Tiếng chuông liên tục vang lên, Bạch Nhược Hy cũng không sờ vào điện thoại của Kiều Huyền Thạc.
Nghe thấy tiếng chuông, Kiều Huyền Thạc ra khỏi phòng quần áo, anh đi đến bên cạnh Bạch Nhược Hy, cầm điện thoại di động lên nhìn qua cuộc gọi màn hình, lập tức ấn phím nhận nghe Anh đưa di động tới bên tai, lúc nghiêng đầu mới phát hiện phản ứng của Bạch Nhược Hy là lạ.
“Alo..” Anh trả lời điện thoại di động, ánh mắt lại chăm chú nhìn vào mặt Bạch Nhược Hy.
Bạch Nhược Hy cúi đầu xuống, ủ rũ đi ra, cô đi đến ghế sô pha, cầm lấy hộp quà mà Kiều Huyền Thạc lệnh cho người mang tới, bên trong là trang phục cô sẽ mặc để xuất hiện hôm nay.
Cô ủ rũ ngồi vào ghế sô pha, mở nắp hộp ra nhìn trang phục.
Sắc mặt Kiều Huyền Thạc tối đi, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi mặt Bạch Nhược Hy, thoáng cảm thấy được cô không vui, cảm xúc rất khác so với vừa rồi.
Bên kia điện thoại truyền đến giọng của Triệu Sa Na: “Huyền Thạc, hôm nay mấy giờ tới vậy?”
“Buổi trưa đi, chưa chắc được thời gian, nhưng sẽ không bỏ lỡ buổi tiệc của hai người đâu”
*Tới sớm chút đi, chúng ta chụp nhiều ảnh lưu niệm một chút”
Kiều Huyền Thạc không trả lời cô ấy, cả trái tim đều ở trên cảm xúc của Bạch Nhược Hy, không đoán được cô đang suy nghĩ gì, nhưng anh rất chắc chắn cô là vì nhìn màn hình điện thoại, mới trở nên không vui.
“Hai người, dẫn theo vợ tôi cùng xuất hiện”
“Buổi tối hôm qua tôi cố ý hỏi Hách Nguyệt, anh ấy nói hai người đã ly hôn, tôi cứ tưởng…”
https://img./public/images/storyimg/20210603/ngon-song-tinh-yeu-344-0.jpg
Anh đi đến ngồi xuống bên cạnh Bạch Nhược Hy, nghiêng người tới gần cô, cúi thấp đầu ngắm nhìn đôi mắt cụp xuống của cô, một bên tay chống ghế sô pha, nhỏ giọng thì thầm: “Sao vậy? Không vui à?”
Bạch Nhược Hy sờ bộ váy mềm mại trong hộp quà, nhếch môi khẽ lắc đầu, lại im lặng không nói một lời.
*Rốt cuộc là làm sao?” Kiều Huyền Thạc hỏi lần nữa.
Cô tiếp tục lắc đầu Kiều Huyền Thạc ngồi dậy, đứng lên chỉnh áo, từ tốn mở miệng: “Vậy được rồi, nếu không muốn nói, vậy anh sẽ không hỏi.
Anh sẽ không đi đoán trong lòng em đang suy nghĩ gì, cho nên đừng cảm thấy tủi thân”
Bạch Nhược Hy phiền muộn ngứa đầu nhìn về phía Kiều Huyền Thạc, mếu máo rất tủi hờn.
Kiều Huyền Thạc cúi đầu xuống, nhìn biểu cảm tủi thân của cô, không khỏi cười khẽ bất đắc dĩ: “Anh không chủ động đoán tâm tư của phụ nữ đâu, muốn nói gì thì nói thẳng cho anh đi.”
Nếu như không nói ra, thì cứ một mình suy nghĩ lung tung, để bản thân chịu thiệt thôi.
Bạch Nhược Hy suy nghĩ rõ, không vui mở miệng: “Anh và Triệu Sa Na chỉ đơn thuần là bạn bè sao?”
“Ừm, đơn thuần là bạn bè”
*Thế nhưng cô ấy đã kết hôn, váy cưới cần anh đi chọn cùng cô ấy, đồ trang sức cũng cần anh đi cùng sao? Những chuyện này nên là chồng chưa cưới của cô ấy làm chứ.”
Kiều Huyền Thạc ngẩn người, suy tư một lát nói: “Em nghi ngờ quan hệ của hai bọn anh sao?”
“Em không nghi ngờ anh, em nghi ngờ cô ấy.”
“Nghi ngờ cô ấy cái gì?”
“Nghi ngờ cô ấy thích anh.”
‘Sắc mặt Kiều Huyền Thạc hơi trầm xuống, cơ thể cứng đờ không nhúc nhích.
Bạch Nhược Hy chậm rãi đứng lên từ ghế sô pha, đi đến trước mặt anh, hai tay vòng qua hông anh, ôm hông anh, dán mặt lên lồng ngực anh thì thầm: “Em luôn cảm thấy hình như cô ấy có ý với anh.
Anh ưu tú như: vậy, nhiều phụ nữ thích anh như vậy, ngay cả đàn ông cũng thích anh, bây giờ em rất bất an”
Kiều Huyền Thạc cười bất đắc dĩ, đưa tay vuốt sợi tóc mềm của cô, dịu dàng mở miệng: “Đã sợ như thế, vậy thì cứ giữ anh thật chặt, tốn nhiều tâm tư lấy lòng anh hơn *** Bạch Nhược Hy ngửa đầu từ trong lồng ngực anh, nhìn chiếc cằm sạch sẽ khôi ngô của anh: “Anh Ba, câu anh nói trước đó không phải thật lòng đúng không?”
“Câu nào?”
“Anh nói nếu như quay ngược lại, chỉ mong trước giờ chưa từng quen biết em.”
Kiều Huyền Thạc ôm đầu cô, ép nhẹ vào lồng ngực, rất cảm khái mở miệng nói: “Nếu như không quen biết em, vận mệnh của anh đã không như này, hoặc có lẽ bây giờ đang trốn trong góc âm u nào đó làm nghiên cứu học thuật buồn tẻ nhàm chán, có lẽ sẽ lưu lạc các nơi trên thế giới, thậm chí càng tệ hơn”
“Em có ảnh hưởng lớn tới anh như thế sao?” Bạch Nhược Hy không dám tưởng tượng lòng của anh đã trải qua những gì, hình như cô không hề làm gì, khi còn bé chỉ là thích quấn lấy anh mà thôi.
“Em là mặt trời nhỏ trong bóng tối của anh”
“Nhưng em chưa từng làm gì vì anh cả, em..”
“Sự xuất hiện của em chính là món quà lớn nhất trong sinh mệnh của anh.”
Bạch Nhược Hy nhếch môi cười thầm, trong lòng ngọt như mật, vốn tưởng rằng anh không biết dỗ ngon dỗ ngọt, giờ phút này lại nói ra câu khiến tim cô mềm nhũn.
Kiều Huyền Thạc cảm thấy cô đang thầm vui, hai tay ôm mặt cô để cô ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt to tròn của cô, anh nói từng chữ: “Đừng nghĩ quá nhiều, nhiệm vụ bây giờ của em là đi với anh có mặt ở tiệc cưới của Hách Nguyệt, những ngày tiếp theo, hãy giao cho anh mọi phiền não của em ta, em chỉ phụ trách nghĩ tất cả mọi cách lấy lòng anh, hầu hạ anh vui vẻ thôi.”
Bạch Nhược Hy mân mê môi, gật đầu: “Ừm”
“Thay quần áo đi ra ngoài.”
“Nếu như, em và anh thật sự là anh em…”
Bạch Nhược Hy rầu rï, từ đầu đến cuối trong lòng không bỏ vấn đề này xuống được.
Kiều Huyền Thạc cười xoa đầu cô, nói một câu rất nhẹ nhõm: “Đừng lo lắng, em thay quần áo trang điểm đi, anh chờ em dưới nhà”
Nói xong, anh đi qua người Bạch Nhược Hy đến cửa.
Bạch Nhược Hy nhìn lễ phục dạ hội trên sô pha, giờ phút này, cô không lo cho vấn đề của mình, mà là Lam Tuyết.
Thật ra hôm nay Hách Nguyệt đính hôn, nhà họ Hách là hào môn thế gia vô cùng hiển hách ở thành phố Tịch, tin tức này đã sớm được đưa tin kháp nơi Lam Tuyết chắc cũng đã biết.
Nhưng đã hai ngày rồi cô chưa từng gặp Lam Tuyết.
Năm giờ chiều Nhà họ Hách Bên ngoài biệt thự lớn khí phái xa hoa, xe sang chậm rãi chạy vào biệt thự nhà họ Hách nối liền không dứt.
Bạch Nhược Hy và Kiều Huyền Thạc bước xuống từ trên xe, khoác tay đi vào vườn hoa.
Vườn hoa lộ thiên bên ngoài đã dựng xong sân khấu, hoa tươi rượu ngon món ngon, rực rỡ muôn màu, dàn nhạc đã chuẩn bị sẵn sàng.
Rất nhiều khách đã tới, đều là người có tiếng trong giới thượng lưu xã, tiểu thư quý tộc.
Có thể xuất có mặt mũ Trên bãi cỏ bày đầy bàn ăn tinh xảo.
Tiện ở đây, đều là nhân vật lớn Bạch Nhược Hy khoác cánh tay Kiều Huyền.
Thạc, đi từng bước vào buổi tiệc.
“Huyền Thạc.”
Nghe thấy có người gọi tên Kiều Huyền Thạc từ phía sau, Bạch Nhược Hy và Kiều Huyền Thạc cùng nhau quay người.
Triệu Sa Na đứng phía sau, trên người vẫn mặc đồ bình thường, nụ cười chân thành nhìn Kiều Huyền Thạc: “Sao bây giờ mới đến? Chúng ta vào trong nhà ngồi một lát đi, buổi tiệc vẫn chưa bắt đầu đâu”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...