Hoa cỏ trong vườn nhà họ Kiều
đang đắm mình trong cơn mưa
mang đến sự tươi tốt ẩm ướt của
đất trời.
Thời tiết âm u mà ngột ngạt, nặng
nề.
Kiều Huyền Thạc đứng yên tại chỗ,
cả người cứng ngắc, mất kiên nhẫn
mở miệng nói chuyện với người con
gái đang ôm chặt lấy anh không
buông: “Buông ra.
Doãn Nhụy khóc lóc đầy thương
tâm.
Hai tay giống như gọng sắt ôm
chặt lấy cổ anh, khóc tu tu trên hõm
vai anh.
“Tại sao lại đối xử với em như vậy,
tại sao? Em mới là người bị hại.
Lễ
nào anh không hề có chút cảm giác
tội lỗi nào với em sao? Huhu… Tại
sao lại tàn nhẫn với em như vậy?”
Kiêu Huyền Thạc hít sâu một hơi,
trong lòng hổ thẹn: “Doãn Nhụy,
buông tay ra nói chuyện đàng
hoàng.
Cô gọi tôi tới gấp như vậy là
muốn nói những lời vô nghĩa thế
này với tôi sao?”
Anh còn chưa bước vào cửa nhà họ
Kiều, Doãn Nhụy đã bổ nhào vào
lòng anh khóc lớn.
Anh định đẩy cô
ta ra nhưng cô ta lại khóc càng
thêm xé ruột xé gan.
“Rốt cuộc em đã làm sai cái gì mà
phải trở thành vật hy sinh trong
chuyện tình cảm giữa anh và Bạch
Nhược Hy chứ?” Doãn Nhụy ôm
chặt lấy cổ anh, kiễng chân ôm lấy
anh không buông.
Kiêu Huyền Thạc hít sâu một hơi,
nghiêm giọng cảnh cáo: “Những
điều này đã không có ý nghĩa gì rồi.
Nếu như không nói chuyện chính thì
thứ lỗi tôi không rảnh nói tiếp với cô
nữa.”
“Nhược Hy… Nhược Hy gọi điện cho
em nói nó hối hận rồi, muốn lấy lại
Vĩnh Hằng, hu hu… Đã không thèm
đếm xỉa gì mà vứt cho em thì hà cớ
gì lại muốn nhẫn tâm lấy lại như
vậy.
Cướp anh còn chưa đủ, còn
muốn cướp Vĩnh Hằng.
Em không
còn gì hết.
Một thân một mình chỉ
còn lại sợi dây chuyền để nhìn vật
nhớ người.
Cớ gì còn muốn tàn
nhẫn như vậy…”
Kiều Huyền Thạc ngẩng đầu nhìn
trời, tâm tình vô cùng khó chịu.
Có lẽ cảm thấy mình nợ Doãn Nhụy
quá nhiều.
Anh chầm chậm đưa tay ra sau đầu
gỡ tay của cô ta ra.
Chỉ dùng sức kéo một cái là đã có
thể kéo rời đôi tay đang ôm anh thật
chặt.
Anh đẩy nhẹ người cô ta ra,
duy trì khoảng cách, giọng điệu âm
trâm: “Vĩnh Hằng là tín vật tôi tặng
cho Nhược Hy.
Nếu như cô ấy muốn
lấy lại thì cứ trả lại cho cô ấy.
Tôi lại
mua món quà khác cho cô.”
“Em không cần.” Nước mắt Doãn
Nhụy rơi như mưa, khóc đến nỗi
nhòe lớp trang điểm, dáng vẻ đáng
thương khiến người người thương
xót: “Em không cần cái gì hết.
Em
chỉ cần anh, chỉ cần Vĩnh Hằng.
Nhưng tại sao nó lại ác độc, ngang
ngược như vậy? Nó muốn bức em
chết mới vừa lòng phải không?”
Kiêu Huyền Thạc im lặng.
Sắc mặt
âm trầm khó chịu.
Vĩnh Hằng để ở trên người Doãn
Nhụy là an toàn nhất, ít nhất Bạch
Nhược Hy sẽ không sợ bị mấy
người không rõ lai lịch dòm ngó.
Một khi lấy về, anh không biết sẽ
xảy ra vấn đề gì.
Dù sao thì Vĩnh Hằng chỉ là vật
ngoài thân.
Nỗi nhớ nhung mẹ để
trong lòng, yêu thích ngưỡng mộ với
Bạch Nhược Hy cũng đặt ở trong
tim, thế là đã đủ rồi.
Suy nghĩ một lát, Kiều Huyên Thạc
mới từ từ nói: “Cô cứ giữ dây
chuyên đi, không cân trả lại nữa.
Coi
như là quà tôi tặng cho cô, bù đắp
lại ơn cứu mạng của cô năm đó.”
“Cảm ơn anh, Huyền Thạc.” Doãn
Nhụy cúi đầu lau nước mắt, bộ dạng
liễu yếu đào tơ.
Trên đời này thằng đàn ông nào mà
có lòng thương xót, thương cảm thì
đều không nỡ làm tổn thương một
người con gái yếu ớt.
Mà Doãn Nhụy cũng không làm sai
cái gì.
Sai là ở chỗ anh từng hứa nếu như
sau ba mươi tuổi vẫn không lấy vợ
thì sẽ lấy cô ta.
Là anh cho Doãn Nhụy hy vọng, là
anh để người con gái này ngày càng
chìm sâu, đến cuối cùng mới khiến
cô ta chịu tổn thương.
Trong lòng anh tràn đây cảm giác
tội lỗi.
Doãn Nhụy cúi đầu, giọng nói mang
theo tiếng nấc nghẹn, nhỏ giọng nỉ
non: “Còn có một chuyện nữa, em
muốn nói cho anh biết.”
“Chuyện gì?”
“Trước kia, tờ giấy ly hôn Nhược Hy
ký trước kia là giả.
Nhược Hy không
ký, là ông nội sai người động tay
động chân khiến anh tin là thật,
muốn phá hoại hôn nhân của anh
và Nhược Hy.
Lúc đó em muốn nói
cho anh, nhưng anh đi nhanh quá,
em không kịp nói cho anh biết.”
Lông mày Kiều Huyền Thạc chau
nhẹ.
Sắc mặt âm trâm.
Bạch Nhược Hy cũng đã giải thích
với anh.
Lúc đó anh đã chọn lựa tin
tưởng Nhược Hy.
Bây giờ Doãn
Nhụy cũng giúp Nhược Hy giải
thích.
Xem ra anh càng không cần
phải nghi ngờ gì nữa.
“Ừ, cảm ơn cô.” Kiều Huyền Thạc trả
lời một câu.
Doãn Nhụy yếu ớt ngẩng đầu, mắt
đỏ hoe đẫm lệ, châm chậm hỏi:
“Anh và Nhược Hy vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn.” Kiều Huyền Thạc không
hê phòng bị cô ta.
“Cậu ấy bây giờ vẫn ổn chứ? Lâu
quá không gặp, em rất lo lắng cho
Kiêu Huyền Thạc chau mày: “Cô
không hận cô ấy sao?”
Doãn Nhụy mím môi, hít sâu một rơi
rồi lau nước mắt rơi trên má, cười
chua chát: “Nói đến hận, em càng
hận anh.
Thật ra nghĩ lại Nhược Hy
không hề làm sai gì cả.
Tất cả đều
là lỗi của anh.
Xét cho cùng cậu ấy
là bạn thân nhất của em.
Sao em lại
nhẫn tâm hận cậu ấy được.
Bây giờ
em chỉ hy vọng cậu ấy có thể hạnh
phúc.
Nếu như cậu ấy hạnh phúc,
chút khổ tâm này của em thì có
đáng kể gì?”
“Trước kia thuê người đánh Nhược
Hy, còn loan tin khắp nơi…” Kiều
Huyền Thạc nghi ngờ hỏi.
Doãn Nhụy lập tức ngắt lời: “Là chị
em làm.
Làm rồi em mới biết.
Dù
sao chị ấy cụng là chị ruột, em
không biết phải giải quyết như thế
nào mới giấu giúp chị.
Em thấy rất
có lỗi với Nhược Hy.”
Kiều Huyền Thạc lại im lặng thêm
lần nữa.
Chẳng trách sao người nhà họ Kiều
thích Doãn Nhụy như vậy.
Cô ấy đích thực là người con gái
lương thiện.
Từ lúc Doãn Nhụy liều
mạng cứu anh, anh liền ôm lòng
cảm kích ơn cứu mạng của cô, biết
cô ấy là người lương thiện, bác ái.
Nhưng tình yêu không phải lòng
thương hại và thưởng thức.
Đời này, anh chỉ có thể phụ lòng của
cô ấy rồi.
Doãn Nhụy lau nước mắt, gượng
cười, từ từ nói: “Em gọi anh tới
không chỉ nói những chuyện này.
Là
ông nội, ông nội anh đang bệnh rất
nặng.
Anh quay về thăm ông đi.”
“Ừ” Kiều Huyền Thạc trả lời một
tiếng.
Lúc anh nhìn về phía gương
mặt tràn đầy bi ai của Doãn Nhụy
hoàn toàn không hề có chút lưu
luyến hay không nỡ nào mà lướt
qua người rồi đi về phía vườn hoa
phía Bắc.
Tay Doãn Nhụy chầm chậm đặt
trước ngực, cách một lớp áo chạm
vào Vĩnh Hằng.
Nụ cười nhàn nhạt xuất hiện trên gò
”
má.
Ánh mắt trở nên sắc bén.
Xem như cô đã giữ được Vĩnh Hằng
rồi.
Còn về phía Bạch Nhược Hy, cho dù
lừa lấy dây chuyên của mày thì làm
sao? Vật của Doãn Nhụy, đó giờ tao
chưa từng để vuột khỏi tay.
Đợi mà
xem, dây chuyền của mày, chồng
mày, cha mẹ mày, tất cả của mày
cuối cùng còn không phải là của
Doãn Nhụy tao sao.
Doãn Nhụy nghĩ thầm trong bụng,
cười nhạt đi ra ngoài cửa.
Cô ta đi đến ghế phụ bên cạnh ghế
lái của xe quân đội, im lặng đứng
đối diện với khung cửa kính.
Nước
mưa thấm ướt mái tóc cô ta khiến
cả khuôn mặt ướt đẫm, mắt cũng
ươn ướt, càng lộ ra vẻ nhu mì.
Cửa sổ từ từ hạ xuống, góc nghiêng
cương nghị của Tinh Thần xuất
hiện.
Doãn Nhụy yếu ớt mở miệng: “Cảm
ơn anh, Tinh Thần.”
Sắc mặt Tinh Thần lạnh như băng,
mắt nhìn về phía trước, không muốn
đối diện với cô ta.
Doãn Nhụy từ từ cúi đầu, đáng
thương nỉ non: “Tôi nhất thời bị cơn
giận che mờ mắt mới sai Đường
Lập Đức làm ra loại chuyện đó.
Tôi
rất vui mừng vì cuối cùng không có
tạo nên tổn thương gì cho Nhược
Hy.
Nếu không cả đời này tôi đều
Vĩnh viễn chìm trong tội lỗi, lương
tâm sẽ bị giày vò tới chết.
Thật sự
cảm ơn anh, Tinh Thân.”
Gân xanh trên mặt Tinh Thân giật
giật, động mạch cổ run run, đau khổ
nắm chặt vô lăng: “Cô không cần
cảm ơn tôi.
Lần này là tôi nợ cô.
Tinh Thần tôi mấy năm nay đều một
dạ trung thành với cậu Ba, đó giờ
chưa từng hai lòng, chỉ có duy nhất
một chuyện là giúp cô che giấu
chân tướng.
Đây là lân đầu tiên,
cũng là lần cuối cùng.”
“Vậy anh có từng nói với Huyền
Thạc, sau khi uống say đã cưỡng
hiếp tôi không?”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...