ở đâu, rõ ràng từ điện thoại di động của Kiều Huyền Bân nghe thấy âm nhạc sôi động từ quán bar, vô cùng bùng nổ.
“Không cần đâu, em vừa thấy anh đi ra ngoài, trong lòng có chút lo lắng mà thôi, anh đừng uống quá khuya, về nhà sớm một chút.”
“Được rồi, đừng lo lắng.”
Kiều Huyền Thạc ngắt cuộc gọi, bật camera của điện thoại lên, từ từ giơ camara điện thoại vươn ra ngoài khỏi thân cây.
Anh chậm rãi di chuyển.
Nhưng khi camera của điện thoại vừa thò ra khỏi thân cây thì lại một tiếng nổ lớn phát ra.
“Bằng…” một tiếng, Điện thoại di động rơi ra, bay khỏi tay anh, lực của viên đạn bắn vào khiến tay anh cảm thấy hơi đau.
Lúc này, anh càng không dám động đậy, đối phuơng bên kia đang nhắm thẳng vị trí anh ẩn nấp.
“Em ba, chú hai mất quá nhiều máu, giờ phải làm sao?” Giọng của Kiều Huyền Hạo truyền ra từ trong bức tường.
Kiều Huyền Thạc cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Tại sao đối phương lại nhằm vào Kiều Nhất Hoắc?
Điều này lam anh vô cùng khó hiểu nghĩ mãi không ra, vò đầu bứt tóc, điều này nằm ngoài dự đoán của anh, quá mức đột ngột.
Anh hoàn toàn không thể đoán được đối phương là ai và mục đích là gì.
“Gọi cảnh sát……”
“Đã báo cảnh sát, xe cấp cứu sắp đến.”
“Đừng nhúc nhích, hãy đợi đến khi cảnh sát đến.”
Kiều Huyền Thạc không dám quay đầu thăm dò khu rừng phía đối diện.
Vì vậy không biết bên kia đối phương đã rời đi hay chưa, một lúc sau, âm thanh của cảnh sát và xe cứu thương vang lên, càng ngày nghe càng rõ ràng và tới gần hơn.
Lúc này, Kiều Huyền Thạc mới vươn đầu ra, chậm rãi liếc nhìn con đường đối diện.
Phía bụi cây bất động, và côn dài kia đã biến mất.
Xe cảnh sát đến thẳng cửa nhà họ Kiều.
Cảnh sát nắm lấy khẩu súng lục, thận trọng bước ra khỏi xe, đưa mắt nhìn xung quanh, Kiều Huyền Thạc chậm rãi bước ra khỏi gốc cây.
Kiều tướng quân? Tôi nhận được cuộc gọi nói rằng ở đây có một vụ nổ súng …” Người cảnh sát rất cung kính đi về phía Kiều Huyền Thạc.
Kiều Huyền Thạc chỉ vào bụi cây đối diện: “Ở bên kia.”
Vài cảnh sát từ từ bước tới phía đó một cách cảnh giác.
Lúc này xe cấp cứu cũng đến, sau đó liền mở cửa lôi giường cứu hộ xuống.
Kiều Đông Lăng hét lên: “Nhanh lên, mau tới chỗ này, bố tôi sắp không xong rồi.
Mau tới đây cứu ông ấy …”
Đôi mắt mê mang của Kiều Nhất Hoắc cứ nhìn chằm chằm vào Trần Tĩnh.
Sắc mặt của Trần Tĩnh đã sợ hãi tới mức tái đi vì tiếng súng, nhưng khuôn mặt của bà vẫn đầy xa lánh không có một chút ấm áp nào.
Đối mặt với ánh mắt của Kiều Nhất Hoắc, bà có vẻ vô cùng bình tĩnh, không có chút lo lắng nào, ánh mắt vẫn không có một tia nào ấm áp.
Giờ phút này bà chỉ cảm thấy sợ tiếng súng mà thôi.
Kiều Nhất Hoắc được đưa vào xe cấp cứu và nhanh chóng được đẩy đi.
Ánh mắt của ông ta từ đầu đến cuối vẫn dán chặt vào gương mặt của Trần Tĩnh, vừa nóng bỏng vừa trìu mến, ông ta rấ muốn nói nhưng lại ngậm chặt miệng.
Kiều Nhất Hoắc được đưa vào xe cấp cứu, Kiều Đông Lăng và Kiều Tiếu Tiếu cùng lên xe cấp cứu rời đi.
Kiều Huyền Hạo vẫn nắm chặt tay Trần Tĩnh xoa xoa: “Mẹ, tay mẹ lạnh quá, mẹ bị sao vậy?”
Trần Tĩnh cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, mẹ bị tiếng súng làm cho sợ thôi, không sao cả.”
Kiều Huyền Thạc đi đến: “Mẹ, anh hai, hai người không sao chứ?
“Không sao, mẹ chỉ bị sợ hãi thôi” Anh sẽ đưa mẹ về nghỉ ngơi.
Nói xong, Kiều Huyền Hạo nắm lấy Trần Tĩnh xoay người rời đi.
Cảnh sát bắt đầu khám nghiệm hiện trường.
Kiều Huyền Thạc bước đến vị trí vừa nổ sùng thì phát hiện một viên đạn đã găm vào bức tường.
Anh lại nhặt chiếc điện thoại bị hỏng của mình trên mặt đất, có một viên đạn găm vào giữa chiếc điện thoại.
Cảnh sát xúm lại lấy đèn pin soi.
“Kích thước viên đạn loại nào?” Người cảnh sát hỏi.
Kiều Huyền Thạc liếc nhìn phần đuôi viên đạn, sắc mặt tối sầm lại, viên đạn này chính là trong lô quân giới đã bị đánh cắp, trên đuôi viên đạn còn khắc ký hiệu rất rõ ràng.
Người cảnh sát đeo găng tay và cầm một chiếc túi trong suốt: “Kiều tướng quân, hãy đưa cho tôi.
Đây là tang vật.
Chúng tôi cần thu hồi nó để điều tra.”
Kiều Huyền Thạc liếc nhìn hai lần rồi lập tức ném viên đạn vào chiếc túi trong suốt của viên cảnh sát.
Đây là công việc của họ, và Kiều Huyền Thạc biết quy trình làm việc của bọn họ.
“Ở chỗ này có giám sát ở đây không?” Người cảnh sát hỏi.
Kiều Huyền Thạc bình tĩnh nói: “Có, nhưng chỉ có thể nhìn thấy vị trí của cánh cửa, không thể nhìn thấy tình hình xảy ra ở con đường đối diện.”
Kiều Huyền Thạc nhìn qua camera ở con đường gần đó.
Dễ dàng nhận thấy rằng trong phạm vi quét của camera không thể nhìn tới bụi cây phía đối diện.
Có vẻ như kẻ kia đã quá quen thuộc với nơi này.
Kiều Huyền Thạc đứng một bên, chìm trong suy nghĩ, chờ đợi kết quả điều tra của cảnh sát.
Tuy nhiên, bên kia chỉ lấy được một vài vỏ đạn nhỏ và không tìm thấy gì khác.
Nửa giờ sau, cảnh sát rời đi.
Kiều Huyền Thạc lái xe ra ngoài và đến thẳng bệnh viện.
Bên trong bệnh viện.
Kiều Tiếu Tiếu và Kiều Đông Lăng đang đi đi lại lại bên ngoài phòng cứu hộ, như kiến bò trên chảo nóng.
Kiều Huyền Thạc bước vào bệnh viện và chạy nhanh đến phòng cấp cứu.
“Anh ba …” Kiều Tiếu Tiếu gọi tên anh.
Kiều Huyền Thạc vội vàng hỏi::”Tình hình chú hai bây giờ thế nào rồi?”
“Em không biết, ba vẫn đang ở trong phòng mổ.”
Kiều Huyền Thạc bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, nhìn lên ngọn đèn trên cửa phòng cấp cứu, trong lòng rất lo lắng.
Kiều Nhất Hoắc tuyệt đối không thế xảy ra chuyện.
Lâu như vậy mới tra được chút manh mối, một khi ông ta xảy ra chuyện không hay, mọi manh mối mà anh ta truy tìm bấy lâu nay sẽ bị cắt đứt.
Mọi nỗ lực đều sẽ là vô ích.
Nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, Kiều Huyền Thạc trong lòng lẩm bẩm: “Không thể xảy ra chuyện gì, muốn chết cũng không phải vào lúc này.” Kiều Đông Lăng sờ cằm, rơi vào nghi ngờ sâu sắc và lẩm bẩm: “Anh ba, tại sao lại có người muốn giết ba tôi?”
“…” Kiều Huyền Thạc không nói bất cứ điều gì, bởi vì anh cũng không nghĩ ra được.
Kiều Tiếu Tiếu buồn bã gạt những giọt nước mắt trên khóe mắt: “Ba em bình thường với mọi người quan hệ rất tốt và chưa bao giờ làm mất lòng mọi người.
Rốt cuộc tên khốn đó tại sao lại muốn giết ba em?”
“Liệu có phải là ngộ thương không?” (vô tình làm bị thương) “Không có khả năng thương.” Kiều Huyền Thạc nhàn nhạt trả lời: “Súng của đối phương là súng trường mới nhất và chính xác nhất, cho dù xét về độ chính xác hay tầm bắn, đối thủ sẽ không bao giờ nhắm sai.”
“Vậy ý anh là người kia muốn giết ba tôi?” Kiều Đông Lăng tức giận hỏi.
“Đúng vậy.”
“Không thể, tuyệt đối không thể …” Kiều Tiếu Tiếu lắc đầu, đau buồn rơi lệ.
Kiều Huyền Thạc nhìn vẻ mặt không dám tin của họ, và anh liền biết ngày thường Kiều Nhất Hoắc đã ngụy trang tốt như thế nào.
Nhưng Kiều Nhất Hoắc đã trúng đạn, và ông ta đang ở trong tình trạng nguy khốn chưa từng có, mắt thấy manh mối ở trước mặt đột nhiêu lại rơi vào màn sương mù và không thể thoát ra.
Anh luôn nghĩ rằng lô quân giới nằm trong tay Kiều Nhất Hoắc.
Nhưng bây giờ có vẻ không phải như vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...