Kiều Huyền Thạc chậm rãi đóng cửa lại.
Bạch Nhược Hy căng thẳng đi qua người Doãn Đạo, Doãn Đạo nắm chặt cánh tay Bạch Nhược Hy, giật cô về, quay người nhìn về phía Kiều Huyền Thạc.
Giây phút ánh mắt cứng rắn lạnh lẽo của hai người đàn ông nhìn nhau, không khí nháy mắt đông cứng lại, một ngọn lửa cháy hừng hực, cuộc đọ sức bùng nổ giữa hai luồng ánh mắt.
Bạch Nhược Hy tức giận đẩy tay Doãn Đạo: “Buông tay ra, anh làm gì vậy?”
Sức Doãn Đạo cầm cánh tay của cô càng mạnh hơn, không có ý định buông cô ra, cất giọng khiêu khích với Kiều Huyền Thạc, thờ mở miệng: “Tôi cảm thấy không cần thiết giải thích với anh, Bạch Nhược Hy không phải đồ vật của riêng anh”
“Anh buông tay ra” Bạch Nhược Hy cần răng, trừng mắt với Doãn Đạo, giọng nghiêm túc hơn: “Mời anh ra ngoài”
Doãn Đạo nhướng mày, cười tà, giọng mập mờ mà dịu dàng: “Còn chưa giải quyết vấn đề của anh đâu.”
“Anh…”
Bạch Nhược Hy trừng mắt với Doãn Đạo, trong lòng rất bực bội, cô không biết vì sao người đàn ông Doãn Đạo này lại thích cô, luôn dây dưa nhập nhâng, không ngừng gây phiền toái cho cô.
““Chát”
Tiếng bạt tai vang lên rõ ràng, lời của Doãn Đạo nháy mắt bị cất ngang.
Doãn Đạo bị đánh đến nỗi ngỡ ngàng, hai mắt sững sờ, kinh ngạc nhìn Bạch Nhược Hy tát anh ta.
Ngay cả Kiều Huyền Thạc cũng rất ngạc nhiên về cái tát này.
Anh còn chưa ra tay, Bạch Nhược Hy đã đánh Doãn Đạo rồi.
Doãn Đạo ngẩng đầu, đen mặt, căm tức hỏi lại: “Cô dám đánh tôi ư?”
Bạch Nhược Hy không nói gì, lại giơ tay lên lần nữa, lần này Doãn Đạo có đề phòng, nắm chặt cổ tay của cô, tức tối dữ hỏi: “Cô còn muốn đánh nữa à?”
“Đánh anh thì sao? Loại đàn ông đánh cả phụ nữ như anh, bị phụ nữ đánh chẳng phải rất bình thường sao?” Bạch Nhược Hy cứng cỏi nói từng chữ.
Doãn Đạo tức giận đến nỗi nắm tay, hất cổ tay cô ra, tim phập phồng, hít sâu giận dữ mắng: “Đừng tưởng bây giờ tôi không nỡ đánh cô thì muốn làm gì thì làm”
Hai chữ không nỡ khiến Bạch Nhược Hy ngẩn người, tự dựng thoáng cảm động.
Thì ra Doãn Đạo mà cũng không nỡ đánh cô à?
Kiều Huyền Thạc nheo đôi mắt lạnh, lạnh lùng đứng bên cạnh nhìn Bạch Nhược Hy và Doãn Đạo, như thể chẳng có việc gì của anh.
Bạch Nhược Hy năm hai tay, trái tim phập phồng vì giận, hít thở sâu: “Anh gây ra hiểu lầm, bây giờ anh giải thích với anh Ba đi, nếu như anh không giải thích rõ ràng, tôi…
Tôi…
“Cô sẽ thế nào? Đánh tôi à? Hay là ăn thịt tôi?” Doãn Đạo nhếch môi khinh miệt hừ lạnh một tiếng: “Ồ, tôi không tin cô làm gì được tôi đâu”
Nói rồi, Doãn Đạo lập tức nhìn về phía Kiều Huyền Thạc, khiêu khích nói: “Bây giờ tôi giải thích với anh, tôi qua đêm ở đây, vừa tỉnh lại đã cùng Nhược Hy…”
“Doãn Đạo, đồ khốn này…” Bạch Nhược Hy tức giận quát to một tiếng, nám chặt tay quay người xông vào phòng bếp.
Doãn Đạo và Kiều Huyền Thạc đều nhìn về cửa phòng bếp, sau một phút, Bạch Nhược Hy mang theo một con dao phay từ trong phòng bếp ra, giận dữ lao về phía Doãn Đạo.
Doãn Đạo sợ hãi trốn ra sau lưng Kiều.
Huyền Thạc, cảnh giác nhìn con dao trong †ay Bạch Nhược Hy, vội vàng nói: “Cô đừng có làm loạn, hôm nay không nói chuyện nữa, lần sau tôi lại qua tìm cô, cô đừng trách tôi không cảnh cáo cô, nếu để tôi tra được cô dám lừa tôi, tôi sẽ lấy cái mạng nhỏ của Bạch Nhược Hy cô đấy”
Nói xong, Doãn Đạo trực tiếp quay người, lao nhanh ra khỏi cửa, tiện tay đóng cửa lại.
Cửa bị đóng sầm lại.
Bạch Nhược Hy ném dao lên bàn, thở hổn hển, tức giận mắng: “Khốn kiếp, tức chết đi được.
Bạch Nhược Hy bình phục lại tâm tình, nhìn về phía người đàn ông lạnh lùng trước mặt, anh đứng trước mặt cô không nhúc nhích, ánh mắt sâu xa có phần xa cách, nhìn cô chằm chằm.
Mặc dù cô không làm gì, nhưng vẫn hoảng hốt vì ánh mắt bình tĩnh quá đáng của anh, không hiểu sao, rõ ràng trong sạch, nhưng trong mắt anh lại cảm thấy mình như bạn gái yêu đương lén lút bị bắt quả tang.
Cảm giác này khiến cô rất sốt ruột, “Anh Ba, anh nghe em nói, chuyện không như anh nghĩ đâu”
“Anh vẫn luôn chờ em giải thích” Giọng Kiều Huyền Thạc vô cùng bình tĩnh.
Bạch Nhược Hy hít sâu, làm lắng tâm tình căng thẳng, giải thích: “Buổi sáng em vừa tỉnh dậy, đồ điên Doãn Đạo đã ấn chuông nhà em liên tục, vừa mở cửa cho anh ta, anh ta đã dồn em vào góc tường tra hỏi, Doãn Nhụy bị thương nằm viện, còn rất có khả năng sinh non dẫn đến không thể mang thai.
Doãn Nhụy nói dối anh ta là em nhờ người cưỡng hiếp cô ta dẫn đến mang thai, cho nên anh ta đến gây sự với em, không phải ý như anh ta nói, càng không có chuyện anh ta qua đêm ở đây”
Kiều Huyền Thạc chỉ nhíu mày, không có nhiều phản ứng.
“Anh Ba, anh tin em không?” Bạch Nhược Hy dè dặt hỏi, trái tim căng thắng đập loạn, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Bởi vì lúc trước anh nhiều lần không tin, dẫn đến bây giờ cô không có lòng tin về sự tin tưởng giữa hai người.
Trên khuôn mặt Kiều Huyền Thạc trầm tĩnh như nước, anh đi lên hai bước, đến trước mặt Bạch Nhược Hy, cách rất gần, tròng mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô, giọng trầm thấp khàn khàn, mang theo chua xót: “Em rất thân với anh ta sao?”
“Không quá thân”
*Tại sao anh cứ cảm thấy em và anh ta rất thân, thân đến nỗi hai người có thể vui đùa với nhau”
“Vui đùa?” Bạch Nhược Hy không khỏi nhíu mày, cảm thấy rất bất đắc dĩ, cô tát Doãn Đạo một cái, còn cầm dao phay đuổi anh †a, trong mắt Kiều Huyền Thạc lại là vui đùa à?
Cô không biết vì sao Kiều Huyền Thạc lại nghĩ cô như vậy: “Anh Ba, anh vẫn chưa tin em đúng không?”
“Tin chứ, đương nhiên anh tin em, chỉ là anh không thích em qua lại với anh ta thôi.”
Bạch Nhược Hy nhìn anh rất vô tội: “Em cũng không muốn qua lại với anh ta, nhưng anh ta luôn dây dưa, em cũng hết cách”
“Cho anh một danh phận, để anh có lý do đánh anh ta đi.” Kiều Huyền Thạc hờ hững mở miệng.
Bạch Nhược Hy sửng sốt.
Lần đầu tiên cô nghe thấy có người đàn ông xin phụ nữ danh phận.
Đây là ý cầu hôn cô sao?
Trước tiên không nói làm sao để qua cửa chị Tịnh, bây giờ còn chưa rõ quan hệ thật sự của hai người là gì đâu.
“Anh Ba, anh…”
Kiều Huyền Thạc lập tức ngắt lời cô, nghiêm túc nói: “Nhược Hy, đồng ý với anh điều kiện tối hôm qua đi, rồi em và cha anh đi làm kiểm tra ruột thịt”