Kiều Huyền Thạc bình tĩnh cầm đũa lên, ăn một cách ưu nhã, nhẹ nhàng nói: “Nắm vận mệnh của tất cả mọi người trong nhà họ.
Hách, hồi nhỏ ước mơ của Hách Nguyệt là làm một nhiếp ảnh gia”
Câu này khiến Bạch Nhược Hy hiểu hết tất thảy.
Nhưng không cho là đúng.
Kiều Huyền Thạc gắp tôm, bóc vỏ, nhúng vào nước tương đặt trước mặt Bạch Nhược Hy, Bạch Nhược Hy mỉm cười, mãn nguyện gắp con tôm lên cần một miếng, nhưng, khi cô ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt Triệu Sa Na đang chăm chú nhìn vào cô.
Cô không khỏi khẽ giật mình.
Triệu Sa Na nhanh chóng rời tâm mắt, nhìn lên chỗ sân khấu.
Sau bữa tiệc tối.
Kiều Huyền Thạc đưa Bạch Nhược Hy về khu Xuân Điền Lý.
Người đàn ông này nghìn chén không say, vậy mà lại lấy cớ say rượu ở lỳ ở nhà cô không chịu rời đi Đương nhiên, cũng chiếm luôn cái giường của cô.
Sáng sớm hôm sau.
Bạch Nhược Hy còn đang trong giấc ngủ, thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Kiều Huyền Thạc cầm lấy điện thoại, mở mắt ra liếc nhìn màn hình, nhìn thấy số máy lạ, anh liền đưa nó vào lòng Bạch Nhược Hy, dịu dàng ôn tồn nói: “Nhược Hy, điện thoại của em”
“Ai đó?” Cô lẩm bẩm, uể oải nheo mắt lại.
“Không biết”
Bạch Nhược Hy cầm lấy điện thoại, áp vào bên tai “Alo.
.
”
“Xin chào, xin hỏi đây có phải là cô Bạch Nhược Hy không?”
“Là tôi”
“Chúng tôi là bên bệnh viện, lần trước cô đến kiểm tra DNA ở bệnh viện bây giờ đã có kết quả rồi, vui lòng mang theo chứng minh thư và biên lai, cô bớt chút thời gian qua đây lấy”
Bạch Nhược Hy đột ngột bật dậy khỏi giường, lo lắng nhìn Kiều Huyền Thac, Kiều Huyền Thạc cũng bị kinh động bởi sự căng thắng bất ngờ của cô, nheo mắt nhìn cô.
Cô đè thấp giọng xuống hỏi: “Không phải nói năm ngày sao? Sao ba ngày đã có kết quả rồi?”
“À, bác sĩ của chúng tôi kiểm tra mẫu của cô trước”
“Ồ cảm ơn mọi người, lát nữa tôi sẽ đến”
“Được”
Bạch Nhược Hy yếu ớt ngắt cuộc gọi một cách yếu ớt, trong lòng rối rắm.
Kiều Huyền Thạc ngồi dậy, kéo chăn bông qua che lấy bờ vai, nhẹ nhàng hỏi: vậy?”
“không, không sao” Bạch Nhược Hy không dám nói với anh, sợ anh sẽ tức giận.
Nhưng Kiều Huyền Thạc đã đoán được nộ dung cuộc điện thoại của cô, mỉm cười, không có vặn hỏi, vươn tay vuốt vuốt mái tóc ngắn, từ từ nói: “Mấy ngày nữa mẹ ra viện rồi, anh phải về nhà họ Kiều chăm sóc bà ấy”
“Vâng” Bạch Nhược Hy gật đầu.
“Anh cả bây giờ vẫn chưa rõ tung tích, chuyện này cũng không thể giấu bà được nữa rồi”
“Không phải Doãn Âm đã bị bắt rồi sao? Có thể thẩm vấn cô ta, là cô ta làm anh cả biến mắt, người phụ nữ đó nhất định biết tung tích của anh cả.
”
“Cô ta bị trúng đạn rồi, đã được điều trị trong bệnh viện một thời gian, đợi vài ngày sau, khi sức khỏe cô ta tốt hơn, sẽ lại thẩm vấn.
Bạch Nhược Hy nhìn bờ vai rộng của anh rất nặng nề, đau lòng từ từ ôm lấy eo anh, vùi đầu vào người anh: “Anh Ba, có phải anh rất mệt không?”
Kiều Huyền Thạc chạm vào đầu cô, nhẹ nhàng hôn cô tóc cô: “Khi anh mệt mỏi, em có thể giảm bớt áp lực cho anh, anh sẽ không cảm thấy mệt nữa”
“Em làm giảm áp lực cho anh?” Bạch Nhược Hy ngây người, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt thâm sâu khó hiểu của anh: “Làm sao để giải tỏa áp lực?”
Kiều Huyền Thạc khẽ nhướng mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa, đột nhiên lật người qua.
”A.
.
” Bạch Nhược Hy hét lên một tiếng, sợ tới mức dùng hai tay đẩy ngực anh ra, ngây thơ nói: “Anh định làm gì?”
“Giải tỏa áp lực.
”
“Mới sáng ra, anh lấy đâu ra nhiều áp lực thế?”
“Nhìn thấy em, anh liền cảm thấy rất áp lực”
Bạch Nhược Hy làm nũng mỉm cười cần nhẹ lên vai anh, nhẹ nhàng dùng lực.
“Tiếp tục, cắn mạnh hơn một chút”
Bạch Nhược Hy lại dùng thêm sức, nhưng cơ bắp của anh rắn chắc như đá, cô vội buông ta, bĩu môi nói một câu: “Răng rụng hết cả rồi”
Anh thì thầm hỏi, giọng điệu rất ôn nhu: “Còn cắn nữa không?”
“không cần nữa”
“Vậy đổi lại anh cần em”
*A … haha, đừng … haha, đừng, ngứa …”
Xuân sắc vô biên, ánh nắng ban mai rực rỡ, chiếu sáng ban công, cả phòng say đắm mê say.
Cổng vào của bệnh viện.
Bạch Nhược Hy xé nhỏ kết quả xét nghiệm DNA, ném vào thùng rác, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Ánh mặt trời buổi trưa rất chói chang, chiếu vào người cô, cả người cô có cảm giác như được tái sinh sống lại, lời nói của An Hiểu khiến cô mấy ngày nay khó chịu như đang sống trong địa ngục, hóa ra bà ta chỉ đang nói dối, hại cô lo lắng vô cớ.
Cô không có quan hệ huyết thống với Kiều Huyền Hạo, vì vậy cô ấy hẳn không có quan hệ huyết thống với Kiều Huyền Thạc.
Cô tin chắc điều này.
Ra khỏi bệnh viện, lên xe của Trần Âu, cô chậm rãi nói: “Trần Âu, lái xe đi, trở về công ty”
“Vâng”
Chiếc xe lao như bay.
Người lang thang không khỏi khẽ giật mình, ngẩng đầu ngước lên.
Khoảnh khắc đối diện với Bạch Nhược Hy, Bạch Nhược Hy sợ đến mát chữ A mồm chữ O, đột nhiên lấy tay che miệng, kinh ngạc vô cùng.
Lúc này, người đàn ông vô gia cư nhếch nhác đó hóa ra đó chính lại chính là Kiều Nhất Xuyên, khuôn mặt hốc hác của ông ta hằn lên dấu vết của tuổi tác, so với Kiều Nhất Xuyên khỏe mạnh trước đây, chớp
mắt như già đi mười tuổi, tóc ông ta cũng bạc đi rất nhiều.
Trong thời gian ông ta biến mất, An Hiểu vẫn luôn tìm kiếm ông ta, những Bạch Nhược Hy không thể ngờ rằng ông ta lại trở nên lại thảm hại như vậy, lang thang trên phố một mình.
Bạch Nhược Hy nhẹ nhàng cúi người, ngồi xổm xuống: “Chú, sao chú lại ở đây, sao chú lại biến thành như thế này?”
Kiều Huyền Thạc ánh mắt đờ đân nhìn Bạch Nhược Hy, thì thào nói: “Cô là ai?”
Bạch Nhược Hy lập tức sửng sốt, vô cùng lo lắng nhìn ông ta, cố gắng thăm dò chút manh mối trong mắt ông.
Là giả vờ hay không quen biết cô?
Tại sao lại trở thành thế này?
“Chú, cháu là Bạch Nhược Hy đây, chú không còn nhớ cháu sao?”
“Nhược Hy?” Kiều Huyền Thạc dừng lại một chút, như thể nhớ ra điều gì đó, không hoảng không loạn, không chút cảm xúc mở miệng: “Ồ, là Nhược Hy à”
“Chú ơi, sao chú không về nhà, mẹ cháu tìm chú khắp nơi, sao chú lại thành ra thế này?”
“Về nhà?” Kiều Nhất Xuyên lẩm bẩm hai chữ này, trong tích tắc, nước mắt già nua trào ra: “Chú không thể về nhà, Nhược Hy.
Chú không có nhà, từ ngày chú mất đi Tiểu Tịnh, chú đã không còn nhà nữa, chú luôn lừa mình dối người, chú là kẻ có tội cháu có biết không? Chú là kẻ có tội… kẻ có tội”
Càng nói, ông ta càng kích động, Bạch Nhược Hy vội vàng đứng dậy, hét lên với Trần Âu đang ở trên xe: Â xuống đưa chú lên xe”
“Chú là kẻ có tội.
” Kiều Nhất Xuyên như điên như dại, cứ khóc mãi hét mãi không thôi.
Tiếng khóc thảm thiết của ông đã thu hút sự chú ý của một số người qua đường.
Trần Âu xuống xe, vội vàng đưa Kiều Nhất Xuyên lên xe.
Bạch Nhược Hy cũng theo sau lên xe, không đưa Kiều Nhất Xuyên trở về chỗ An Hiểu, cũng không đưa ông ta trở về nhà họ Kiều mà đưa ông ta đến một khách sạn sắp xếp ổn thỏa, sau đó tìm bác sĩ tâm lý tư vấn và điều trị cho ông ta.
.