Ngọn Sóng Tình Yêu


Kiều Huyên Thạc gõ cửa, nhẹ nhàng

đẩy ra, sau khi đi vào phòng ông cụ

thì trở tay đóng cửa lại.


Căn phòng tràn ngập ánh sáng.


Ông cụ ngồi trên giường, trước mặt

bày một chiếc bàn, trên đó bày món

ngon, ông ăn say sưa ngon lành.


Còn quản gia chú Lư đứng bên cạnh

hâu ông ăn.


Vừa rồi chuyện bên ngoài ồn ào như

thế, ông cụ cũng chẳng hỏi, xem ra

là không hề quan tâm.


Sau khi Kiều Huyền Thạc đi vào, khẽ

gật đầu, nhỏ giọng chào hỏi: “Ông

nội, ông vẫn khỏe chứ?”

Từ lúc anh đi vào, ông cụ không hề

nhìn anh lần nào, sắc mặt xám xịt,

đây nghiêm túc.


Im lặng ăn uống.


Chú Lư cung kính nói: “Chào cậu

Ba.”

“Ừm”” Kiều Huyền Thạc trả lời một

tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào

đồ ăn của ông cụ.


Móng heo kho tàu, cá chiên giòn,

cháo hàu, còn có mấy món ăn kèm.


Đây không phải đồ ăn của người

đang bị bệnh nặng.


“Ông nội ăn khỏe quá.” Kiều Huyền

Thạc một tay đút túi, ngồi xuống

ghế cạnh giường.


Ông cụ hừ lạnh một tiếng, tức giận

đến nỗi đập thìa xuống bàn, cơn

giận dâng lên.


Kiêu Huyền Thạc nhíu mày, bình

thản ung dung: “Chú Lư, mang đồ

ăn của ông nội ra đi, đóng kĩ cửa lại,

tôi có lời muốn nói với ông nội.”

Sắc mặt ông cụ âm u, nghiêng đầu

nhìn vê phía Kiều Huyền Thạc, nhìn

một vòng quanh phòng, cũng không


nhìn thấy Bạch Nhược Hy mà ông

muốn gặp.


“Vâng.” Chú Lư lập tức bê bàn ăn

lên, quay người đi về phía cửa.


Cửa khế đóng lại.


Kiêu Huyền Thạc tựa lưng vào ghế,

nhìn mặt ông nội, sắc mặt hồng

hào, cơ thể cũng khỏe khoắn.


Ông cụ quay người cầm giấy lau

miệng bên cạnh, giọng trâm thấp:

“Trở về lúc nào vậy?”

“Hôm qua ạ.”

“Ừm, về rồi thì xử lý chuyện kết hôn

của cháu đi.” Ông cụ ra lệnh.


“Ông nội không cần quan tâm

chuyện của cháu.”

Sắc mặt ông cụ tối đi, ánh mắt lạnh

lùng nhìn vê phía Kiều Huyền Thạc,

mà thái độ của Kiều Huyền Thạc

kiên định, ánh mắt sắc bén mạnh

mẽ, không hề bị khí thế uy nghiêm

của ông cụ lất át.


Ông cụ nổi giận, ném giấy vào thùng

rác dưới giường, phất tay: “Cháu ra

ngoài đi, gọi Bạch Nhược Hy vào

đây.”

Kiêu Huyền Thạc nhíu mày, coi nhẹ

lệnh của ông cụ, chậm rãi mở

miệng hỏi: “Ông nội biết Liễu Trung

không?”

Cơ thể ông cụ đờ ra, cứng ngắc rõ

ràng, sắc mặt tối đi, ánh mắt trở nên

cao thâm, im lặng không lên tiếng

nhìn Kiều Huyền Thạc.


“Nếu cháu nhớ không nhầm, năm

nay ông nội đã tám mươi mốt tuổi,

tâm tuổi này nên ở nhà an hưởng

tuổi già rồi.”

Trong lời nói của Kiều Huyền Thạc

có ẩn ý.


Trong lòng hai người biết rõ.


Sắc mặt ông cụ càng khó coi hơn,

nhìn qua Kiều Huyên Thạc một lát,


mắt nhìn thẳng nhau, đọ sức về khí

thế.


Im lặng một lát, khuôn mặt căng

thẳng của ông cụ chợt giãn ra,

nhếch môi cười, ra vẻ thoải mái

chậm rãi dựa vào giường, giọng thả

lỏng, từ tốn mở miệng: “Sĩ quan phụ

tá Liễu à, có biết chút, xuất thân

nghèo khó, trước kia ông từng giúp

đỡ cậu ấy.”

Kiêu Huyền Thạc cũng chơi thái cực

quyền với ông, gắn từng chữ: “Tập

đoàn Kiều Thị mà cụ dốc sức gây

dựng đến tay ông nội đã rất huy

hoàng rồi, mở rộng ra toàn cầu dưới

sự dẫn dắt của ông, giàu nứt đố đổ

vách.
Tính mạng mỗi người đều có

giới hạn, cũng không tiêu hết được

tiên, ông nội có dã tâm khổng lồ

hơn nữa cũng xin có chừng mực.


Ông cụ mỉm cười, nhướng mày nói:

“Huyền Thạc à, lòng tham không

đáy, mỗi người đều có tham vọng

riêng, có dục vọng mới sống lâu

sống thọ được.”

“Dục vọng của ông là gì?” Kiều

Huyền Thạc thốt ra.


Ông cụ lập tức giật mình, im lặng.


Kiêu Huyền Thạc hỏi vặn, ông cụ đã

cảm nhận được nguy hiểm, nheo

đôi mắt thâm sâu nhìn về phía Kiều

Huyền Thạc, hỏi từng câu từng chữ:

“Cháu có ý gì?”

Kiêu Huyền Thạc tỉnh táo không

chút hoang mang: “Dục vọng của

ông là tiền sao? Cháu thấy tiền

không còn ý nghĩa gì với ông nữa, là

quyền lực sao? Ông có quyền chỉ

phối cuộc sống của hơn năm mươi

nghìn nhân viên dưới trướng Tập

đoàn Kiều Thị, ở thời đại dân chủ

này, quyền lực cũng vô nghĩa với


ông.


Kiêu Huyền Thạc khẽ nhếch khóe

môi, cười khẽ: “Xem ra không phải

vì tiền và quyền, rốt cuộc dục vọng

của ông gì?”

Sắc mặt ông cụ càng âm u hơn, ánh

mắt sắc bén nhìn Kiều Huyền Thạc

chăm chú.


Kiêu Huyền Thạc không có sơ hở,

đối mặt với ông cụ anh đã từng vô

cùng kính trọng này, anh không

quanh co lòng vòng nữa, uy nghiêm

cứng rắn mở miệng: “Ông nội, bất

kể mục đích của ông là gì, dục vọng

là gì, trước mặt pháp luật, mọi người

đều bình đẳng, sẽ không vì ông lớn

tuổi, vì ông là ông nội của Kiều

Huyền Thạc cháu thì có thể không

kiêng nể gì, thì có thể lật trời được

đâu.


Ngón tay ông cụ khẽ run, lặng lẽ

nắm chặt, chậm rãi nhắm mắt lại,

rơi vào trạng thái bình tĩnh.


Kiêu Huyền Thạc thấy ông giữ yên

lặng không muốn nhìn thẳng vào

vấn đề, sắc mặt càng lạnh lẽo hơn.


Nếu có chứng cứ, anh sẽ không tìm

ông cụ nói chuyện một mình, rõ

ràng không có chứng cứ chỉ có thể

nói lời sáo rỗng.


Ông cụ từng trải qua sóng to gió lớn

đã sớm nhìn thấu điểm này, cháu

của ông cơ trí, thông minh, mà còn

chính trực, nếu bị moi ra được gì,

tuyệt đối sẽ đặt pháp luật lên trên

tình thân.


Ông cụ duy trì cảnh giác.


“Nếu ông mệt rồi, vậy cháu xin vê

trước.” Kiêu Huyền Thạc đứng lên,

nhìn khuôn mặt u ám của ông cụ

một lát, dứt khoát quay người.


Ông cụ chậm rãi mở miệng: “Gọi

Bạch Nhược Hy vào đây.


Kiêu Huyền Thạc không khỏi dừng

chân lại, ánh mắt nhìn vê phía cửa

rất sắc bén, giọng lạnh lùng: “Ông

nội không cần tốn công sức vào

Nhược Hy, ông hãy giữ gìn sức

khỏe, lần sau cháu sẽ dẫn cô ấy đi


thăm ông.”

“Trong mắt cháu còn người ông nội

này không?”

Kiêu Huyền Thạc cười đắng chát,

rất châm chọc thấp giọng nói: “Bắt

đầu từ ngày ông giết chết thím Hai,

ông đã không còn là người ông mà

cháu tôn trọng nữa rồi.”

Ông cụ đột nhiên mở mắt ra, hoảng

sợ nhìn về phía trước.


Kiêu Huyền Thạc nói xong, lập tức

bước về phía cửa, kéo cửa đi ra

ngoài, chậm rãi đóng lại.


Sắc mặt ông cụ càng xấu hơn, ngón

tay run rẩy, vén chăn lên xuống

giường, vịn ghế đi đến bàn làm việc.


Kiêu Huyền Thạc ra ngoài không

bao lâu, chú Lư mở cửa đi vào.


Chú Lư đóng cửa lại, thấy nét mặt

ông cụ căng thẳng, vội đi tới, nhỏ

giọng hỏi: “Thưa ông, ông sao vậy

ạ?

Ngón tay ông cụ run run, ngồi trên

ghế bàn đọc sách, vội vã kéo ngăn

kéo ra tìm đồ: “Điện thoại, lấy điện

thoại liên lạc với anh ta, Huyền Thạc

biết rồi, nó biết rồi… .”

Sắc mặt chú Lư thay đổi, căng

thẳng đến nỗi trắng bệch, chặn tay

ông cụ lại, thở gấp gáp, nét mặt lo

âu: “Không được đâu, nhất định

không thể báo cho anh ta, nếu như

anh ta biết ông bị lộ, anh ta sẽ ra tay

với ông và tôi đấy.”

Ông cụ ngẩn ra, cứng đờ, nhìn

khuôn mặt già nua của chú Lư.


Bốn mắt nhìn nhau, như đạt được

thỏa thuận chung.


Không thể báo cho anh ta.


Ông cụ dần bình tĩnh trở lại, đóng

tất cả ngăn kéo, hai tay đặt hai bên

ghế, nheo đôi mắt lạnh lẽo, chậm rãi

nói: “Đúng, không thể báo được,

chắc hẳn Huyền Thạc đã phát hiện

ra tôi giết thím Hai nó từ lâu rồi, nó

mãi không hành động nhất định là

có lý do của nó, chắc là nó muốn

điều tra gì đó.”




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui