Doãn Âm nghĩ đến cha ruột của Dương Dương, liền cảm thấy an tâm hơn vài phần, nhắm mắt dựa vào đầu giường, tự lẩm bẩm: “Đúng vậy, ông ta sẽ không để anh làm chuyện này, ông ấy nhất định sẽ không để con trai mình xảy ra chuyện, chắc chắn là không.”
Kiều Huyền Thạc cau mày, và lờ mờ cảm thấy người đàn ông mà Doãn Âm đang nói đến chính là người đàn ông trong họ Kiều.
Bởi vì Doãn Âm ngoại tình yêu đương vụng trộm những lần kia, cũng không có người đàn ông lạ nào ra vào nhà họ Kiều.
Ngoại trừ anh cả của mình, những người còn lại chỉ có ba và anh hai của anh, cùng với chú hai và Kiều Đông Lăng.
Đối với người lái xe hay người làm vườn ở trong nhà, điều đó khó có khả năng xảy ra.
Kiều Huyền Thạc có thể thấy rằng Doãn Âm rất cảnh giác và thận trọng, không hổ danh là người phụ nữ đã được huấn luyện đặc biệt.
“Thật ra, cho dù cô không nói với tôi, tôi cũng đã đoán được người đó là ai rồi.” Kiều Huyền Thạc cố tình thăm dò cô ta.
Doãn Âm vẫn như cũ chỉ im lặng.
Kiều Huyền Thạc chìm vào suy nghĩ của chính mình, suy nghĩ một hồi, anh ta mới chậm rãi nói: “Phụ tá Liễu là thân tín của ông nội và cũng là người đồng phạm với cô, cho nên thời điểm khi chúng tôi diễn tập, cô dưới sự giúp đỡ của sĩ quan phụ tá Liễu dễ dàng xông vào trận địa.
Cô cùng phụ tá Liễu hợp tác muốn giết A Lương, bởi vì A Lương phát hiện phụ tá Liễu có chuyện sợ bị bại lộ.”
Doãn Âm nghe xong chỉ hơi nhíu mày lại không nói gì.
Kiều Huyền Thạc cho rằng điều này tương đối hợp lý: “Nhưng cô đã thất bại, A Lương bị thương, nhưng chúng tôi cũng đã sớm nghi ngờ phụ tá Liễu, và khi chúng tối đang điều tra, các người đã sốt ruột ra tay giết Phụ tá Liễu và chôn anh ta trong hồ ở nhà họ Kiều.
Phụ tá Liễu đã chết ở nhà họ Kiều, vì vậy hung thủ chính là ở trong nhà họ Kiều.”
Ông nội bị bại lộ, nhưng vẫn không chịu khai ra kẻ chủ mưu khác.
Điều này cho thấy rằng người này rất quan trọng trong đối với ông nội, và chính điều đó có thể loại trừ những người ngoài Kiều gia.
Người này chắc chắn là một trong những người đàn ông của nhà họ Kiều.
Với phương pháp loại trừ này, Doãn Âm bỗng trở nên căng thẳng, từ từ mở mắt ra nhìn Kiều Huyền Thạc, liền nhìn thấy ánh mắt kiên định và khó lường của người đàn ông này, cho dù tất cả đều là phỏng đoán, nhưng anh cũng làm cho người ta cảm thấy kinh hãi.
Doãn Âm lo lắng nuốt nước bọt.
Tất cả phản ứng này đều rơi vào mắt Kiều Huyền Thạc, anh không khỏi nở một nụ cười nhạt, thừa thắng xông lên tiếp tục phân tích, bởi vì biểu hiện cho dù rất nhỏ của Doãn Âm đã nói cho anh biết rốt cuộc anh có đoán đúng hay không.
“Ông nội bị lừa mất nửa đời người, dùng giả bệnh nan y lừa ông tin có thần.
Vì muốn được sống lâu trăm tuổi mà hồ đồ tin lời các người nói, liều mạng cố gắng đoạt lấy vĩnh hằng, trước đó ông nội đã đánh cắp chuỗi hạt phật châu Vĩnh Sinh cùng nhân sâm vạn năm Bất Diệt, cả hai đều là bảo vật vô giá.
Các người muốn những thứ này cũng không phải là tin vào truyền thuyết, thứ mà các người muốn đó là biến những bảo vật vô giá này thành tiền, rồi dùng tiền mua phản vật chất và nghiên cứu vũ khí hạt nhân phản vật chất có lực sát thương vô cùng lớn.”
Doãn Âm lại nuốt nước miếng, từ từ rũ mắt xuống, nhưng sắc mặt cô ta đã bán đứng cô ta, nó dần trở nên tái nhợt.
Kiều Huyền Thạc mỉm cười hài lòng: “Chẳng trách các người cần nhiều tiền như vậy, phản vật chất là thứ chất đắt nhất trên thế giới hiện nay.
Nói trắng ra là tiền cũng không thể mua được.
Vấn đề là nó không nhất thiết tồn tại.
Chỉ có các nhà khoa học mới mới có thể nghiên cứu ra được.”
Kiều Huyền Thạc nhìn chằm chằm vào biểu hiện của Doãn Âm, không bỏ sót điều gì.
Anh không phải cảnh sát thụ lý vụ án, không cần căn cứ vào chứng cứ, chỉ cần dựa vào phỏng đoán và phản ứng của đối phương, sau đó mạnh dạn nói: “Cô là thành viên của Tổ chức ưng, còn người đàn ông kia chắc hẳn là vị giáo sư trong miệng của các người.
Anh ta lợi dụng cô làm cầu nối, anh ta chịu trách nhiệm nghiên cứu vũ khí cho tổ chức, còn tổ chức của các người chịu trách nhiệm giúp anh ta tiêu thụ.
Muốn loại vũ khí như vậy thì chỉ có hai khả năng, một là tổ chức khủng bố, hoặc là một quốc gia nào đó đầy tham vọng.
Doãn Âm cười lạnh, nhướng mày nhìn Kiều Huyền Thạc, khinh thường nói: “Trí tưởng tượng của anh thật phong phú, nếu không làm biên kịch điện ảnh và truyền hình thì thật lãng phí tài năng, lại còn có cả giáo sư nữa chứ? Ha ha…”
Kiều Huyền Thạc cũng phối hợp với cô ta mỉm cười, bình tính nói: “Tôi đương nhiên có thể có một tác phẩm hay khi trở thành một nhà biên kịch điện ảnh truyền hình, nhưng cô cũng không cần phải phủ nhận, nhờ có em gái tốt Doãn Nhụy của cô, tôi đã đọc được từ máy tính của Doãn Đạo, tôi có tất cả thông tin về tổ chức của cô.
Mặc dù không có tên thật nhưng các mối quan hệ đều đã được sắp xếp.
Giáo sư có tồn tại, và tôi biết rõ mục đích của các người.”
Doãn Âm nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nhìn Kiều Huyền Thạc, trong lòng dao động vì tức giận.
Cô ta nguyên rủa Doãn Nhụy trong lòng, trong lòng dâng lên một cơn tức giận không thể kiềm chế.
“Cô có phải đang rất muốn mắng Doãn Nhụy là đồ ngu xuẩn không?”
Kiều Huyền Thạc hỏi ngược lại, nở một nụ cười khinh thường, mỉa mai nói: “Thực ra cô ta cũng giống cô, đều ngu ngốc như nhau, cô cam tâm tình nguyện bị giáo sư lợi dụng, còn giúp anh ta sinh con, bán mạng vì anh ta.”
Nghe những lời này, A Lương không nhịn được phụt cười, nhưng rất nhanh chóng kìm nén lại, tiếp tục đứng nghiêm trang.
Doãn Âm hít sâu một hơi, nhẹ nói: “Anh không cần nói nữa, tôi sẽ không nói với anh bất kì điều gì, đừng có hi vọng.”
Doãn Âm nghiến răng, im lặng một lúc rồi nghiêm túc nhìn Kiều Huyền Thạc: “Được, vậy tôi nói cho anh biết, giáo sư chính là ba của anh, Kiều Nhất Xuyên.”
Kiều Huyền Thạc đột nhiên mỉm cười đầy ẩn ý, lại rất lịch sự và bình tĩnh: “Cảm ơn cô, đã giúp tôi loại bỏ thêm một nhân vật, chỉ còn lại anh hai, Đông Lăng và chú hai, ba nhân vật khả nghĩ.”
Khuôn mặt của Doãn Âm thoáng chốc tái xanh, cả người như bị lung lay.
Ngón tay mảnh khảnh của Kiều Huyền Thạc xoa nhẹ lên thái dương, trông anh có chút mệt mỏi, anh thả lỏng một chút rồi nói: “Anh hai và chú hai đều là tiến sĩ, Đông Lăng là thạc sĩ, cả ba đều có kiến thức và có khả năng làm giáo sư.
Nhưng tôi đã luôn bỏ qua một điều, đó là từ 20 năm trước đã có thể cấu kết cùng với bác sĩ để lừa ông tôi bị mắc bệnh nan y, còn có thể lợi dụng nhược điểm của ông nội để ông bán mạng làm việc cho hắn.
Khi đó Đông Lăng và anh hai của tôi đều vẫn còn là trẻ con, tôi nghĩ có thể loại trừ hai người họ, vậy chỉ còn lại là chú hai.”
Doãn Âm khi nghe đến câu cuối cùng, không nhịn được cười, nụ cười cứng đờ, nhưng vẫn cố gượng gạo cười nhạo, chậm rãi nói: “Chỉ là một suy đoán thôi, anh không có chứng cứ thì cũng chỉ là không đáng tin cậy, hoang tưởng, mơ mộng giữa ban ngày.”
Kiều Huyền Thạc chậm rãi đứng dậy, kéo thẳng cổ áo sơ mi trắng ra, chậm rãi nói: “Có phải là mơ mộng hay không, Chúng ta rất nhanh liền sẽ biết.
Ngày phát hiện xác dì Thu, Đông Lăng đã đặc biệt nhiệt tình giúp bác sĩ pháp y tìm được hung khí giết người.
Tôi đoán giáo sư kia cũng không thể là một tên thiểu não như vậy, nên lại một lần nữa loại trừ Đông Lăng.
Còn về phần anh hai, dám tùy ý lấy máu của mình để kiểm tra ADN, nếu là giáo sư cũng sẽ không bất cẩn như vậy, nhà họ Kiều của chúng ta là nhất cử nhất động, làm việc thận trọng nhất, thâm trầm kín đáo duy nhất chỉ có chú hai.”
“Kiều Huyền Thạc..” Doãn Âm vừa mở miệng.
Kiều Huyền Thạc lập tức ngắt lời cô ta “Hôm nay cảm ơn sự hợp tác của cô, tuy rằng chỉ là phỏng đoán nhưng tôi đã có phương hướng điều tra rồi.”
Nói xong anh quay người về phía cửa rời đi.
A Lương ngay lập tức đuổi theo..