Trên đường đi, Bạch Nhược Hy nhìn
đội xe dần chia ra di chuyển, đoàn
xe quân đội vốn rất dài, cuối cùng
chỉ còn hai chiếc xe.
Cô tò mò nghiêng người tới gân ghế
lái, nhìn A Lương, nhỏ giọng hỏi: “A
Lương, có thể cho tôi biết được
không?”
A Lương không kìm được cười cười,
cung kính trả lời cô: “Cô Ba, theo
như quy định, đây là bí mật quốc
gia, không thể tiết lộ cho cô được.
Nhưng cậu Ba dẫn cô đi cùng, cho
thấy không cần giữ bí mật với cô.”
Trong lòng Bạch Nhược Hy hơi nóng
lên, rất cảm ơn Kiều Huyền Thạc đã
tin tưởng cô, gật đầu với A Lương.
“Chúng ta định đi đâu? Vì sao
không cùng đường với xe khác?”
A Lương chăm chú lái xe, chậm rãi
nói: “Bây giờ quân đội đang đi tìm sĩ
quan phụ tá Liễu, một số đội ngũ
được phái đi trông coi từng bến
cảng bến tàu của thành phố Tịch,
một số đội xe căn cứ vào tin tức
của cục tình báo đi tìm tung tích
của sĩ quan phụ tá Liễu, bây giờ
chúng ta sẽ theo cậu Ba đi đến quê
của sĩ quan phụ tá Liễu điều tra.”
“Rốt cuộc sĩ quan phụ tá Liễu đã
phạm vào tội gì?” Bạch Nhược Hy tò
mò chớp chớp mắt.
A Lương ngập ngừng, ấp úng không
sao nói nên lời.
Bạch Nhược Hy thấy anh ta hơi khó
mở miệng, bèn không hỏi nữa, lui lại
chỗ ngôi, cất giọng ôn hòa: “Không
nói cũng không sao.”
“Xin lỗi, cô Ba, chuyện hơi phức tạp,
tôi không biết nên nói như thế nào.”
Bạch Nhược Hy mỉm cười: “Tôi hiểu mà.”
Bóng đêm ngoài cửa sổ rất tối, con
đường phồn hoa ngợp ánh đèn
neon sáng chói.
Xe quân đội dần dần tản ra, phủ kín
từng ngóc ngách của thành phố
này.
Cục Cảnh sát, Cục Giao thông, Cơ
quan Tình báo nước Tịch, lục quân,
không quân, hải quân vân vân… tìm
kiếm tung tích của sĩ quan phụ tá
Liễu trên phạm vi cả nước.
Hai tiếng sau, bọn họ đi tới vùng
nông thôn vắng vẻ ngoài thành phố
NHI
Mới mười một giờ, cả ngôi làng
không một ánh đèn, như chìm trong
bóng đêm, yên tĩnh tới đáng sợ.
Xe đi vào đường nhỏ của thôn.
Tiếng chó sủa đột nhiên vang lên,
theo đó chó cả thôn cũng sủa theo.
Trong thôn chỉ có mấy chục hộ gia
đình, toàn là người già và trẻ nhỏ.
Đột nhiên, cửa sổ mấy hộ gia đình
sáng đèn.
Xe dừng lại trước cửa một căn nhà
trệt cũ nát.
Bạch Nhược Hy căng thẳng ghé vào
cửa sổ xe, nhìn Kiều Huyền Thạc,
còn có Tinh Thần và Hách Nguyệt
cùng đi đến nhà trệt.
A Lương dừng xe lại, quay đầu nhìn
Bạch Nhược Hy, cung kính mở
miệng: “Cô Ba, chúng ta chờ ở đây
một lát được không?”
“Được.” Bạch Nhược Hy trả lời một
câu, vẫn nhìn đầy căng thẳng, cô
cũng không dám xuống dưới quấy
rây anh.
Tinh Thần gõ cửa.
Căn nhà trệt cũ nát sáng đèn.
Một lát sau, cửa được mở ra, ánh
đèn mờ hắt ra từ trong nhà, chiếu
vào người những quân nhân đứng ở
cửa, một bà cụ còn ngái ngủ xuất
hiện.
Bà cụ hơn tám mươi tuổi, cơ thể gây
gò lưng còng, mặt mũi nhãn nheo,
đôi mắt hơi đục, rõ ràng bà ấy bị
những người này hù dọa, tay run rẩy,
lo lắng không ngừng lắp bắp: “Các…
Các cậu là ai, khuya khoáắt đến, đến,
đến tìm ai vậy?”
Tinh Thần mỉm cười, dịu dàng nói:
“Thưa bà, bọn cháu là chiến hữu
của sĩ quan phụ tá Liễu, tới tìm anh
ấy có việc, anh ấy có vê nhà
không?”
“Mấy ngày trước có về, cho tôi chút
tiền và đồ ăn, rồi lại rời đi.”
“Thưa bà, bọn cháu có thể vào ngồi
một lát không?” Tinh Thần hỏi.
“Được chứ, vào đi.” Bà cụ mở cửa,
bởi vì là chiến hữu của cháu trai,
cho nên buông lỏng cảnh giác,
bước chân đi vào nhà nhẹ tênh,
miệng còn thì thào: “Các cậu uống
trà không? Chỗ tôi không có nhiều
ghế vậy đâu.”
Kiều Huyền Thạc cất bước đi vào.
Hách Nguyệt và Tinh Thần cũng đi
vào theo.
Căn nhà đơn sơ, một chiếc giường
ván gõ, đặt bên cạnh bếp lò, mấy
chiếc ghế đẩu nhỏ, ngay cả chiếc
bàn ra hôn cũng không có, nhà đã bị
hun đen kịt, vô cùng cũ nát, miễn
cưỡng ở được.
Mặc dù cũ nát, đồ điện đồ dùng nên
có trong nhà đều có.
Nhìn bóng lưng còng của bà cụ,
Kiều Huyên Thạc không đành lòng
lấy lệnh truy nã ra, chỉ nhìn xung
quanh khi bà cụ không chú ý.
Hách Nguyệt nhìn lướt qua căn nhà,
hỏi: “Ngoại ơi, sĩ quan phụ tá Liễu
quay về thì ở đâu?”
“A Trung ngủ với tôi khi còn bé, về
sau có ông chủ giúp đỡ nó đi học,
thì không quay về nữa, có điều
tháng nào nó cũng về thăm tôi, lần
trước trở về còn để cho tôi một
ngân hàng nhỏ.”
“Ngân hàng nhỏ?” Hách Nguyệt
nhíu mày, nhìn qua Kiều Huyền
Thạc, rồi cười cười nhìn về phía bà
cụ: “Ngân hàng nhỏ gì vậy ạ?”
Bà cụ chậm rãi đi đến một góc, vén
tấm vải màu đen lên, xuất hiện tủ
sắt cao một mét, bà cụ nói nhỏ:
“Các cậu đừng nói ra nhé, nếu để
cho người khác biết, sẽ tới vay tiền
mất.”
Kiều Huyền Thạc đi qua, vỗ vỗ tủ
sắt, quan sát kỹ, phát hiện không
giống những tủ sắt khác, trên đó chỉ
có một nút bấm.
Anh dùng tay ấn, dưới két sắt lập
tức nhả ra một tờ tiền.
Hách Nguyệt cười nói: “Hay lắm,
quả nhiên là ngân hàng nhỏ.”
Tinh Thần khẽ nhíu mày, không thể
tin được, nhìn tiền trong tay Kiều
Huyền Thạc: “Nếu như bên trong
toàn là tiên, vậy con số thật sự quá
đáng sợ.”
Bà cụ tức giận phủ miếng vải đen
lên: “Sao các cậu lại lấy tiên của
tôi?”
Kiều Huyền Thạc đưa tờ tiền đó cho
Tinh Thần, bình tĩnh nói: “Điều tra
seri của tờ tiền này.”
“Vâng.” Tinh Thần lập tức nhận lấy.
Kiều Huyền Thạc lấy ví tiền ra, rút ra
một tờ tiền giấy mệnh giá tương
đương đưa cho bà cụ, giọng ôn hòa
nói: “Bà à, bọn cháu không có ác ý
đâu, cháu xin lỗi muộn như vậy rồi
còn tới làm phiên bà, sĩ quan phụ tá
Liễu đã không ở đây, lân khác
chúng cháu đến thăm vậy, cháu xin
gửi tiền lại cho bà.”
“Ừm” Bà cụ trả lời, hình như nhận ra
có gì là lạ, cầm lại tiên rồi im lặng.
Hách Nguyệt và Tinh Thần đều nghi
hoặc nhìn Kiều Huyền Thạc, chạy tới
từ xa như vậy, lệnh truy nã này coi
như võ ích à?
Kiều Huyên Thạc quay người rời đi,
Hách Nguyệt cười vẫy tay với bà cụ,
rồi lập tức đuổi theo.
Tinh Thần nhìn quanh nhà một
vòng, đúng là không còn gì để điều
tra nữa, cũng không thể thô lỗ như
vén nắp nồi, lật chăn được.
Ra khỏi nhà, tất cả mọi người lên xe
quân đội.
Chiếc xe lại khởi động lần nữa,
chậm rãi rời khỏi ngôi làng.
Trên xe, Kiêu Huyền Thạc nhắm mắt
tựa lưng vào ghế, sắc mặt vô cùng
nghiêm trọng.
Hách Nguyệt ngồi vắt chéo rung
chân, tì khuỷu tay lên cửa sổ, không
chút hoang mang mở miệng nói:
“Xem ra đã chuẩn bị kế hoạch từ
lâu, còn có thể dễ dàng chở đi nhiều
vũ khí như vậy, định đánh nước nhỏ
nào đó hay là bán đi lấy tiền đây?”
Quanh người Kiều Huyền Thạc tỏa
ra hơi thở lạnh lẽo, anh nhíu đầu
lông mày, sắc mặt càng lạnh hơn.
Cả khoang xe ngột ngạt khiếp
người, bầu không khí âm u bao phủ
không sao tan đi được.
Tỉnh Thần lo lắng nhìn Kiều Huyền
Thạc, chậm rãi hỏi: “Cậu Ba, bây giờ
chúng ta trở vê sao?”
Kiều Huyên Thạc im lặng không lên
tiếng, không ai đoán được suy nghĩ
bây giờ của anh, lằng lặng chờ đợi
sắp xếp của anh.
Qua một lát, Kiều Huyền Thạc chậm
rãi mở miệng nói: “Nhiều vũ khí như
vậy, không có khả năng không cánh
mà bay, khẳng định vẫn còn ở trong
thành phố Tịch.”
Hách Nguyệt hỏi lại: “Ừm, nếu như
chú là sĩ quan phụ tá Liễu, sẽ giấu ở
đâu?”
Bỗng dưng, Kiều Huyền Thạc mở
mắt ra, ánh mắt sắc lẹm như loài
báo hoang nguy hiểm phục kích
trong đêm tối, lạnh đến nỗi khiến
người ta rùng mình, u ám nhả ra
một câu.
“Nơi nguy hiểm nhất, nhà họ Kiều.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...