Bạch Nhược Hy đi đến sau lưng Kiều Huyền Thạc, nhìn người phụ nữ trước mặt Kiều Huyền Thạc qua bóng lưng anh.
Ưu nhã hào phóng, đảm thảm sang trọng.
Nhìn rất thông minh, rất đoan trang.
Giờ phút này, Bạch Nhược Hy ngại bước tiếp.
Cô đang hỏi mình có tư cách gì đi lên tra hỏi?
Bởi vì cô không có tư cách, không có tư cách tham gia vào cuộc sống của Kiều Huyền Thạc, cô chỉ là vợ cũ của anh, con gái của kẻ thứ ba mà anh hận đến tận xương.
Khi cô chần chừ, Lam Tuyết đi tới từ đãng sau Bạch Nhược Hy, cô ấy mỉm cười gọi: “Anh Kiều, thật trùng hợp quá”
Kiều Huyền Thạc quay người, khí nhìn về phía Lam Tuyết, vừa khéo đối mặt với đôi mắt trong trẻo của Bạch Nhược Hy.
Anh khẽ giật mình, cô gái bên cạnh cũng nhìn về phía Bạch Nhược Hy.
Giây phút mất chạm mắt, Bạch Nhược Hy nháy mắt lúng túng, vội cười cứng ngắc, giọng rất nhỏ gọi một câu: "Anh Ba
Kiều Huyền Thạc mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như nước, bỏ mặc người phụ nữ bên cạnh mình, đi về phía Bạch Nhược Hy căng thẳng liếc về phía cô gái sau lưng Kiều Huyền Thạc, sợ đối phương sẽ để ý, cô vội nói: "Em chỉ đi qua, trùng hợp thôi, không muốn quấy rầy hai người, hai người cứ tiếp tục chọn váy cưới đi em..
Kiều Huyền Thạc đi đến trước mặt cô, đưa †ay nhẹ nhàng nắm tay cô trong lòng bàn tay, vuốt ve, hạ giọng thì thầm: “Còn giận anh không?”
Bạch Nhược Hy ngẩng đầu nhìn anh, có chút ngạc nhiên, tâm tình phức tạp.
Đối mặt với đôi mắt ôn hòa như nước của anh, cô như mê muội lắc đầu: ‘Không đâu.”
Bởi vì một tuần không gặp, đối với cô mà nói là một quãng thời gian tương đối dài.
Trước đó nói không muốn gặp anh là nói dối, là giận người đàn ông này ở bên Doãn Nhụy, còn bị bỏ thuốc, là giận anh không yêu thương mình, khiến cô chồng chất vết thương như công cụ tiết dục, nhưng trong lòng không thật sự giận anh.
Kiều Huyền Thạc mím môi cười, kéo tay cô đi về phía cô gái mặc váy cưới: “Anh giới thiệu cho em đã”
Đi đến gần cô gái mặc váy cưới, Kiều Huyền Thạc giới thiệu rất lịch sự: “Đây là bạn anh, Triệu Sa Na.”
Bạch Nhược Hy cảm thấy ánh mắt Triệu Sa Na ấm áp, nụ cười cũng ấm áp, không hề có chút thù ghét nào với cô.
Tâm trạng cô cũng thoải mái hơn.
Kiều Huyền Thạc nảm chặt tay Bạch Nhược Hy không có dấu vết buông ra, giọng dịu dàng: “Cô ấy là vợ tôi, Bạch Nhược Hy”’ Bạch Nhược Hy chấn động mạnh, kinh ngạc nhìn về phía Kiều Huyền Thạc, trái tim bồng sục sôi.
Vợ ư?
Không phải vợ cũ sao?
Tại sao lại giới thiệu như vậy? Tâm trạng của Bạch Nhược Hy rối rắm, mặc dù rất vui vì anh giới thiệu cô với người khác như vậy, nhưng quan hệ của hai người đã không phải là vợ chồng từ lâu, cần gì phải nói dối chứ?
Cho dù nghĩ mãi mà không rõ ý của Kiều Huyền Thạc, nhưng Bạch Nhược Hy không vạch trần anh, mỉm cười vươn tay với Triệu Sa Na: “Chào cô”
Triệu Sa Na lập tức chìa tay nắm chặt, rất vui vẻ nói: “Thì ra cô chính là phu nhân của đại tướng mà Hách Nguyệt nhắc đến à?”
Mấy chữ phu nhân của đại tướng, Bạch Nhược Hy thực sự không dám nhận, làm sao cô xứng với Kiều Huyền Thạc được chứ?
Cô cười không đáp.
Triệu Sa Na cảm nhận được cảm xúc Bạch Nhược Hy rất thấp, không rõ vì sao cô lại hơi sầu não, cô ấy vội nói sang chuyện khác: “Tôi có thể gọi cô là Nhược Hy không?”
“Được chứ.”
“Nhược Hy, Hách Nguyệt không có thời gian đi cùng tôi, tôi lại không biết lái xe, cũng.
không muốn xem váy cưới một mình, như vậy rất mất mặt.
Huyền Thạc mới có chuyến viếng thăm quân sự ở nước Khưu trở về, tôi bèn quấn lấy Huyền Thạc đi cùng tôi, cô sẽ không để ý chứ”
Bạch Nhược Hy mỉm cười lắc đầu: “Không.
đâu” Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Huyền Thạc, trái tim trïu xuống.
Anh mới trở về từ nước Khưu sao?
Nói như vậy, một tuần nay anh ra nước ngoài, không phải không đến tìm cô, mà là không có thời gian đúng không?
Bởi vì bận quá cho nên không gọi điện thoại cho cô đúng không?
Cô còn đang phàn nàn anh không tt tình nháy mắt áy náy, nhìn Kiều Huyền Thạc e dè hỏi: “Anh mới trở về từ nước Khưu sao?”
Kiều Huyền Thạc cúi thấp đầu, nói thì thầm ô: “Ừm, vừa trở về chưa được mấy phút, đã bị cô ấy quấn lấy đi xem váy cưới, anh vốn định đi tìm em, nhưng không dám chắc em đã hết giận chưa”
Bề ngoài Bạch Nhược Hy bình tĩnh trả lời một tiếng, tâm tình bỗng ngọt như mật.
Nhưng cô dừng một chút, phản ứng chậm nửa nhịp, nhìn Triệu Sa Na: “Cô là vợ chưa cưới của Hách Nguyệt sao?”
“Ừm, hôn lễ của tôi và Hách Ngu) định vào cuối năm, cuối tuần là lễ đính hôn của chúng tôi, đến lúc đó cô và Huyền Thạc nhất định phải có mặt nhé” Triệu Sa Na nói rất khách sáo.
“Được chứ” Bạch Nhược Hy trả lời một tiếng, vội quay đầu nhìn về phía sau.
Lam Tuyết đứng cách bọn họ không xa, cô ấy đưa lưng về phía bọn họ ngắm váy cưới, không muốn xen vào phạm vi nói chuyện của bọn họ.
Mà giọng của Triệu Sa Na không lớn không nhỏ, khoảng cách của Lam Tuyết đủ để nghe thấy.
Bạch Nhược Hy lo cho cảm xúc của Lam Tuyết, nhưng nhìn từ bóng lưng của Lam Tuyết, cô không phát hiện ra có gì khác thường, “Nhược Hy, Huyền Thạc, xem váy cưới tôi chọn có đẹp không” Triệu Sa Na vội hỏi.
Bạch Nhược Hy sực tỉnh, quay đầu nhìn váy cưới của Triệu Sa Na, mỉm cười nói: “Đẹp lắm”
Kiều Huyền Thạc quan sát trên dưới một phen, trả lời giống Bạch Nhược Hy: “Đẹp lắm”
“Đây là váy đặt riêng, khi kết hôn mới mặc, tôi thử lại lễ phục ở lễ đính hôn lần nữa, lát nữa hai người còn phải xem giúp tôi mấy bộ nhé, tuyệt đối đừng đi ra” Triệu Sa Na vui vẻ dặn dò, rồi vội kéo váy cưới quay người.
Còn phải xem mấy bộ?
Bạch Nhược Hy khưng lại, lo lắng nhìn Lam Tuyết phía sau, Cô không muốn bỏ rơi Lam Tuyết, cô rút tay ra khỏi tay Kiều Huyền Thạc, nhỏ giọng nói: “Anh tiếp tục xem váy cưới với cô Triệu đi, em và Lam Tuyết dạo phố”
Nói xong, Bạch Nhược Hy xoay người rời đi.
Kiều Huyền Thạc nhanh chóng đi lên một bước, nắm tay Bạch Nhược Hy, thấp giọng gọi: “Nhược HỊy..”
Bạch Nhược Hy quay đầu: “Ừm? Chuyện gì vậy?”
Kiều Huyền Thạc mím môi thấm giọng, đôi mắt sâu như mực nóng bỏng mà dịu dàng, ánh mắt nhìn Bạch Nhược Hy trở nên thâm trầm, giọng không lớn: “Đã tới rồi thì anh chọn cho em một c| váy cưới.”
Bạch Nhược Hy không khỏi cười đắng chát cười, nơi mềm mại nhất trong tim trở nên đau nhói, cô nào có tư cách mặc váy cưới chứ, bây giờ còn có thể được anh Ba yêu thương, cô đã thỏa mãn rồi, không hi vọng xa vời điều gì nữa.
“Không cần, không có cơ hội mặc đâu”
Bạch Nhược Hy hờ hững đáp.
Sắc mặt Kiều Huyền Thạc cũng tối đi, ánh mắt trở nên ảm đạm, trầm thấp nói: “Tối anh đi tìm em.”
Bạch Nhược Hy không chút nghĩ ngợi thốt ra một câu: “Anh không cần ở bên Doãn Nhụy sao?”
Thốt ra câu này xong, hai người nhất thời im lặng.
Ánh mắt nhìn nhau trở nên sâu xa mà bất đắc dĩ, Kiều Huyền Thạc đọc hiểu tâm tình của Bạch Nhược Hy từ trong giọng nói chua xót của cô, nghe ra sự bất đắc dĩ và Xót xa của cô.
Nhưng cô lại bất đắc dĩ hỏi như vậy.
Rõ ràng đau lòng, rõ ràng quan tâm, rõ ràng để ý, cô lại hỏi như vậy.
Kiều Huyền Thạc thở dài, nầm tay Bạch Nhược Hy, đi lên một bước, ôm cô vào lòng.
Cơ thể Bạch Nhược Hy hơi cứng ngắc, ngơ ngác không nhúc nhích, cảm nhận được lồng ngực ấm áp của anh, nhớ cái ôm của anh.
Giọng nói cuốn hút của người đàn ông vang lên: “Xin lỗi Nhược Hy.
Đừng để bản thân chịu thiệt như vậy.
Không điều tra, cũng không tìm nữa, không có người phụ nữ đó, anh vẫn có thể tìm được chân tướng anh muốn”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...