Bạch Nhược Hy ngồi trong phòng
giam mà lo lắng không yên.
Sau khi cảnh sát gửi chứng minh
nhân dân của cô cho bộ cảnh sát
cũng không còn hỏi cô gì nữa mà
rời khỏi.
Năm mươi phút sau.
Anh cảnh sát vừa nãy xét hỏi cô đột
nhiên đi vào vội vàng mở cửa rồi
cười nói: “Cô có thể đi rồi.”
Cả người Bạch Nhược Hy hoảng
loạn.
Cô hoàn toàn không vui mừng
mà buôn phiền đến độ tim gan đau
đớn, mắt đỏ hoe.
Gia đình thân quyến của cô cũng
chỉ có Kiều Huyền Thạc mới có
quyền hạn lớn như vậy.
Một cuộc điện thoại là có thể để cô miễn
đóng phạt, không cần bảo lãnh
cũng có thể rời khỏi.
Cô tức giận hỏi một câu: “Các người
thật sự đã thông báo cho chồng tôi
sao?”
“Thông báo rồi.
Cô đi đi.
Lần sau
không thể uống rượu lái xe nữa.
Nếu như lại phạm lỗi sẽ bị phạt
càng nặng.’
Bạch Nhược Hy ngẩng đầu hít sâu,
nắm chặt ngón tay đang run rẩy.
Đáng chết, Kiêu Huyền Thạc biết cô
phạm lỗi như vậy sẽ nhìn cô thế
nào?
Nếu như mấy cảnh sát này biết Đại
tướng của nước Tịch có người vợ
như vậy sẽ nhìn anh ra sao? Nếu để
người dân biết, cô sẽ làm cho Kiều
Huyền Thạc mất hết mặt mũi.
Lúc này Bạch Nhược Hy đau thương
vô cùng.
Cô làm cho mặt mũi của Kiều
Huyền Thạc đều mất hết rồi.
Cô vừa đi ra khỏi nhà giam vừa giận
chính mình, oán giận Kiều Tiếu Tiếu
đúng là đồ hại người.
Bạch Nhược Hy đi theo cảnh sát ký
tên.
Lúc đi đến sảnh chính của đồn
cảnh sát, cô lập tức há hốc miệng.
Nhìn thấy bóng lưng quen thuộc
đang đứng ở cửa sổ giải quyết mọi
chuyện, tấm lưng rộng rãi, bộ đồ
quen thuộc, người đàn ông khiến cô
thân hồn điên đảo kia sao lại xuất
hiện ở chỗ này?
Không phải anh đang ở trong quân
khu sao?
Cảnh sát mới thông báo không đến
mười mấy phút, anh đã tới rồi sao?
Đây… chuyện gì đang xảy ra?
Bạch Nhược Hy sững sờ, ngơ ngẩn,
hơi thở loạn nhịp.
Tim càng đập
càng nhanh.
Trong đầu trống rỗng,
căng thẳng đến nỗi hai tay đều đổ
mồ hôi.
Cảnh sát thu tiền phạt rồi liền đưa
tài liệu lại cho Kiều Huyền Thạc:
“Giấy bảo lãnh cũng phải ký.
Về nhà
dạy dỗ vợ anh cho tốt.
Không thể lại
uống rượu mà lái xe nữa.”
“Ừ, nhất định.” Kiều Huyền Thạc trả
lời một câu rồi ký tên.
Cảnh sát cầm giấy bảo lãnh xem
một cái, cười cợt nói: “Tên hay thật,
giống như đúc tên của Đại tướng
Kiêu Huyền Thạc nước chúng ta.”
Kiều Huyên Thạc cười mà không
nói.
Anh hoàn toàn không tiết lộ thân
phận của mình để hưởng đặc
quyền.
Cảnh sát khách sáo nói: “Được rồi.
Anh lãnh người nhà về nhà đi.”
Kiêu Huyên Thạc xoay người.
Trong phút chốc liền đối diện với
Bạch Nhược Hy ở sau lưng.
Ánh mắt của anh sâu thẳm mê
người, cao thâm mà bình tĩnh.
Lúc anh nhìn thấy Bạch Nhược Hy
cũng sững sờ hai giây.
Chỉ là một ánh mắt đã khiến Bạch
Nhược Hy vốn đã căng thẳng lại trở
nên bất an không yên, quẫn bách lại
xấu hổ, càng sợ anh sẽ tức giận, sẽ
thất vọng, sẽ ghét cô.
Kiều Huyền Thạc nhanh chóng đi về
phía trước rồi cầm lấy tay cô, không
nói hai lời, đi ra khỏi cửa.
Bạch Nhược Hy căng thẳng đến nỗi
ngay cả một câu chào hỏi cũng
quên.
Cô được anh dắt khỏi đồn cảnh sát.
Chiếc xe dừng trước cổng không
phải là xe quân đội mà là một chiếc
xe riêng khác hay đỗ trong nhà.
Điều này khiến Bạch Nhược Hy vô
cùng kinh ngạc.
Buổi trưa còn gọi điện cho anh,
không ngờ đến tối anh đã im hơi
lặng tiếng vê nhà.
Chẳng trách có thể chạy tới trong
vòng mười lăm phút.
Hóa ra là anh ở nhà?
Trở về rồi tại sao không gọi điện
cho cô?
Đến đồn cảnh sát chuộc cô về cũng
xử lý theo thủ tục thông thường,
hoàn toàn không đi đường tắt, có
phải là rất thất vọng với cô không?
Bạch Nhược Hy cảm thấy bản thân
sắp phát điên mất, hận tâm lý ôm
may mắn của mình.
Anh mở cửa cho Bạch Nhược Hy.
Cô liên vội vàng ngồi vào trong.
Sau khi đóng cửa, cô cũng không
dám nói tiếng nào.
Tâm trạng tồi tệ.
Trong đầu chỉ toàn
phỏng đoán có phải Kiều Huyền
Thạc rất tức giận không.
Kiều Huyền Thạc ngôi vào ghế lại
rồi đóng cửa.
Lúc này, sự căng thẳng của Bạch
Nhược Hy gia tăng gấp trăm lần.
Sau khi anh đóng cửa liền lập tức
xoay người lại nhìn về phía cô rồi
đột nhiên nghiêng người qua.
Bạch Nhược Hy dính chặt vào ghế.
Cô còn tưởng anh muốn thắt dây an
toàn cho cô nên vội vàng đưa tay ra
kéo dây.
Bàn tay to lớn của Kiều Huyền Thạc
sờ má cô, sau đó nhẹ nhàng lướt
qua tai rôi vòng ra sau đầu kéo cô
vào trong lòng.
Cô sững người, trợn to mắt nhìn anh.
Ánh mắt anh mơ màng, rồi hôn cô.
Bạch Nhược Hy hoảng sợ giơ tay
muốn đẩy anh ra nhưng lúc hai tay
tì lên ngực thì động tác anh lại càng
thêm ngang ngược.
Không đợi cô
đẩy ra, nụ hôn cuồng nhiệt đã rơi
xuống.
Trong khoảnh khắc đôi môi nóng
rực ấy áp lên môi, cả người cô cứng
ngắc, tim lỡ vài nhịp rồi đập thình
thịch.
Anh nhắm mắt.
Nụ hôn dịu dàng
giống như mật ngọt, nhẹ nhàng mà
hừng hực hơi ấm.
Hàng lông mi dày của cô phớt qua
gò má và da thịt anh.
Trong phút
chốc thân thể mềm nhữn vô lực.
Bàn tay áp lên ngực anh cũng mất
đi sức lực.
Anh Ba không tức giận sao?
Tại sao vừa lên xe đã nôn nóng hôn
cô?
Nụ hôn của anh khiến cô thấy dịu
dàng không tưởng.
Trong xe không có đèn.
Hai anh
cảnh sát đi lướt qua xe dọa Bạch
Nhược Hy một trận.
Hai tay cô dùng
sức muốn đẩy anh ra.
Kiều Huyên Thạc cảm nhận được
phản ứng của cô, ngược lại càng
thêm thân mật giữ lấy gáy cô.
Nụ
hôn dịu dàng trở nên hừng hực
thâm tình.
Anh tiến quân thần tốc, cuồng nhiệt
hôn lấy cô như đã khát nước ngàn
năm, chiếm đóng hoàn toàn.
“Ưm…
Nụ hôn của anh quá nồng nhiệt
khiến Bạch Nhược Hy phút chốc
trâm luân.
Cả người mềm oặt, vô
lực nhắm mắt trâm mê trong sự
kích kích đánh sâu vào linh hồn và
các giác quan không thể giải thoát,
yêu kiều rên rỉ.
Thời gian qua lâu giống như một thế
kỷ, cảm giác không khí đều sắp rút
cạn nhưng Bạch Nhược Hy vẫn trâm
mê trong tình trạng thiếu oxy này.
Kiều Huyền Thạc vẫn không nỡ
buông cô ra.
Đôi mắt mơ màng nhìn
người con gái trước mặt.
Đôi môi bị anh hôn đến nỗi hơi sưng
lên.
Từ mặt đến mang tai đều đỏ
hồng.
Cô nhắm mắt, hàng lông mi
dài rung động lòng người, còn có
hơi thở hổn hển rối loạn của cô.
Tất
cả đều tốt đẹp như vậy, khiến anh ý
loạn tình mê, không cách nào dời
mãt.
Kiêu Huyền Thạc khàn giọng thì
thâm: “Phải học hít thở.
Tôi không
muốn mỗi lần đều kết thúc sớm như
vậy.
Bạch Nhược Hy xấu hổ cúi đầu, hơi
mím môi.
Trên môi còn lưu lại mùi
vị ngọt ngào của anh.
Trong lòng cô
kích động, ngượng ngùng không
thôi.
Kiều Huyền Thạc đưa tay ra giúp cô
thắt dây an toàn rồi nhẹ nhàng xoa
đầu cô khi cô cúi đầu.
Động tác dịu dàng khiến tim Bạch
Nhược Hy ấm áp như có đóm lửa
đang cháy rực.
Cô không cần biết rốt cuộc Kiều
Huyền Thạc nghĩ thế nào, người
khác nhìn bọn họ ra sao, cô chỉ biết
giây khắc này cô rất hạnh phúc.
Cho
dù chỉ là bê ngoài cũng được, chỉ là
lừa mình dối người cũng không sao.
Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến cô
bất chấp tất cả.
Kiêu Huyền Thạc thắt dây an toàn
rồi khởi động xe, lao nhanh đi.
Trong xe bầu không khí ngột ngạt.
Bạch Nhược Hy cảm thấy không khí
không đủ, khó chịu khiến lòng
hoảng sợ.
Đi được một đoạn đường, cảm giác
quẫn bách và xấu hổ của cô cũng
dần dần biến mất.
Sau khi bình tĩnh
lại một chút, cô mới từ từ mở
miệng: “Anh Ba, xin lỗi.”
“Chuyện gì có lỗi với tôi?”
Kiêu Huyền Thạc nghiêm túc lái xe.
Ánh mắt nhìn về phía trước.
Giọng
điệu rất dịu dàng.
Bạch Nhược Hy cúi đầu thều thào:
“Em uống rượu còn lái xe.”
“Không sao.
Lần sau uống rượu rồi
đừng lái xe nữa.
Gọi điện cho tôi, tôi
đến đón em.”
Giọng điệu anh dịu dàng dễ chịu,
không có chút ý định trách mắng
nào.
Việc cô uống rượu lái xe giống
như hoàn toàn không có ảnh hưởng
gì đến tâm tình của anh, không
khiến lòng anh có chút xao động.
Lần sau gọi điện cho anh ấy tới đón
mình?
Lần sau anh ấy vẫn còn ở Tịch
Thành sao?
“Anh Ba, anh trở về khi nào?”
Kiều Huyền Thạc dịu dàng trả lời:
“Lúc em mua quần áo tôi đã quyết
định trở về rồi.”
Quần áo?
Bạch Nhược Hy cả kinh, lúc này mới
phát giác chuyện quên cầm quần
áo, sốt ruột: “Anh Ba, mau quay lại.
Em để đồ ở đồn cảnh sát rồi.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...