Trong căn phòng tối đen.
Không có đèn.
Rèm cửa bị kéo xuống hết.
Một giọng nói kích động vang lên.
“Chị, em nghĩ em mang thai rồi” Doãn Nhụy vô cùng phấn khích.
Người phụ nữ ngồi trong góc ghế sô pha không nhúc nhích, hai con ngươi trong đêm tối thoáng lộ ra tia sắc bén, giọng lạnh lẽo: “Chúc mừng.”
“Em có thể thực hiện kế hoạch rồi.”
“Ừm”’ Doãn Âm lên tiếng không có chút nhiệt độ nào, không hề gợn sóng.
Trong lòng Doãn Nhụy mang theo hi vọng, mỉm cười nói: “Vậy cũng đúng, em có sinh đứa con này hay không vẫn là ẩn số, chờ em kết hôn nói anh ấy sẽ nghĩ cách bỏ đứa con hoang này”
“Đừng quên lời chị nói với em, nhất định phải cẩn thận”
“Ừm, em hiểu rồi Doãn Nhụy trả lời rất chăm chú: “Cho dù anh ấy không có xưởng chế tạo vũ khí thế giới, em vẫn rất thích anh, thực sự rất thích anh ấy, từ nhỏ đã ó điều con Bạch Nhược Hy kia luôn tranh giành với em.”
Doãn Âm không khỏi hừ lạnh một tiến: phát ra tiếng khinh miệt từ khoang mũi.
Dừng một chút, Doãn Âm mới chậm rãi nói: “§ớm muộn cũng có ngày chị giết Bạch Nhược Hy, nếu như cô ta không nói bí mật của Dương Dương thì đã không có chuyện hôm nay xảy ra, mọi người cũng sẽ không biết Dương Dương không phải con trai của Kiều Bân, càng sẽ không biết chuyện chị ngoại tình”
Doãn Nhụy chột dạ khẽ ho khan, trong đêm tối, không ai thấy ai, cô ta vội nói sang chuyện khác: “Chị, chị thật sự giết anh rể sao?”
“Ném xuống biển rồi, bây giờ sống chết của anh ta không liên quan gì đến chị”
Doãn Nhụy thở dài nói: “Ôi, ngay cả em cũng bị chị lừa, em cứ tưởng chị thật sự rất yêu anh rể chứ, cho nên không có cách nào rời khỏi anh ấy, sẽ giữ lại anh ấy”
“Một thứ quái thai bí ẩn như thế, anh ta không xứng”
Doãn Nhụy kinh ngạc thốt ra: “Quái thai?”
“Không nói anh ta nữa, đi nấu bữa khuya cho chị đi, chị đói.”
“Vâng.”
Kiều Nhất Xuyên và An Hiểu bị đuổi đi, Trần Tịnh hôn mê, Kiều Huyền Bân mất tích.
‘Vườn phía nam từng náo nhiệt, giờ phút này trở nên vô cùng lạnh lẽo cô đơn Căn nhà lạnh ngắt, chỉ có hai ba người hầu.
Kiều Huyền Hạo và Kiều Huyền Thạc đều bận tối mặt tối mũi, lo toan sự nghiệp và quốc gia của mình, còn phải chăm sóc mẹ, còn chia ra đi tìm kiếm tin tức của anh cả.
Một tuần sau khi Kiều Huyền Bân mất tích.
Kiều Huyền Thạc lê bước chân mệt mỏi chậm rãi đi vào nhà họ Kiều, mấy ngày không chợp mắt, bây giờ anh đứng cũng ngủ được.
Thực sự không chịu nổi, anh mới về nhà nghỉ ngơi, bổ sung ít thể lực.
Đi vào sảnh lớn, người hầu đang dọn vệ sinh vội đứng lên, cung kính chào: Chào cậu Ba.”
Kiều Huyền Thạc không trả lời, lê bước chân nặng nề lên tầng.
Người hầu nhìn thấy Kiều Huyền Thạc lên nhà, vội vàng xoay người chạy vào phòng bếp, lấy điện thoại di động ra trốn vào góc thì thào: “Cô Doãn, cậu Ba trở về rồi”
Đối phương dặn dò gì đó, người hầu vội đáp: “Được, được tôi biết nên làm như thế nào, được.”
Người hầu lập tức cúp điện thoại, lấy ra gói bột phấn từ trong túi áo.
Cô ta đi đến nồi canh nấu từ trước, cẩn thận quan sát xung quanh, vén nắp lên, đổ bột vào.
Người hầu hơi chần chờ, liếc nhìn bột phấn, quyết định đổ cả gói vào, rồi nhanh bỏ lại vào túi áo, cầm thìa quấy.
Kiều Huyền Thạc lên nhà, về đến phòng bắt đầu tắm rửa thay quần áo, cả người nhẹ nhàng khoan khoái dễ chịu mới nhức đầu đi ngủ.
Anh ngủ một mạch từ giữa trưa đến tận tối.
Nghỉ ngơi đủ sáu tiếng.
Tinh thần anh khỏe khoán thức dậy, lại tắm rửa thay quần áo lần nữa, rời khỏi phòng.
Lúc này đã là chín giờ tối.
Kiều Huyền Thạc sải bước xuống nhà, đi đến tầng một, người ngồi trên ghế sô pha phòng khách đột nhiên đứng lên: “Huyền Thạc”
Kiều Huyền Thạc khẽ giật mình, nhíu mày, nhìn Doãn Nhụy.
Cô ta cười rạng rỡ, bộ váy ren vô cùng gợi cảm, bả vai lộ ra ngoài, nửa bên bộ ngực như sắp bật ra, tạo nên khe rãnh sâu.
Lần đầu tiên nhìn thấy Doãn Nhụy ăn mặc hở hang như vậy.
Kiều Huyền Thạc không hề cảm thấy đẹp, cụp mắt sửa lại áo của mình, hờ hững nói: “Cô qua rồi à?”
“Ừm, em biết lát nữa anh đi thăm cô Tịnh, em muốn đi thăm cô ấy cùng anh, cho nên mới chờ anh”
Kiều Huyền Thạc không từ chối, cũng không trả lời, nét mặt lạnh nhạt không che giấu vẻ xa cách của anh.
Doãn Nhụy ngắm nhìn ngũ quan khôi ngô rắn rỏi của anh đầy mê đắm, khí chất hào hoa của anh càng khiến cô ta đám chìm hơn, nghĩ đến kế hoạch tối nay, tâm trạng của cô ta vô cùng kích động.
Lúc này, người hầu đi tới, cung kính nói: “Cậu Ba, đã hâm nóng bữa tối rồi ạ”
Doãn Nhụy vội nói: ‘Huyền Thạc, anh đã không ăn gì cả ngày rồi, anh ăn gì trước đi rồi hãng ra ngoài, nếu không đến bệnh viện trông sẽ đói lắm”
“Ừm, vậy cô cứ ngồi đi” Kiều Huyền Thạc khách sáo nói một câu, rồi đi tới bàn ăn, ăn bữa tối một mình.
Doãn Nhụy nhìn bóng lưng Kiều Huyền Thạc ăn cơm, tấm lưng dày rộng rắn chắc của anh mê người như vậy, vòng hông đầy sức mạnh, tư thế cao gầy thẳng tắp, cho dù cách chiếc áo sơ mi trắng, chỉ dựa vào mắt thường cũng cảm nhận được cơ bắp khỏe khoắn, phảng phất hơi thở dương cương.
Tâm trạng cô ta vô cùng kích động, không nhịn được ôm ngực, tưởng tượng.
Sau khi ăn xong, Kiều Huyền Thạc cầm giấy ăn lau miệng Anh đứng lên, lúc quay người, chạm vào đôi mắt nóng bỏng mà thâm trầm của Doãn Nhụy, chỉ trong nháy mắt, cô ta đã híp mắt, giảm bớt ánh mát nóng bỏng, đứng dậy nói: “Huyền Thạc, anh ăn no rồi à?”
“Đi thôi” Anh hờ hững đáp, xa cách rời mắt đi không nhìn cô ta, đi về phía cửa.
Doãn Nhụy nóng nảy chạy chậm đến, cố ý trẹo chân nhào tới anh, nhanh chóng giữ chặt cánh tay của anh: “A, đau quá.”
Cơ thể Kiều Huyền Thạc dừng lại, cứng ngắc không nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn cô ta.
Doãn Nhụy nắm chặt cánh tay anh, bộ ngực dán lên cánh tay anh, cố ý cọ cọ: “Huyền Thạc, đau quá, em bị trẹo chân rồi”
.