Thời gian châm chậm trôi qua.
Bạch Nhược Hy rơi vào dòng suy
nghĩ của bản thân không thể thoát
khỏi, đến khi tiếng gõ cửa vang lên,
cô mới phản ứng lại, giơ tay sờ sờ
mắt mới phát hiện toàn là nước
mắt.
Cô vội vàng đứng dậy, dùng tay lau
nước mắt trên má, ngẩng đầu nhìn
trân nhà hít thở sâu.
Tiếng gõ cửa càng lúc càng gấp.
Sau khi Bạch Nhược Hy hít một hơi,
nặn ra một nụ cười gượng mới ra
mở cửa.
“Tại sao lâu vậy mới mở cửa?”
Phản ứng đầu tiên khi An Hiểu nhìn
thấy Bạch Nhược Hy chính là quở
trách.
Giọng của Bạch Nhược Hy khàn
khàn, lí nhí: “Con mới ngủ dậy.
Mẹ,
mẹ tìm con có chuyện gì?”
“Nhược Hy, con có phải có chuyện
gì giấu mẹ không?” An Hiểu nhìn
chằm chằm vào đôi mắt đỏ au của
Bạch Nhược Hy, nổi lòng nghi ngờ.
“Tại sao lại hỏi như vậy?” Bạch
Nhược Hy cụp mắt tránh khỏi ánh
nhìn trực diện của bà.
Giọng nói An Hiểu mang theo ý
nghiêm khắc cảnh cáo: “Tiểu Nhụy
nó lương thiện.
Tuy không có nói với
mẹ cái gì, nhưng không có nghĩa là
mẹ nhìn không ra.
Mẹ biết con giấu
kỹ, sẽ không nói cho mẹ biết là
chuyện gì.
Nhưng hy vọng con giữ
mình cho tốt, đừng có khiến mẹ thất
vọng.”
Bạch Nhược Hy cười khổ, không
nhìn ánh mắt hoài nghi của mẹ, nói
cô giấu kỹ?
Dứt khoát nói lòng dạ cô khó lường
được rồi.
Bà không cần nói năng
quanh co như vậy.
“Dạ, con biết rồi.” Bạch Nhược Hy
miễn cưỡng trả lời lại một tiếng.
Không khí xa cách ngưng tụ, chỉ
muốn đóng chặt cánh cửa này lại.
An Hiểu hỏi lại lần nữa: “Thật là
không có lời gì muốn nói với mẹ sao?”
“Không có.’ Bạch Nhược Hy kiên
định nói ra.
“Vậy thì tốt.
Con cũng lớn rồi, phải
chịu trách nhiệm với bản thân.” Ngữ
điệu An Hiểu trở nên lạnh nhạt,
mang theo chút tức giận vứt lại một
câu: “Vậy con tiếp tục ngủ đi.”
Nói xong, An Hiểu xoay người rời đi.
Bạch Nhược Hy gọi với theo bà:
“Mẹ, con muốn đi.”
An Hiểu sững người, bước chân
bỗng dừng, quay lưng lạnh nhạt mở
miệng nói với Bạch Nhược Hy: “Đi
đâu?”
“Về nhà.”
An Hiểu lạnh nhạt cười: “Ở đây
chính là nhà của mày, không có đi
đâu hết.
Đừng tưởng mẹ không biết
cái thằng cha bạc tình bạc nghĩa kia
của mày.
Mày hại con gái nhà người
ta ngồi tù, ổng không đánh chết
mày đã là nhân từ lắm rồi.
Mày
đừng có nghĩ tới chuyện quay về
nữa.”
Bạch Nhược Hy lòng lạnh như tro
tàn.
Ngay cả mẹ cũng nghĩ là cô hại
Bạch San San ngồi tù sao?
Tim quá mệt mỏi, khiến cô ngay cả
sức căm giận cũng không có.
Cô
yếu ớt nói: “Con ra ngoài tự thuê
phòng…
“Đừng có làm mấy chuyện mất mặt
mẹ như vậy.” An Hiểu tức giận
mắng: “Mày là con cháu nhà họ
Kiều, phải có tố chất, có giáo
dưỡng.
Nếu mày muốn lấy chồng,
mẹ sẽ tìm cho mày một đứa có điều
kiện tốt.
Nếu mày còn không muốn
gả ra ngoài, vậy ngoan ngoãn ở lại
nhà họ Kiều.
Đừng có lộn xộn mà
chạy ra ngoài như vậy.”
Bạch Nhược Hy im lặng, nhìn bóng
lưng thờ ơ của mẹ, tim như có luồng
khí lạnh xuyên qua, cắn cắn môi,
không để ý tới bà nữa.
Một câu
cũng không trả lời liền đóng cửa lại.
“Rầm.
Khóa cửa.
An Hiểu sững sờ, bị dọa tới quay
người lại, sắc mặt trâm xuống, tức
giận mắng một câu: “Xấu tính xấu
nết sao mà giống y đúc thằng cha
của mày.”
Lưng Bạch Nhược Hy dán vào cửa,
giọt nước mắt óng ánh từ từ rơi
xuống má.
Từng giọt từng giọt rơi
xuống cằm.
Khóe miệng cô lộ ra nụ cười chua
chát, nhìn ánh nắng ở bên ngoài ban
công.
Tim đau như cắt, đau sắp
không thở được.
Cha mẹ ly hôn.
Mỗi người đêu căm
giận đối phương, cô lại biến thành
vật hy sinh.
Là bởi vì cô mang trên người dòng
máu của cha ruột, nên trong lòng
mẹ luôn mang theo chút oán giận
và bài xích.
Bởi vì nhìn cô lớn lên giống mẹ, nên
cha nhìn thấy cô đều chán ghét
phiên não vô cùng, đó giờ chưa
từng vui vẻ với cô.
Cô cuối cùng đã hiểu bản thân sai ở
đâu rồi.
Sai là ở chỗ cô không nên sinh ra
trên đời này.
Nghe thấy lời mẹ dạy bảo ngoài
cửa, trong lòng xuất hiện cảm giác
tuyệt vọng.
“Cái tính nết này của mày phải sửa
đi.
Đừng có mang cái xấu của dòng
họ Bạch vào nhà họ Kiều.”
“Còn nữa đừng có nghĩ tới chuyện
rời đi.
Mười năm trước mẹ đã không
đồng ý mày về nhà họ Bạch.
Ở với
mấy người không ăn học đó có thể
tốt chỗ nào?”
“Qua mấy ngày, anh hai và anh ba
mày đều quay lại.
Ở yên trong nhà,
đừng có làm cho mẹ mất mặt.”
Bóng dáng đẹp đẽ cô quạnh của
Bạch Nhược Hy trở nên tiêu điều, từ
từ đi ra ngoài ban công.
Bịt kín lỗ tai, đóng chặt cánh cửa
trong lòng, cự tuyệt tất cả âm thanh
của thế giới.
Cô im lặng đứng bên
ngoài ban công, ánh mắt mông lung
nhìn về phía bầu trời.
Ánh nắng tuy
ấm áp, nhưng gió thổi lại lạnh thấu
xương.
Tim lạnh đến run lên nhè
nhẹ.
Những ngày tiếp theo, Bạch Nhược
Hy cũng không ởi tìm việc.
Cha dượng bảo cô tới tập đoàn nhà
họ Kiều làm việc.
Cô từ chối, nộp
đơn vào một lớp huấn luyện mà
ngay cả bản thân cũng không chắc chắn.
Phụ tá cảnh sát.
Xem hình thức chính là phụ tá giúp
đỡ cảnh sát phá án.
Cô đối với tương lai của bản thân
không ôm bất cứ hy vọng gì.
Cuộc
đời còn lại cũng không có phương
hướng.
Lý do nộp đơn cũng rất đơn giản, chỉ
muốn tra ra hung thủ giết chết thím
hai rốt cuộc là ai? Tìm không ra đáp
án này sẽ là điều nuối tiếc duy nhất
trong lòng cô.
Cô thuận lợi thông qua kiểm tra sức
khỏe và bài kiểm tra kiến thức,
chính thức gia nhập vào trong
những người huấn luyện và học tập
phụ tá cảnh sát.
Bởi vì giấu tất cả mọi người tham
gia, cho nên bất luận có trễ cỡ nào,
cô đều sẽ trở vê nhà.
Một tuân sau.
Mưa rơi lất phất, ngày chủ nhật lại
đến.
Bạch Nhược Hy không cần đến trại
huấn luyện.
Cô ngủ đủ đến mười hai
giờ trưa.
Người nhà họ Kiều không có ai
quan tâm cô về nhà trễ thế nào, ngủ
tới mấy giờ, đang làm cái gì.
Cô từ
nhỏ đã bị bỏ mặc như thế.
Dì Thu nhìn thấy cô, tươi cười chào
đón: “Cô Nhược Hy, cô dậy rồi à?”
“Dạ.” Bạch Nhược Hy mỉm cười đáp
một câu.
Dì Thu giữ ý cười trên môi tiến lại
gần, thần thần bí bí nói: “Cô Nhược
Hy, cô đoán xem hôm nay ai trở vê?”
Lời của dì Thu khiến trái tim như
biển chết của Bạch Nhược Hy nổi
lên từng cơn sóng lớn.
Cô không có trả lời, bởi vì ai trở về
đối với cô mà nói không có ý nghĩa
gì lớn.
Cô mỉm cười với dì Thu: “Dì
Thu, con muốn ăn chút đồ.
“Đi đi, đi đi.
Vừa đúng lúc chuẩn bị
ăn trưa, con xuống thật đúng lúc.”
Bạch Nhược Hy gật gật đầu với dì
Thu, đi về phía nhà ăn.
Sau khi tiến vào phòng ăn, hai chân
cô giống như mộc rễ không thể nào
cử động.
Trong phòng khách có đây người
đang ngôi.
Cha dượng mẹ ruột, anh cả chị dâu,
mà hai người đàn ông khác lại khiến
cô vừa vui vừa buồn.
Anh hai cô Kiều Huyền Hạo, anh ba
Kiều Huyền Thạc.
Ánh mắt cô không tự chủ nhìn về
phía khuôn mặt anh tuấn, lạnh lùng
mà nghiêm túc của Kiều Huyền
Thạc.
Một lúc mới bừng tỉnh.
Kiều Huyền Hạo nhìn thấy Bạch
Nhược Hy, vui mừng phấn khởi
bước ra khỏi bàn ăn.
Trên khuôn
mặt anh tuấn là nụ cười ấm áp như
ánh dương tháng năm, khiến người
ta như tắm gió xuân.
“Em gái Nhược Hy…
Giọng nói của Kiều Huyền Hạo
truyền đến, Bạch Nhược Hy lập tức
bừng tỉnh, nhìn về phía Kiêu Huyền
Hạo, lộ ra nụ cười hiểu ý: “Anh hai,
anh trở về rồi…”
Cô còn chưa nói hết lời, Kiều Huyền
Hạo đã lại gân ôm lấy eo cô nhấc
lên.
Hai chân cô rời đất, bị dọa tới
hoảng sợ không ngừng.
Hai tay cô
ôm chặt lấy hai vai anh: “Anh hai,
anh thả em xuống đi.”
Kiều Huyên Hạo hoàn toàn không
để ý tới ánh mắt của người khác,
ôm Bạch Nhược Hy xoay một vòng
trong nhà ăn.
Tâm tình vui sướng
không gì bằng, cười nói: “Nhớ em
gái Nhược Hy của chúng ta muốn
chết rồi.”
“Anh hai, thả em xuống.
Em chóng
mặt.” Bạch Nhược Hy bị lắc đến đầu
choáng mắt hoa.
Tính đến nay, đây là người anh hai
duy nhất yêu thương cô.
Nhìn thấy anh hai, cô cũng vô cùng
vui Vẻ.
Giống như từ trong bóng tối tiến ra
thảo nguyên tươi đẹp đầy ánh nắng.
Ngay cả không khí đều trở nên
thanh mát.
Kiều Huyên Hạo buông cô xuống,
giơ tay vuốt vuốt chỏm tóc trước
trán cô, cười nói: “Có nhớ anh hai
không?”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...