Bạch Nhược Hy cầm lấy tượng phật
nhỏ bằng sứ bên cạnh tủ TV, chậm
rãi mở miệng: “Nếu như tôi nhớ
không nhầm, thứ này khoảng hơn
hai nghìn.”
Nói xong, Bạch Nhược Hy ném
mạnh tượng phật sứ xuống sàn.
“Choang”, mảnh sứ văng ra khắp
nơi.
Tất cả mọi người giật mình hết hồn,
đứng hết dậy, sắc mặt biến đổi, trợn
mắt há miệng nhìn Bạch Nhược Hy.
Bạch Liễu Hoa gầm thét: “Rốt cuộc
mày đang làm gì hả?”
Bạch Nhược Hy cười khẽ, đi đến kệ
trang trí bên cạnh, câm lấy một bình
hoa.
Bà lão giật mình tay run nhẹ: “Để
xuống, mau để xuống cho tao.”
Bạch Nhược Hy mỉm cười, ngẫm
nghĩ rồi nói: “Cháu nhớ hình như bà
nội từng khoe với mọi người bình
hoa này trị giá mười hai nghìn.”
“Biết thì tốt, mau để xuống cho tao.”
Tay bà lão run bần bật, sắc mặt tái
xanh.
Những người khác nắm chặt tay
hung hãng trừng Bạch Nhược Hy.
Bạch Nhược Hy ra vẻ vô tội buông
tay.
Tiếng “choang” inh tai vang lên, trái
tim tất cả mọi người vỡ nát cùng
bình hoa này.
Bạch Liễu Hoa nắm tay xông lên,
giận dữ mắng: “Đồ phá của này,
mày điên rồi đúng không? Lập tức
dừng tay cho tao.”
Bạch Nhược Hy thấy ông ta hùng hổ
xông lên, lập tức lấy dùi cui điện ra
khỏi túi xách chĩa vào ông ta: “Ông
đừng có đến đây, điện giật trúng
ông thì không hay đâu.’
Bạch Liễu Hoa cứng người dừng
chân.
Bạch Nhược Hy chậm rãi nhìn về
phía Bạch San San, gắn từng chữ:
“San San, chị phá tài sản trong nhà,
cũng coi như việc nhà đúng không,
chị nghĩ cảnh sát cũng không quản
được đâu.”
Bạch San San cắn răng, tức giận
đến nỗi hai mắt đỏ bừng.
“Chắc nơi này trị giá khoảng mười
lãm nghìn đúng không?” Bạch
Nhược Hy cười hỏi Bạch San San.
Bạch San San không dám nói một
chữ nào.
Bạch Nhược Hy vòng qua Bạch Liễu
Hoa, đi đến trước bàn ăn, hất bàn
lên.
Loảng xoảng, phòng khách trở nên
bừa bộn.
Bạch Nhược Hy như biến thành
người khác, dọa tất cả mọi người
trăng bệch mặt, vô cùng giận dữ,
nhưng không ai dám làm gì cô.
Thứ nhất là ngại thân phận của cô
đến nỗi hai mắt đỏ bừng.
“Chắc nơi này trị giá khoảng mười
lãm nghìn đúng không?” Bạch
Nhược Hy cười hỏi Bạch San San.
Bạch San San không dám nói một
chữ nào.
Bạch Nhược Hy vòng qua Bạch Liễu
Hoa, đi đến trước bàn ăn, hất bàn
lên.
Loảng xoảng, phòng khách trở nên
bừa bộn.
Bạch Nhược Hy như biến thành
người khác, dọa tất cả mọi người
trắng bệch mặt, vô cùng giận dữ,
nhưng không ai dám làm gì cô.
Thứ nhất là ngại thân phận của cô
Bạch Liễu Hoa lạnh lùng nhìn về
phía Bạch San San.
Bà lão cũng nghi hoặc hỏi: “San
San, rốt cuộc là sao đây.”
Bạch San San tức giận đến nỗi lồng
ngực phập phồng, nắm chặt tay,
nghiến răng nghiến lợi trừng Bạch
Nhược Hy, khuôn mặt vặn vẹo đến
nỗi sắp biến dạng.
“Xin lỗi nhé, người nhà của tôi.”
Bạch Nhược Hy cười chân thành, lại
lộ vẻ lạnh lùng, cô bỏ dùi cui điện
vào túi xách, đi đến cửa.
Còn chưa đi tới cửa, cô đột nhiên
dừng lại, không đi nữa, trầm tư mấy
giây, giọng trở nên nghiêm túc, nhấn
mạnh từng chữ với người sau lưng:
“Mấy người hãy nhớ kỹ cho tôi, kính
tôi một thước, tôi kính lại một
trượng, nếu dám xâm phạm tôi một
chút nào, tôi sẽ trả lại gấp mười.”
Nói xong, cô đi ra khỏi cửa, đóng
sâm cửa lại.
Tiếng rầm vang lên đinh tai nhức Óc.
Người trong phòng rung cả vai, nhìn
nhau, cuối cùng đưa mắt nhìn về
phía Bạch San San.
Bà lão tức giận đến nỗi bắt đầu khó
thở, hai tay run rẩy.
Bạch Liễu Hoa vội dìu bà ta: “Mẹ…
Mẹ đừng nổi giận.”
Lưu Nguyệt trừng Bạch San San,
giận dữ hỏi: “San San, rốt cuộc là
thể nào?
Bạch San San bu môi lạnh lùng nói:
“Con điếm Bạch Nhược Hy đó,
chẳng phải chỉ là lấy tiền trong thẻ
ngân hàng của nó thôi sao? Có cần
ác vậy không?”
Bạch Liễu Hoa buông bà cụ ra, giận
dữ xông lên, dồn hết tất cả phẫn nộ
vào người Bạch San San, vung tay
đánh mạnh.
“Chát!”
Tiếng bạt tai vang dội, Lưu Nguyệt
giận điên lên, Bạch San San vô cùng
kinh ngạc, ôm bên mặt bị đau khóc
lóc.
Lưu Nguyệt đánh mắng Bạch Liễu
Hoa như phát điên: “Ông điên rồi
sao? Tại sao lại đánh con gái tôi?
Tôi liều mạng với ông, đồ khốn này,
ông dám đánh con gái tôi, tôi phải ly
hôn với ông.”
Bạch Liễu Hoa thở hổn hển đẩy Lưu
Nguyệt ra, gâm thét: “Cô đánh con
gái tôi còn ít sao?”
Vừa thốt ra câu này, tất cả mọi
người ngây ra.
Lưu Nguyệt cũng ngỡ ngàng nhìn
ông ta.
Khóe mắt Bạch Liễu Hoa rưng rưng,
gắn từng chữ: “Nhược Hy rất không
nghe lời, luôn chọc chúng ta tức
giận, nhưng sau khi con bé về cái
nhà này, bị cô đánh còn ít sao? Sau
khi nó đi ra ngoài làm việc, tiền
lương mỗi tháng cũng phải nộp cho
cô, bản thân không giữ lại đồng nào,
mấy năm nay cũng chẳng có tiền
tiết kiệm.”
Vừa rồi Bạch Liễu Hoa nhìn thấy
đứa con gái không thân thiết kia,
mới biết cô đè nén đau khổ cỡ nào,
mặc dù rất tức giận, nhưng cũng rất
đau lòng, nhất là khi biết toàn bộ
tiền trong thẻ ngân hàng của cô
chưa đến hai mươi nghìn tệ, thì áy
náy hơn.
Còn bị Bạch San San cầm đi.
Nhìn lại khắp người Bạch San San,
có thứ nào không tiền nghìn tiền
vạn?
“Cha… Bạch San San bụm mặt,
giận dữ gào lên: “Con là con gái của
cha đấy, sao cha có thể vì nó…”
“Nó cũng là con gái tao.” Bạch Liễu
Hoa cũng không nhịn được nữa
quát lên, mắt đỏ au, nước mắt áy
náy càng ngày càng nhiều, tràn đầy
mắt ông ta.
Bạch San San tức giận quay người,
khóc chạy vào phòng.
Bà cụ cũng nửa nằm trên ghế sô
pha, đấm ngực, lẩm bẩm gì đó.
Một bữa cơm yên lành bị Bạch
Nhược Hy phá hỏng.
Đi ra khỏi khu nhà, trái tim Bạch
Nhược Hy nhẹ đi, trước kia khi đi ra
khỏi cửa nhà đó vô cùng đè nén, thì
ra làm người xấu thật sự rất thoải
mái.
Trời chiều chưa lặn hẳn, đèn hoa
mới lên, đường đi bắt đầu sáng ánh
đèn neon.
Cô đi đến bên đường, bắt xe taxi.
Chiếc xe lăn bánh trên con đường
phồn hoa.
Bạch Nhược Hy nhìn con đường
huyên náo ngoài cửa sổ, trái tim vô
cùng bình lặng.
Nửa tiếng sau.
Bạch Nhược Hy lê tấm thân mỏi
mệt về đến nhà.
Đẩy cửa ra, thay giày ngay bậc cửa.
Cô đi vào phòng khách, lúc này Kiều
Huyền Thạc đã chờ cô về trong
phòng khách, nghe thấy tiếng Bạch
Nhược Hy về nhà mở cửa, anh
buông tài liệu trong tay xuống, đứng
lên đi về phía cửa.
“Nhược Hy…”
Bạch Nhược Hy cất bước chân uể
oải đi vê phía Kiều Huyền Thạc, vừa
tới gân liên lập tức nhào vào vòng
ôm của anh, nhón chân lên, hai tay
ôm chặt cổ anh, dựa đầu vào vai
anh.
-Anh Ba… Em mệt quá.”
Kiều Huyền Thạc hơi ngẩn ra, Bạch
Nhược Hy đột nhiên chủ động khiến
anh ngỡ ngàng, anh mỉm cười ôm
eo cô, nhẹ giọng nói: “Là công việc
mệt quá à?”
“Không phải, ngày mai mới bắt đầu
chính thức đi làm.”
Kiều Huyền Thạc đẩy nhẹ vai cô:
“Nhược Hy, ăn cơm trước đi, cơm
nước xong xuôi đi tắm rồi nghỉ ngơi
thật tốt”
Bạch Nhược Hy làm nững ôm chặt
hơn, dán vào người anh, hận không
thể dùng nhựa cây vạn năng để dính
chặt: “Không muốn ăn cơm, em
muốn ôm.”
Kiều Huyền Thạc buồn cười, hai tay
lập tức ôm lấy mông cô, quay người
đi đến ghế sô pha.
Anh ngồi vào trên ghế.
Bạch Nhược Hy dang hai chân ngôi
trên đùi Kiều Huyền Thạc, hai tay
ôm cổ anh vẫn không buông tay, vùi
Chương 152 La lối và làm nũng
đầu vào bờ vai dày rộng của anh.
Kiều Huyền Thạc dịu dàng vuốt ve
lưng cô, hôn nhẹ sợi tóc thơm ngát
của cô, say đám mặt làm nững này
của cô.
Ôm vợ yêu ngọc ngà, tim anh cũng
mềm nhũn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...