Tiếng thét của Doãn Nhị chói tai, có thể nói là gây kinh động cho toàn bộ biệt thự.
Bạch Nhược Hi trở lại cổng biệt thự, nhìn thấy Doãn Chi Nguyên cùng Phương Tiểu Ngọc vội vàng từ bên trong lao ra, trên người vẫn còn mặc đồ ngủ, trong lòng đầy lo lắng: “Tiểu Hi, xảy ra chuyện gì vậy?”, Bạch Nhược Hi nhìn về phía ba mẹ mình, Doãn Đạo nhàn nhã đi theo ở phía sau, cả ba người nhìn thấy
Dáng vẻ lười biếng của Doãn Đạo trong phút chốc biến mất, vội vàng xông tới, nắm chặt lấy vai của Bạch Nhược Hi, lo lắng hỏi: “Em có chuyện gì vậy?”
Doãn Đạo lo lắng đến mức vội vàng chạy tới, thậm chí chen lấn đẩy ba mẹ lùi lại phía sau một bước.
Phương Tiểu Ngọc vòng qua người Doãn Đạo, đi đến bên cạnh Bạch Nhược Hi, rất lo lắng sờ sờ người của cô: “Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì? Vì sao toàn thân lại ướt sũng?”
Bạch Nhược Hi chậm rãi cúi đầu xuống, “Ba mẹ, anh trai, em xin lỗi”
“Có chuyện gì vậy? Tại sao lại nói xin lỗi?” Doãn Đạo chau mày, đưa tay sờ lấy tóc mái của cô, vẽ mặt vô vùng thẫn thờ.
Doãn Chi Nguyên lo lắng nói: “Con gái à, cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Ba vừa mới nghe một tiếng thét chói tai, có chuyện gì vậy?”
Bạch Nhược Hi sợ hãi ngước mắt, nhìn về phía Doãn Chi Nguyên cùng Phương Tiểu Ngọc, cô cũng biết giả bộ đáng thương, đây cũng không phải là độc quyền của Doãn Nhị, giọng điệu áy náy nói: “Con vừa rồi ở phía sau vườn hoa tập thể dục, thế nhưng mà Doãn Nhụy thật quá đáng, em ấy nói rất nhiều lời khó nghe xúc phạm con, còn muốn đuổi con đi, con vốn không muốn quan tâm đến lời nói của em ấy, nào ngờ em ấy đã đẩy con xuống nước, giờ con mới trở thành bộ dáng như thế này đây.”
Ba người kinh ngạc nhìn Bạch Nhược Hi, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
Bạch Nhược Hi thở dài một tiếng, nói tiếp: “Kỳ thật con làm chị gái có thể nhường nhịn em ấy, nhưng mà em ấy rất quá đáng, con trong cơn tức giận đã đem kéo em xuống nước, đem quần áo của em ấy cởi ra rồi ném vào trong thùng rác, để cho em ấy cũng học được một bài học.”
Bạch Nhược Hi cố ý lược bỏ tình tiết cô lấy giun bỏ lên đầu Doãn Nhụy.
Phương Tiểu Ngọc cùng Doãn Chi Nguyên ngây người trợn mắt há mồm, nhất thời nói không ra lời.
Bạch Nhược Hi đáng thương lẩm bẩm nói: “Ba mẹ, hai người trách con không sao cả, con làm chị gái, không nên đánh lại em gái.”
“Làm tốt lắm.” Doãn Đạo đắc ý cười, vỗ vỗ lòng bàn tay, tán thưởng nhìn cô: “Ăn miếng trả miếng, không tệ, đúng là nên trị nó, để nó thu lại tính tiểu thư một chút.”
Doãn Chi Nguyên thở dài một tiếng, an ủi: “Ba mẹ không trách con, là Tiểu Nhị gây sự trước.
Là con bé không tốt, cũng nên dạy một bài học để nhớ về sau.”
Phương Tiểu Ngọc sắc mặt rất là khó coi, tâm tình cũng sa sút mấy phần, bà kéo tay Bạch Nhược Hi: “Con gái à, mẹ dẫn con đi thay quần áo.”
“Mẹ, mẹ mang quần áo cho em gái trước, con mặc dù muốn dạy dỗ em ấy một chút, nhưng ngâm mình ở trong nước quá lâu sẽ bị bệnh.” Bạch Nhược Hi cười yếu ớt nói.
Phương Tiểu Ngọc sắc mặt càng thêm xanh mét, vội vàng nói: “Đừng quản nó, cứ để cho nó ngâm nước, con không cần lo lắng cho nó.”
Nói xong, Phương Tiểu Ngọc nắm Bạch Nhược Hi vào nhà, vừa đi vừa cảm khái, bất lực lẩm bẩm: “Mẹ thật đúng là không biết dạy con, từ nhỏ đến lớn mẹ luôn dạy nó đạo lý làm người, nhưng cứ hết lần này đến lần khác khiến mẹ thất vọng.”
Bạch Nhược Hi an ủi: “Mẹ, mẹ đừng tự trách mình, mẹ tài đức vẹn toàn, hiền lành nhân hậu, em ấy vốn dĩ không phải con gái của mẹ cũng không được thừa hưởng gen tốt đẹp của mẹ, cho nên mẹ cũng đừng trách.”
Phương Tiểu Ngọc không khỏi nở nụ cười, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút: “Mẹ làm gì có chỗ nào tốt như con nói?”
“Có, mẹ chính là vậy mà.”
Phương Tiểu Ngọc nắm tay Bạch Nhược Hi vào nhà, lập tức sai người nấu canh gừng.
Người đàn ông đứng trên cầu nhỏ không biết phải làm sao.
Doãn Nhị ôm thật chặt ngực, ngồi xổm xuống để nước chặn trên người, tức giận hét lên: “Nhìn cái gì vậy? Nhanh đi lấy khăn tắm cho tôi, nhanh lên..”
“Còn nhìn tiếp nữa tôi sẽ sa thải hết toàn bộ.”
Tất cả mọi người bị dọa sợ đến mức lập tức quay lưng rời đi.
Doãn Chi Nguyên cùng Doãn Đạo chầm chậm đi tới, nhìn thấy Doãn Nhị trong nước, sắc mặt hai người đen lại, chau mày, bất lực nhìn cô.
“Ba...” Doãn Nhị nhìn thấy Doãn Chi Nguyên, đem người mình đè sâu xuống nước, chỉ lộ ra một cái đầu, gào thét khóc lớn lên: “Ô ô ô...!Ba ba cứu con, ba, Bạch Nhược Hi cái đồ rẻ tiền kia, đem đè con xuống nước, cô ta muốn giết con, cô ta…cô ta…”
Doãn Nhị khóc đến thở không ra hơi.
Doãn Chi Nguyên hừ lạnh một tiếng, chắc chắn rằng cô không chết mới yên tâm, rồi mới tức giận quay người rời đi.
Doãn Nhị nhìn thấy phản ứng của ba mình, cả người hoàn toàn mù mờ, sững sờ kinh ngạc đến quên cả khóc.
“Cô cần gì phải vậy nữa chứ?” Doãn Đạo cười hì hì đi đến mép cầu, hai tay đút vào túi, nhàn nhã nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia giễu cợt và mỉa mai.
Doãn Nhị sụt sịt mũi, ba mẹ cô không có ở đây, cô hiện tại cũng không cần giả vờ khóc.
“Bạch Nhược Hi rốt cuộc đã nói cho ba mẹ cái gì, tại sao ba lại không để ý đến em? Mẹ đâu? Mẹ mà biết em bị Bạch Nhược Hi hại thành ra như thế này, bà nhất định sẽ đến thăm em.”
“Tự tạo nghiệt thì không thể sống.” Doãn Đạo hời hợt nói một câu, quay người muốn rời đi.
Anh vừa quay lại liền phát hiện trong vùng đất ngập nước có một ít hòn đá, đá dưới đất cũng đã bị đào lên.
Anh sửng sốt một chút, và rất nhanh hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Doãn Nhuy sợ hãi hét lên một tiếng đến mức trời long đất nở chắc hẳn là do mấy con giun đất.
Doãn Đạo nhìn vào phiến đá một chốc, liền quay người nói với Doãn Nhị: “Xem ra cô ấy so với tưởng tượng của cô còn tàn nhẫn hơn, em về sau không nên chọc cô ấy, cô không nên trêu vào.”
Doãn Nhụy cắn răng, gằn từng chữ: “Doãn Nhụy tôi cũng không phải là người ăn chay.”
“Đúng, cô rất lợi hại, nhưng cô cũng đừng quên là người đàn ông phía sau cô ấy là Kiều Huyền Thạc, cô ấy muốn giết cô cũng không phải là vấn đề gì.”
Doãn Đạo buông xuống lời cảnh cáo, bình thản ung dung nhẹ nhàng rời đi.
Nhìn tất cả mọi người rời đi, Doãn Nhị tức giận đến nắm chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào thịt trong lòng bàn tay, nghiến răng nghiến lợi hét lên: “A a...” Cô dùng hết toàn bộ sức lực đánh xuống nước, nước bắn tung tóe.
Cơn giận dữ như muốn thiêu rụi cả con suối nước.
Người vệ sĩ mang khăn tắm đến cho Doãn Nhụy và cứu cô lên.
Lên bờ, Doãn Nhị hắt hơi một cách tuyệt vọng.
Cô nắm chặt khăn tắm, hận đến nghiến răng nghiến lợi, lập tức bước nhanh chân chạy về phía biệt thự.
Khi xông vào biệt thự, những người hầu ở nhà đều kinh ngạc nhìn cô.
Doãn Nhị lúc này trông vô cùng chật vật, cô liếc mắt nhìn trong phòng một vòng không thấy Bạch Nhược Hi, liền vội vã trở về phòng thay đồ.
Bạch Nhược Hi tắm rửa xong đi ra khỏi phòng đã là mười một giờ.
Người trong nhà bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Vừa xuống lầu, Phương Tiểu Ngọc liền đứng dậy, bưng một bát canh gừng đến: “Con gái, mau tới uống canh gừng này.”
Bạch Nhược Hi đi xuống lầu một.
“Cảm ơn mẹ.” Bạch Nhược Hi vừa cầm bát, liền cúi đầu uống cạn.
Trên cầu thang truyền đến một tiếng hét phẫn nộ: “Bạch Nhược Hi…”
Vừa nghe thấy tiếng hét là biết Doãn Nhị đang tức giận không kiềm được.
Bạch Nhược Hi coi như không nghe thấy, chậm rãi uống canh gừng.
Cộc cộc cộc rất nhanh Doãn Nhị đã xuống tới lầu, có thể nghe ra được lúc này Doãn Nhị đang rất tức giận..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...