Ngọn Sóng Tình Yêu


Bạch Nhược Hi vẫn luôn bình tĩnh,nhưng hiện tại không còn được như vậy nữa, cô lo lắng đứng lên, quay đầu nhìn về phía góc, trái tim cô đột nhiên thổn thức.


Là ai vậy?

10 tỷ mà vẫn mua sao?

Cô nắm chặt tay, tiếc nuối, tim cô mờ mịt, chết tiệt, người này não tàn đến mức nào mà bỏ ra 10 tỷ để mua sợi dây chuyền này chứ?

Người đàn ông này mặc vest đen, ngồi thẳng người.
Vẻ mặt nghiêm túc và lạnh lùng, sau khi cầm tấm biển, mất một lúc mới nói với giọng đầy nội lực, nhịp nhàng: “Tôi ra giá 10 tỷ cho sợi dây chuyền Vĩnh Hằng.”

“Wow”

Khán giả ồ lên.


Người chủ trì đột nhiên hưng phấn nở nụ cười, cầm lấy cây búa nện mạnh,

“Mười tỷ lần một.”

“Mười tỷ lần hai.”

Bạch Nhược Hi xoa xoa tay, nhìn người đàn ông bí ẩn mà lo lắng , Sợi dây chuyền Vĩnh Hằng sắp bị mua rồi, trong lòng Bạch Nhược Hi rối như tơ vò.


Lam Tuyết nắm bàn tay đang run rẩy của Bạch Nhược Hi, lo lắng kéo cô ngồi xuống: “Nhược Hi, tình hình đã thay đổi.
Không giống như em dự tính là không có ai ra giá.
Bây giờ có người mua lấy Vĩnh Hằng, phải làm sao đây.”

Bạch Nhược Hi Lúc này, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.


“Lần thứ ba, 10 tỷ, thành công.”


Người chủ trì hưng phấn vang lên lần thứ ba, thương vụ thành công.


Đã quá muộn.


Bạch Nhược Hi yếu ớt dựa vào lưng ghế, từ từ nhắm hai mắt, trấn tĩnh lại, trong lòng hỗn loạn như bị lửa thiêu đốt.


“Chúc mừng anh, số 98.” Người dẫn chương trình mỉm cười.


Lúc này, một giọng phụ nữ sắc bén đột nhiên vang lên: “Chờ chút, tôi đây muốn thông báo một chuyện.”

Mọi người ánh mắt đều nhìn về phía Bạch San San đang đứng lên.


Bạch San San chậm rãi bước lên sân khấu đi tới bên người chủ trì, người chủ trì cảnh giác hỏi: “Vị tiểu thư này, cô muốn làm gì”

“Tôi có chuyện quan trọng muốn vạch trần.
Đây là về sợi dây chuyền Vĩnh Hằng.
Xin cho phép tôi giải thích.” “Bạch San San đầu tiên chào, sau đó đi tới bên cạnh người chủ trì, nắm lấy micro.


Giọng cô trở nên to hơn, chiếc micro truyền lời đến tai mọi người rõ ràng hơn, cô chỉ vào Bạch Nhược Hi với một cử chỉ đầy phẫn nộ: “Người phụ nữ này là em gái tôi và là chủ nhân của chiếc vòng cổ Vĩnh Hằng hiện đang được bán đấu giá, nhưng tôi muốn tiết lộ rằng sợi dây chuyền không phải của cô ấy, cô ấy là một tên cướp, sợi dây chuyền bị cưỡng đoạt từ tay người khác và đem đến đây đấu giá.
Ngay cả khi đó là em gái, tôi cũng không thể che giấu vì lương tâm tôi không cho phép, tôi muốn phơi bày khuôn mặt xấu xí của cô ấy.


” Oa, trời ơi… ”

” Trời ạ, không thể nào ”

” ….”


Khán giả nhất thời bị kích động, tất cả mọi người đều bàn tán sôi nổi.


Kiều Đông Lăng giơ chân của mình và cười rất hạnh phúc, thì thầm với Kiều Nhất Hoắc: “Cha, con không nghĩ tới xem đấu giá lại thành xem kịch.
Đó là một trò cười cho thiên hạ.”

Kiều Nhất Hoắc Sắc mặt tối sầm lại, liếc nhìn Đông Lăng, ánh mắt khinh bỉ tràn đầy bất lực, thật sự không nói nên lời.


Lúc này, Lưu Nguyệt đã đứng lên và hét vào mặt khán giả: “Tôi là mẹ của Bạch Nhược Hi.
Tôi cũng có thể chứng minh rằng lần này con gái tôi đã phạm sai lầm.
Là một người mẹ, tôi rất đau lòng nhưng tôi không thể để con gái mình mắc sai lầm.
Ta chưa kịp ngăn cản, lần này coi như là lấy nghĩa diệt thân, lúc tới ta đã gọi cảnh sát, hiện tại cảnh sát đã ở bên ngoài.”Người chủ trì sắc mặt thay đổi.


Sự việc bất ngờ xảy ra khiến mọi người không kịp phản ứng và rơi vào trạng thái thất kinh.


Mặc dù Lam Tuyết đã được Bạch Nhược Hi đả thông tư tưởng, nhưng nhìn thấy mẹ và em gái đứng ra tố cáo,thì là lần đầu tiên.


Vì là lời khai của người thân nên điều này càng khiến người ta thuyết phục.


Bạch Nhược Hi vẫn ngồi yên lặng trên ghế, lặng lẽ lắng nghe vở kịch của họ.


“Nhược hi, họ có phải là mẹ và em gái của cô không?” Lam Tuyết lo lắng hỏi, chân cô bắt đầu run lên.


Bạch Nhược Hi rũ mắt xuống, nhàn nhạt đáp: “Trên pháp lý, chính là như vậy.”


Lam Tuyết hít sâu một hơi, nắm cổ tay cô: “Nhược Hi, phải làm sao bây giờ?”

“Bình tĩnh.” Bạch Nhược Hi nhẹ giọng nói một câu.


Lam Tuyết thở hổn hển từ từ bình tĩnh lại.


Lúc này, cửa lầu tiệc được đẩy ra, hai người cảnh sát chậm rãi đi vào, không đi vào trong mà dựa vào góc, tôn trọng trật tự nơi đấu giá mà chờ đợi.


Lúc này, các nhân viên liền đến đón tiếp cảnh sát.


Tuy nhiên, Lưu Nguyệt cảm thấy vẫn chưa đủ, nói tiếp: “Như mọi người đã biết, chủ nhân đầu tiên của sợi dây chuyền này là của hoàng đế, hoàng đế xưa ban tặng cho phó thái Trần thị.
Trần thị luôn coi đây là vật gia truyền.
Chỉ truyền cho con trai.
Hiện tại, Trần thị không có con trai, nên phải truyền lại cho con gái là Trần Tĩnh, và chiếc vòng cổ được chuyển cho con trai của Trần Tĩnh, là Kiều Huyền Thạc, vị tướng cao nhất của Tịch Quốc.
Tuy nhiên, tướng Kiều Huyền Thạc mười năm trước đã đem sợi dây chuyền tặng cho nhà họ Doãn , cô Doãn Nhụy.


Mọi người dường như đã hiểu nguồn gốc của sợi dây chuyền và chuyển sự chú ý của họ sang Doãn Nhụy, người đang im lặng.


Doãn Nhụy rất bình tĩnh, dường như vô tình tham gia vào trận chiến này, còn ra vẻ đứng ngoài cuộc, cố gắng duy trì bộ dạng đáng thương, tự nhiên sẽ có người vì cô mà nói ra.


Lưu Nguyệt tức giận chỉ vào Bạch Nhược Hi: “Con gái lớn Bạch Nhược Hi của tôi nửa tháng trước đã chạy đến nhà họ Doãn và giật sợi dây chuyền của cô Doãn.
Cô Doãn rất nhân từ và chính trực, đã nói với mọi người rằng Nhược Hi là bạn của cô ấy, và cô ấy đã cho qua mọi chuyện”.
Tôi không gọi cảnh sát, nhưng tôi không ngờ rằng nó lại giật sợi dây chuyền chưa đủ còn đem đi bán đấu giá.
Tôi thực sự không thể nhịn nó nữa.
Hôm nay tôi ở đây với tư cách là một người mẹ để dạy nó cách cư xử.


Lưu Nguyệt càng tức giận và quay lại.
Bà ta nói với cảnh sát, “Thưa cảnh sát, con gái tôi thực sự đã phạm luật.
Anh có thể bắt cô ấy.”

Hai cảnh sát lập tức đi về phía Bạch Nhược Hi.



Lúc này, những người khác bất giác đứng dậy và theo dõi tình hình căng thẳng, một số người thầm mắng Bạch Nhược Hi, trong khi những người khác lại thấy điều đó thật vô lý và không thể.


Nhìn thấy hai cảnh sát đến gần, Lam Tuyết nắm chặt lấy tay Bạch Nhược Hi, bàn tay cô đang đổ mồ hôi và run lên vì căng thẳng, cô thở một cách chóng mặt, nhìn chằm chằm vào người cảnh sát đang đến và thì thầm: “Nhược Hi, chúng ta nên làm gì bây giờ ”

Bạch Nhược Hi chậm rãi đẩy tay Lam Tuyết ra, từ trong túi xách bên hông lấy ra một tập tài liệu, chậm rãi đứng lên.


Cảnh sát đi tới bên cô, uy nghiêm và lễ độ: “Cô Bạch, hiện tại tôi nghi ngờ cô có liên quan đến một vụ án cướp, mời theo chúng tôi về đồn điều tra.”

Bạch Nhược Hi ném thông tin trong tay cho cảnh sát, lạnh lùng nói: “Chủ nhân của sợi dây chuyền này là Kiều Huyền Thạc.
Không ai dám phủ nhận chuyện này.
Nhưng đối với lời tố cáo của hai người phụ nữ là hoàn toàn bịa đặt.
Không có chứng cứ, tôi không thể cùng anh quay lại đồn cảnh sát”.


Cảnh sát nhận lấy tập tài liệu mà Bạch Nhược Hi đưa, cẩn thận xem.


Đọc xong, hai người nhìn nhau, lập tức ngượng ngùng.


Bạch Nhược Hi thấy sắc mặt viên cảnh sát tối sầm lại, cô ta cười lạnh hỏi: “Có cần tôi gọi điện cho chồng cũ nhờ anh ta đến giải thích cho các anh không?”

Hai cảnh sát nuốt nước miếng, lập tức nở nụ cười: “Không cần phiền phức tới Kiều tướng quân, chúng tôi có thể giải quyết việc này.


Sự thay đổi đột ngột của cảnh sát khiến mọi người đều quan tâm đến thông tin trong tay Bạch Nhược Hi, Doãn Nhụy lo lắng, Lưu Nguyệt và Bạch San San cũng căng thẳng.


Điều này khác với những gì họ mong đợi.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui