Kiều Huyền Thạc hừ lạnh một tiếng, đáy lòng lại đổi mới nhận thức về người phụ nữ này.
Hay cho một chiêu ‘quân pháp bất vị thât, giữ gìn danh dự.
Kiều Huyền Thạc xem như triệt để nhìn thấu độ mưu mô xảo quyệt của cô ta.
Chị gái mình mà cũng dám bán đứng, vậy còn ai mà không dám bán đứng nữa?
Dễ dàng từ chứa chấp tội phạm truy nã biến thành người tố cáo.
Sắc mặt của Kiều Huyền Thạc càng lạnh lùng hơn.
Doãn Âm quát: ‘Lùi lại cho tôi, lùi lại, nếu không tôi sẽ giết nó đấy”
Giọng nói phẫn nộ mất khống chế của cô ta truyền đến, ép Doãn Nhụy tới gần xe hơn.
Thấy Doãn Âm lại sắp thoát khỏi tay anh lần nữa, Kiều Huyền Thạc không thể nào chấp nhận được chuyện như này lặp đi lặp lại.
Anh chậm rãi cầm lấy bộ đàm, giọng trầm thấp uy nghiêm: “Nhắm vào cánh tay, đùi, vai trái…”
Lính bắn tia chờ lệnh lập tức chuẩn bị trạng thái kỹ càng, nhắm vào Doãn Âm.
Mà cảnh sát nghe thấy mệnh lệnh của Kiều.
Huyền Thạc thì rất hoảng sợ, sợ sẽ xảy ra vấn đề gì, lo lắng nhìn xung quanh, sau khi nhìn kĩ mới phát hiện, thì ra trên mái nhà của những nhà dân xung quanh có rất nhiều lính bần tỉa mai phục.
“Đại tướng, không thể nổ súng được, con in ở trong tay cô ta, không thể.
Đang nói, anh ta thấy đôi mắt Kiều Huyền Thạc lạnh băng giá, đành thôi.
Lúc này anh ta mới phát hiện bộ đội đặc chủng đã sớm bao vây nơi này, là bọn họ phá hỏng kế hoạch của đối phương, lúc này cảnh sát lo lắng kinh hoảng, trán đổ mồ hôi lạnh.
Bởi vì không dám đác tội mà khẽ lau mồ hôi trán, căng thắng nuốt nước miếng.
Kiều Huyền Thạc ra lệnh vào bộ đàm: “Bán”
Súng AK được lắp giảm thanh công nghệ cao, tiếng súng trầm đục đầy sức mạnh, đồng thời phát ra ba tiếng ‘vút’.
Viên đạn lướt qua người Doãn Nhụy, lao thắng tới vị trí không trí mạng trên người Đạn bắn vô cùng chuẩn xác.
Doãn Âm bỗng nhiên run lên ba lần, súng lục bay ra quỳ một gối xuống.
Cơ thể Doãn Nhụy cũng run lên theo Doãn Âm.
Doãn Âm nháy mắt ngã xuống đất, đồng thời Doãn Nhụy vì sợ và cơ thể mất máu quá nhiều dẫn đến suy yếu cũng ngã xuống đất theo.
Tất cả cảnh sát chờ lệnh đều nhìn thấy đạn bản đến từ phía sau, bản vào người tội phạm truy nã, bị dọa vội quay người, chĩa súng vào những nơi khác, đề phòng.
Cảnh sát vội vàng an ủi: “Đừng lo, người một nhà người một nhà”
Lúc này cảnh sát mới thu lại đề phòng, vội vàng xông lên.
Người thì còng tay Doãn Âm lại, người thì phụ trách cấp cứu cho Doãn Nhụy.
Một nhóm cảnh sát khác xông vào nhà khống chế lại hai bác sĩ bị đánh cho tàn phế.
Kiều Huyền Thạc oai phong lẫm liệt quay người, vứt bộ đàm trong tay cho A Lương, khuôn mặt lạnh lẽo không nói câu nào, sải bước trầm ổn đi đến xe quân đội.
A Lương đi đến trước mặt cảnh sát, thái độ cứng rắn nghiêm túc: “Giao Doãn Âm cho chúng tôi, chúng ta sẽ xử lý vụ án này, những người khác anh mang đi đi.”
Cảnh sát vội đứng nghiêm: “Vâng”
A Lương quay người, cầm bộ đàm nói: “Rút lui, mang tội phạm đi”
Tỉnh anh giấu mình nhanh chóng chuẩn bị rời đi.
Hai người mang theo súng trường AK loại nặng, cơ thể mặc quân trang màu xám uy nghiêm, oai phong lạnh lùng đi tới.
Cảnh sát vẫn cung kính giao Doãn Âm vào tay bọn họ.
Hai người lính kéo Doãn Âm bị còng tay, trên người chảy máu đến xe quân đội.
Doãn Nhụy mau chóng được đưa đến viện.
A Lương trở lại vị trí ghế lái trên xe quân đội, thất dây an toàn, nhìn về phía Kiều Huyền Thạc qua kính chiếu hậu, hỏi: “Cậu Ba, cần phái người đến bệnh viện xem tình huống của Doãn Nhụy không?”
“Không cần.” Trên mặt Kiều Huyền Thạc không hề gợn sóng, bình tĩnh trả lời, dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
A Lương không tiếp tục hỏi nữa, nổ máy xe rời đi Doãn Âm được đưa đến bệnh viện quân khu tiến hành cấp cứu.
Sức khỏe của Trần Tịnh càng ngày càng tốt, sẹo trên mặt cũng dần được chữa khỏi.
Kiều Huyền Thạc rút quân, liền trực tiếp chạy tới bệnh viện.
Anh vừa tới cửa phòng bệnh, đã nhìn thấy Bạch Nhược Hy đang đắp mặt nạ dưa leo cho mẹ anh, khung cảnh vô cùng ấm áp.
Anh bước một chân vào cửa phòng, không nỡ phá đám.
Lắng lặng nhìn một màn trước mắt.
Trần Tịnh vui vẻ mỉm cười, thì thào: “Tiểu Hy, miệng em rất ngọt.”
Bạch Nhược Hy nhìn bà rất chăm chú, cẩn thận đắp dưa leo cho bà: “Em nói thật mà, không phải dỗ chị vui đâu, nếu như em năm mươi tuổi còn có thể chăm sóc được như chị bây giờ, em vui chết mất”
Trần Tịnh thở dài, cảm xúc trầm xuống: “Ngoại hình có đẹp có trẻ, thể nào cũng có một ngày già đi, nếu như có thể quay lại, chị hi vọng từ nhỏ mẹ đã cho chị một khuôn mặt bình thường, khiến người ta nhìn vào là quên”
Nếu như vậy, cuộc đời của bà sẽ không bi ai như vậy.
Hồng nhan họa thủy, từ xưa đến nay sẽ có một số người phụ nữ phải trả giá đất vì điều này.
Bạch Nhược Hy nằm xuống bên cạnh Trần Tịnh, nằm sóng vai với bà, sau đó dán dưa leo vào mắt mình, rồi dán từng miếng lên hai gò má.
“Chị Tịnh, chờ chị xuất viện, em dẫn chị đi câu cá, em đoán chị thích cuộc sống an nhàn, chắc chị cũng thích hoạt động như câu cá đúng không?”
Giọng nói vui vẻ của Trần Tịnh lập tức truyền đến: “Thích chứ, chờ chị xuất viện, em nhất định phải đưa chị đi, hồi còn bé cha chị từng dẫn chị đi một lần, phải đến mấy chục năm rồi không câu cá.”
“Được, chúng ta làm mấy món bánh ngọt, ép hai cốc nước trái cây, mang hoa quả ướp lạnh, vừa ăn cơm dã ngoại vừa câu cá.”
Trần Tịnh cũng tưởng tượng, tâm tình vui vẻ đưa tay sờ tay Bạch Nhược Hy, vuốt ve, cười khẽ nói: “Chúng ta còn có thể mang theo lò nướng, nếu như câu được cá, giải quyết ngay tại chỗ, nướng chín ăn”
“Được đó, nghĩ thôi cũng đã đói bụng rồi”
Bạch Nhược Hy nhếch môi, nụ cười hiện lên từ tận đáy lòng, dào dạt trên mặt.
Cô sờ dưa leo, đang định đắp chỗ khác, đột nhiên, trên mặt có thêm miếng dưa leo.
Cô sửng sốt, miếng thứ hai, miếng thứ ba.
“Là y tá phải không?” Bạch Nhược Hy căng thẳng hỏi.
Đối phương không lên tiếng, tiếp tục đắp dưa leo cho cô, Trần Tịnh hiếu kì hỏi: “Tiểu Hy, sao vậy?”
Mắt hai người đều bị dưa leo che lại, không nhìn thấy tình hình trong phòng Bạch Nhược Hy đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên, phía trên truyền đến giọng nói quen thuộc vô cùng dễ nghe, ấm áp: “Có muốn dẫn anh đi cùng không?”
Nghe thấy giọng của Kiều Huyền Thạc, hai người phụ nữ nằm trên giường buồn cười, nhếch môi cười ngọt ngào.