Ngọn Sóng Tình Yêu


“Không có chuyện gì xảy ra cả, tôi thật sự rất mệt mỏi khi sống với anh, loại hôn nhân này, cuộc sống này, loại người như anh đều không phải là thứ tôi muốn.” Bạch Nhược Hy lạnh lùng đáp lại một cách kiên quyết.
Kiểu Huyền Thạc cười nhạt, chua xót nhìn bầu trời bên ngoài ban công phía trước, rõ ràng là bầu trời trong sáng, trong mắt anh lại xám xịt và ảm đạm, hai mắt đỏ hoe, lập lòe nước mắt, lạnh lẽo từ từ bao trùm xung quanh anh như trước đêm giông tố, anh cười thật buồn.
Anh đau đớn, giống như tim bị bóp nát, máu me đầm đìa, giọng nói khàn khàn nghẹn ngào, thấp đến mức nghe không rõ, chậm rãi hỏi: “Những lời lúc trước em nói tính là cái gì?” Bạch Nhược Hy rưng rưng, miễn cưỡng cười: “Anh Ba, anh nghiêm túc quá rồi.
Ai cũng biết Bạch Nhược Hy em là một người phụ nữ tính cách nhạt nhẽo nhưng lại rất thích nói dối.
Thanh danh của em bên ngoài sớm từ lâu đã là một mớ hỗn độn.
Anh cần gì phải coi trọng điều đó?”, Kiều Huyền Thạc nhắm mắt lại, trong mắt truyền ra ý cười nhàn nhạt, giống như khinh thường, nhưng cũng giống như mỉa mai, càng giống như bất lực, hai giọt nước mắt trong veo chậm rãi trượt ra khỏi khóe mắt.
Lúc này, anh mới phát hiện ra bị súng bắn thương căn bản là chuyện nhỏ, cảm giác đau lòng mới thật sự có thể đem một người sống mà hành hạ đến chết, giống như ngàn mũi tên đâm vào tim, đau đến không chịu nổi.
Anh đã từng dùng thủ đoạn cưỡng ép người phụ nữ này về làm vợ mình.
Anh cố gắng cho cô nhiều nhất có thể, từ khu quân khu về tới Tịch đường hội.
Anh đã vì cô mà thay đổi, từ bỏ quá nhiều, trả giá quá nhiều.
Nhưng cuối cùng, cái anh nhận được là gì? Vẫn không lấy được trái tim của cô, đổi lại chỉ để lấy một câu ly hôn.

Anh đối mặt với vết thương mà người phụ nữ này gây ra và cười khổ và hỏi: “Tôi đã nghĩ rằng em đã yêu tôi, vì vậy em mới ghen tị với Doãn Nhụy.
Tôi nghĩ rằng em đã yêu tôi, vì vậy em mới cùng tôi chung chăn gối, chuẩn bị sinh những đứa con.
Em đã nói rằng tôi là anh hùng của em, và rằng em từ nhỏ em đã yêu thầm tôi, tôi không nghi ngờ gì nữa, tôi tin tất cả.
Em không muốn tôi có quan hệ với Doãn Nhụy, tôi cũng đưa số điện thoại cô ta vào danh sách đen, đưa cô ta ra khỏi cả cuộc đời của tôi, nhưng sau khi em chạy đến nhà họ Doãn và gặp người đàn ông đã đánh em lúc trước, liền khi trở lại, lại nói muốn cùng tôi ly hôn, rằng em chưa bao giờ yêu tôi, và rằng em vẫn luôn nói dối, rút cuộc là vì cái gì? “Không liên quan gì đến Doãn Đạo.” Bạch Nhược Hy hoảng sợ, cầm chặt túi sách, lòng bàn tay đổ mồ hôi và đầu ngón tay run rẩy.
Giọng điệu hoàn toàn lạnh lùng của Kiều Huyền Thạc nghiêm túc lạ thường: “Em đã qua đêm trong phòng anh ta?” “Không có.” Bạch Nhược Hy hai tròng mắt ngẩn ra, trái tim lạc nhịp, khẩn trương mà buột miệng thốt ra, “Em không có ở phòng anh ta qua đêm.” Kiều Huyền Thạc đã nhìn thấy video giám sát ở cửa nhà họ doãn, hình ảnh đêm hôm đó tuy bị mất nhưng ngày hôm sau đã trở lại bình thường, mà buổi sáng hôm đó rõ ràng đã chụp được cảnh cô bước ra khỏi nhà họ Doãn.
Anh không biết là Doãn Nhụy nói dối hay Bạch Nhược Hy nói dối, anh không nghĩ điều đó quan trọng.
“Đi một chuyến Doãn gia, trở về liền cùng tôi nói chuyện ly hôn, em không định giải thích lý do sao?” Bạch Nhược Hy hít một hơi thật sâu, từ từ nhắm mắt lại, hòa hoãn trái tim đang bất an.
Sau khi bình tĩnh lại, cô vươn tay lau nước mắt trên mi, giọng điệu lạnh lùng chưa từng thấy:” Tôi đã có được thứ mình muốn, và giờ tôi muốn sống cuộc sống mà tôi hằng mơ ước.” Kiều Huyền Thạc biết rằng những gì cô ấy đang đề cập đến là vĩnh hằng, một kho báu có giá trị.
“Em muốn sống như thế nào? “ Bạch Nhược Hy mỉm cười, giọng điệu đầy khao khát: “Tôi muốn mua một chiếc du thuyền riêng sang trọng, tìm những người chị em cùng chí hướng, mở party ra biển du ngoạn.
Tôi muốn lấp đầy nhà để xe bằng những chiếc xe thể thao sang trọng nhất và thay đổi một chiếc mỗi ngày.
Tôi muốn mua đầy tủ quần áo, và những chiếc túi hàng hiệu xa xỉ.
Mỗi ngày tôi sẽ tham dự những bữa tiệc quý tộc với trang sức và kim cương to bằng quả trứng chim bồ câu.

Tôi …” Kiều Huyền Thạc lạnh lùng ngắt lời, “Tôi có thể cho cô những gì cô muốn.” “Anh không thể.” Bạch Nhược Hy mỉa mai: ” anh có thể có quyền lực, ở trên vạn người, quyền lợi vô hạn.
Anh cũng có thể giàu có và mạnh mẽ, với hàng trăm tàu ​​chiến.
Nhưng anh là quân nhân, ta là phu nhân quân nhân, đối với thiên hạ, hình tượng của anh phải ngay thẳng, chính trực.
Còn tôi thì thích phù phiếm, nhưng anh không cho phép tôi tham ô.
Tôi thích tiền, nhưng anh coi tiền là dơ bẩn.
Tôi thích hưởng thụ xa hoa.
Đó là những gì anh không thể cho tôi.” Kiều Huyền Thạc lấy tay che mặt, đau đớn ngẩng đầu hít một hơi thật sâu.
Những lời thật vô lý này lọt vào tai.
Nếu người phụ nữ này không phải đã nói rằng cô ngưỡng mộ nhất quân nhân và và nhân vật vĩ đại, anh cũng sẽ không từ bỏ mọi thứ mà lựa chọn gia nhập quân đội, tham gia chính sự.
Thật đáng buồn chính là cô nói giờ phút này ghét bỏ làm phu nhân của quân nhân, Kiều Huyền Thạc đưa tay xuống, hai mắt đỏ ngầu tia máu, lạnh lùng hỏi: “Có phải nếu tôi cho em cuộc sống như ý cô muốn, em sẽ không ly hôn? “Anh làm thế nào để cho tôi?” Kiều Huyền Thạc cười khổ, thì thầm nói: “Từ bỏ hết thảy mọi thứ bây giờ và cho em những gì em muốn theo một cách khác.” “Không cần.” Bạch Nhược Hy lo lắng thốt ra, giọng nói vừa lo lắng vừa vội vàng, vừa hét lên vừa run rẩy: Không cần từ bỏ, anh căn bản không cần lại vì tôi mà trả giá cái gì, thật sự, tôi thật sự không đáng.” “Cho dù nó có xứng đáng hay không, tôi là người cuối cùng quyết định.” Bạch Nhược Hy luống cuống.
Cô muốn đem tổn thương giảm thiểu thấp nhất, nhưng vẫn là không tránh khỏi phải đi đến bước đường này.

Cô chưa bao giờ đáng để người đàn ông này trả giá cho mình.
Trước đây cô không xứng, bây giờ lại càng không xứng, cô giờ dơ bẩn linh hồn, dơ bẩn thân xác, cô chỉ đáng ở trong địa ngục và chết dần chết mòn.
Người đàn ông này đã trả giá rất nhiều vì cô, cô hiện tại mang đầy tội lỗi, không còn gì nữa, chỉ có thể tránh xa anh để anh ta tìm người tốt hơn.
Một người phụ nữ tốt, sống một cuộc đời rực rỡ và hạnh phúc hơn, giờ cô như một cái xác thối rữa trong mương nước hôi thối, ngay cả bản thân cũng cảm thấy buồn nôn thì làm sao xứng với anh BA? Lúc này, tim cô như bị cắt nát, nhưng cô cố gượng cười và không ngừng mỉa mai: “Anh Ba, anh thật sự không cần làm những việc không cần thiết này nữa.
Nói thật với anh, cùng anh ngủ ngày đó, tôi đều nghĩ đến anh hai, và cổ phần của tập đoàn họ Kiều thuộc về anh.
Cũng là do tôi và anh hai làm đạo diễn.” Bạch Nhược Hy miễn cưỡng kéo Kiều Huyền Thạc xuống nước.
“Tôi chỉ muốn tiền, tôi không muốn cùng anh cả đời.
Đây là cách trả thù tốt nhất cho anh vì đã gài bẫy lừa gạt hôn ước.” Những lời này vừa nghe vào tai Kiều Huyền Thạc, như đang rót dung nham ngàn độ vào trái tim, cái loại này đau đớn thống khổ.
Trong phút chốc, tim như hoàn toàn đã chết.
Anh cười.
Đột nhiên cười ha hả, đối với trần nhà sang sảng và vui vẻ, thật đáng buồn cười.
Anh nắm chặt tay thành quyền, trên cổ và mu bàn tay nổi đầy gân xanh, tiếng cười thê lương xuyên thấu không khí như kiếm sắc, không khỉ trở nên lạnh như băng.
Nam nhi có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi lệ, hai mắt đỏ bừng, nước mắt như suối trong, chậm rãi chảy xuôi xuống dưới khuôn mặt.

Đột nhiên, Kiều Huyền Thạc bước tới ra cửa.
Anh không thể ở lại lâu hơn ảm giác muốn tan nát cõi lòng mà chết.
Bạch Nhược Hy nghe tiếng cười mà tim như đã chết của người đàn ông, từ từ nhắm mắt quay người lại, không có dũng khí nhìn bóng lưng anh rời đi.
Cô hận chính mình đến chết.
Nước mắt Bạch Nhược Hy trào ra, cô thầm nhủ trong lòng: Anh ba, đau ngắn còn hơn đau dìa, rồi nó sẽ qua đi.
Anh sẽ có một ngày mai tốt đẹp hơn, anh sẽ có một người vợ tốt hơn, và hạnh phúc của riêng anh, đừng để loại đàn bà rác rưởi này hủy hoại anh.
Anh ba, thật vinh dự khi được anh yêu sâu đậm.
Nhưng thật bất hạnh cho anh khi để em gặp anh trong cuộc đời này.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui