Kiều Huyền Thạc cưởi khẩy, buông
mặt cô ra.
Tay còn lại vung mạnh
một cái.
Động tác của anh mạnh
mẽ thô bạo, Bạch Nhược Hy trực
tiếp bị anh đẩy ngã xuống đất.
Cả người Bạch Nhược Hy đều ngã
xuống đất.
Hai tay theo quán tính
chà mạnh xuống mặt đất lạnh buốt
đầy nước, đau đớn truyền từ lòng
bàn tay đến tận ruột gan, xuyên qua
tay chân trăm mạch.
Nước mắt đau đớn nhịn không
được trong phút chốc ngập tràn
khóe mắt, rơi xuống má.
Quần ướt đẫm.
Không khí lạnh
khiến cô như tiến vào hâm băng,
đau khổ như thể hàng vạn trùng độc
Xuyên qua người.
Từng chút một ăn
mòn cả tâm can cô.
Kiều Huyền Thạc cười khẩy, buông
mặt cô ra.
Tay còn lại vung mạnh
một cái.
Động tác của anh mạnh
mẽ thô bạo, Bạch Nhược Hy trực
tiếp bị anh đẩy ngã xuống đất.
Cả người Bạch Nhược Hy đều ngã
xuống đất.
Hai tay theo quán tính
chà mạnh xuống mặt đất lạnh buốt
đầy nước, đau đớn truyền từ lòng
bàn tay đến tận ruột gan, xuyên qua
tay chân trăm mạch.
Nước mắt đau đớn nhịn không
được trong phút chốc ngập tràn
khóe mắt, rơi xuống má.
Quần ướt đẫm.
Không khí lạnh
khiến cô như tiến vào hâm băng,
đau khổ như thể hàng vạn trùng độc
Xuyên qua người.
Từng chút một ăn
mòn cả tâm can cô.
Cô đau đến nổi không thể cử động.
Đỉnh đầu truyền đến giọng nói lạnh
lùng mà tuyệt tình của anh, như lưỡi
đao sắt bén cứa nát tim cô.
“Cái loại con gái như cô đó giờ đều
không giữ lời, càng không có nửa
câu nói thật.
Nếu như còn dám bỏ
ngoài tai lời của tôi, tôi sẽ biến cô
thành đồ vô dụng.”
Ném lại một câu tuyệt tình, anh
hoàn toàn không chút do dự xoay
người rời khỏi.
Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc
càng xa, Bạch Nhược Hy từ từ
chống người ngồi dậy.
Hai bàn tay
trây xước, lấm lem bùn cát, máu
tươi chảy ra ngoài, đau thấu tâm
can.
Cô không quan tâm đến vết thương
trên tay, ánh mắt mông lung nhìn
theo hướng Kiêu Huyền Thạc rời đi.
Bóng dáng hiu quạnh của anh vẫn
rời đi như thế.
Hơi nước làm nhòe
tâm mắt.
Là nước mắt hay là nước
mưa cô đã không thể phân biệt rồi.
Anh nói cô không giữ lời, vậy anh có
từng giữ lời hứa?
Lời thê thành khẩn lúc nhỏ nói cả
đời đều bảo vệ cô, sẽ không để cô
phải chịu tổn thương.
Bây giờ lại là
người tổn thương cô sâu sắc nhất,
hại cô đau đớn nhất.
Mưa rơi không ngớt, càng ngày
càng nặng hạt.
Trời không hửng nắng, càng ngày
càng tối, giống như đất trời sụp đổ.
Khắp nơi đều xám xịt nặng nề.
Tâm tình của Bạch Nhược Hy càng
tệ hơn cả thời tiết.
Cô bắt taxi trở về
nhà họ Kiều.
Không có mẹ bên cạnh, cô không
biết ôm ai tìm kiếm sự an ủi.
Chỉ có
thể một mình quay lại nhà họ Kiều,
trốn trong phòng, âm thầm liếm láp
vết thương.
Buổi tối, mẹ kế cô Lưu Nguyệt gọi
điện.
Tâm trạng cô tôi tệ, không có
tâm tình để ý đến Lưu Nguyệt.
Chỉ
biết lại là một trận chửi rủa không
đếm xuể, sau đó lại muốn cô phụ
trách chuyện Bạch San San ngôi tù.
Thời hạn thi hành án của Bạch San
San từ bốn mươi lăm ngày tăng lên
nửa năm.
Điều này cô hoàn toàn
không ngờ tới.
Lưu Nguyệt đem toàn bộ lỗi lâm
đều đổ lên người cô.
Gọi điện thoại
là mắng té tát, sau đó là các loại uy
hiếp cảnh cáo bắt cô giải quyết cho
công bằng.
Cả người cô nằm sấp trên giường,
giống như cái xác không hồn.
Không có linh hồn, không có tim,
hoàn toàn không nghe thấy tiếng
chửi rủa của đối phương, trực tiếp
bỏ ngoài tay, ngắt điện thoại.
Gió lạnh thổi vào từ ban công.
Bên
ngoài mưa rơi rả rít không ngừng.
^~ „
“Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Bạch Nhược Hy không động đậy.
“Cốc cốc…
Đợi rất lâu, không nghe tiếng động
gì của Bạch Nhược Hy, cửa liền bị
đẩy ra.
Trước cửa truyền đến giọng
nói của dì Thu: “Cô Nhược Hy, cô
Nhược Hy…
Dì Thu tiến lại, không do dự mở
khóa cửa, vội vàng tiến vào trong, lo
lắng nói nhỏ: “Trời ơi, cô Nhược Hy
cô không lạnh sao? Gió ban công
lớn như thế, bên ngoài lại đang
mưa.
Cô mở cửa sổ như vậy lại
không đắp chăn…”
Dì Thu tức giận đi đóng cửa sổ ban
công lại, thuận tiện kéo rèm cửa.
Xoay người mới phát hiện Bạch
Nhược Hy vậy mà vẫn nằm sấp trên
giường không động đậy.
Dì Thu lo lắng chạy đến cạnh
giường, cúi đầu nhìn mặt của cô,
phát hiện ánh mắt Bạch Nhược Hy
đờ đẫn, hai mắt đầy dấu vết của
nước mắt.
Bà đau lòng không ngớt:
“Cô Nhược Hy, cô có ổn không? Có
phải có chỗ nào không thoải mái
không?”
Bạch Nhược Hy từ từ nhắm mắt,
không lên tiếng.
Dì Thu: “Cô Nhược Hy nếu như
không sao, vậy mời cô đi xuống
vườn phía Bắc.
Ông nội cô cho mời.”
Bạch Nhược Hy thở sâu, nghe thấy
hai chữ ông nội liền động động tay.
Dì Thu đột nhiên kêu lên một tiếng,
nắm lấy tay cô: “Ai ya, tay của cô
Nhược Hy sao chảy máu vậy?”
Bạch Nhược Hy rút tay lại, lãnh đạm
nói một câu: “Không có gì.ˆ
“Quần áo của cô cũng ướt rôi.
Cô…”
Gương mặt của dì Thu tràn đầy lo
lắng.
Bạch Nhược Hy hoàn toàn không để
ý.
Từ trên giường bò dậy, kéo lê thân
thể mệt mỏi không chịu nổi vào
trong phòng tắm.
Vườn phía Bắc.
Phòng khách lót vàng nạm ngọc xa
hoa mà tao nhã.
Khác biệt với vườn
phía Nam ở chỗ nơi này càng thêm
phần cổ kính.
Đến nơi sắp đầy đồ cổ có giá trị.
Đồ
trong nhà đều là hàng loạt những
món đồ cổ điển, càng nhiều hơn là
các loại đồ xa hoa cổ điển, ít đi
phần cảm giác hiện đại.
Ông chủ nhà họ Kiều cùng sống với
hai người con trai.
Bởi vì Kiều Nhất
Xuyên năm đó ly hôn, còn tiền trảm
hậu tấu cưới mẹ của Bạch Nhược
Hy.
Điểm này khiến ông giận dữ vô
cùng.
Mặc dù chấp nhận An Hiểu và Bạch
Nhược Hy, nhưng không có nghĩa
ông đồng ý cách làm của con trai
lớn.
Trong phòng họp gia đình ở vườn
phía Bắc.
Ngôi ở giữa phòng là ông cụ tóc bạc
trắng, uy nghiêm mà bình tĩnh.
Một
loại trầm ổn của người trải qua bể
dâu mà lắng đọng lại.
Khí chất cao
quý không che giấu được khí thế
mạnh mẽ của ông.
Bên trái là cả nhà của cậu cả, Kiều
Nhất Xuyên.
Cháu trai lớn: Kiều Huyền Phác và
Doãn Âm.
Cháu trai thứ ba: Kiều
Huyền Thạc.
Bên phải là cả nhà cậu hai, Kiều
Nhất Hoắc.
Cháu trai nhỏ: Kiều Đông Lăng.
Cháu gái nhỏ: Kiều Tiếu Tiếu.
Cả nhà đều ngôi yên vị, đợi ông nội
mở miệng.
Thế nhưng ông lại chậm
rì rì không nói chuyện, Kiều Tiếu
Tiếu gấp gáp, lạnh lùng hỏi: “Ông
nội, ông không phải nói muốn mở
cuộc họp gia đình sao? Tại sao còn
chưa bắt đầu?”
“Người còn chưa tới đủ.” Ông lạnh
nhạt trả lời.
Kiều Tiếu Tiếu liếc mắt nhìn mọi
người, hai tay khoanh trước ngực
dựa lên ghế, sắc mặt trầm xuống:
“Có thể đến đều đã đến rồi.
Còn có
ai chưa đến nữa?”
Ông không lên tiếng, tiếp tục đợi.
Cho đến khi chuông reng lên, quản
gia vườn phía Bắc mở cửa, rất
khách khí chào hỏi: “Cô Nhược Hy,
mời vào.”
Bạch Nhược Hy còn chưa tiến vào,
Kiều Tiếu Tiếu đã bắt đầu phát điên,
đứng phắt dậy, kích động nói với
mọi người: “Thật xin lỗi, cái hội nghị
gia đình này con không muốn tham
gia.
Con không có cách nào cùng
con gái của kẻ thù ngồi cùng một
chỗ tham gia họp mặt gia đình
được.”
“Ngồi xuống.” Ông ra lệnh, uy
nghiêm không thể phản kháng.
Cậu hai Kiều Nhất Hoắc cũng kéo
cánh tay của con gái mình, thấp
giọng nói nhỏ: “Nghe lời của ông
con, ngôi xuống đừng làm loạn.”
Kiều Tiếu Tiếu giằng khỏi tay cha,
khóe miệng giật giật, hỏi ngược lại
Kiều Nhất Hoắc: “Cha, cha cũng đủ
rồi.
Mẹ của Bạch Nhược Hy giết mẹ
con.
Con sao có thể ngồi chung một
chỗ với nó?”
Bạch Nhược Hy từ cửa đã nghe thấy
lời của Kiều Tiếu Tiếu.
Người chị
tuổi tác xấp xỉ cô này vẫn luôn
không thích cô, từ nhỏ đâu đâu
cũng chống đối cô.
Bây giờ bởi vì chuyện của mẹ, càng
thêm hận cô.
Sắc mặt Kiều Nhất Xuyên thay đổi,
lạnh nhạt mở miệng: “Tiếu Tiếu, cái
kẻ giết người từ miệng con cũng là
vợ bác.
Nói như vậy bác cũng không
thể ngồi cùng chỗ với con sao?”
Kiều Tiếu Tiếu gấp gáp: “Bác à, cái
này không giống nhau.
Bác và con
đều là người bị hại.”
Kiêu Nhất Xuyên bị đứa cháu gái
này nói đến không còn gì để nói.
Bạch Nhược Hy từ từ tiến vào, đứng
ở một bên của ông, chầm chậm
khom người: “Chào ông nội.”
Sau đó lại khom người lễ phép chào
tất cả mọi người.
Ông cười nhẹ, sắc mặt trở nên hiền
hòa: “Tiểu Hy, ngồi đi.”
Kiều Tiếu Tiếu nắm chặt tay, đá ghế
chuẩn bị rời đi, ông liền quát mắng
một tiếng: “Ngồi xuống cho ông.”
Kiều Tiếu Tiếu tức giận chỉ vào mặt
Bạch Nhược Hy, cúi đầu phẫn nộ hỏi
ông: “Tại sao ông phải để một
người ngoài tham gia cuộc họp gia
đình của nhà chúng ta? Nó họ Bạch,
không phải họ Kiều.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...