Cuối cùng họ đã làm bảy lần, nhưng chỉ tới lần thứ năm mới bắt đầu thấy sung sướng. Kanae thở hổn hển, ánh mắt không rời mắt khỏi Yuichi.
Cuối cùng sau khi lấp đầy mặt sau của Kanae, Yuichi mới chịu buông tha cho cậu. Hai người nằm phịch trên giường, kề bên nhau.
“Lúc cậu học cấp ba có hay thảo luận chuyện một ngày làm được mấy lần không?”
Kanae ngẩng đầu khi nghe Yuichi hỏi.
“Không có, còn cậu?”
“Có, đám bạn của tôi và tôi hay tranh cãi ai làm được nhiều hơn, kiểu như ganh đua nhau ấy mà. Lần đầu tiên tôi đi thuê phòng với bạn gái, chúng tôi đã làm. Bạn tôi cùng với bạn gái ở ngoài chờ tới khi chúng tôi kết thúc, có mang bao cao su để chứng tỏ đã làm bao nhiêu lần. Rồi bạn tôi theo sau, rồi thì tới lượt tôi, cứ thế. Cái đó là chuyện bình thường đúng không?”
Kanae lắc đầu, nói.
“Tôi chắc chắn mình sẽ không làm điều đó.”
“Nhưng mà rất vui! Cố gắng cương trong khi nó lên không nổi nữa, rồi thì cứ bắn bắn và bắn. Chắc ít nhất cậu có nghe người ta nói về chuyện đó chứ?” Yuichi nhìn Kanae, nhếch môi cười. “Tôi còn nhớ kỷ lục của mình là tám lần, tôi đoán tính dục của mình hơi mạnh khi học cấp 3. Giờ thì tôi không thể làm nhiều hơn mức đó! Tôi muốn thử chín lần!”
“Với ai?”
Yuichi làm vẻ mặt hết thuốc cứu chữa, nói.
“Kanae ngốc thì đúng là cũng dễ thương, nhưng tôi nghĩ cậu phải tăng thêm phần ‘lạnh’ mới được. Đương nhiên là với cậu rồi, ngốc.”
“Cái gì …!?”
Chín lần á!? Với Yuichi á!? Trong một ngày á!?
“A, tôi không nghĩ mình làm được … ”
“Tôi không muốn làm nó ngay bây giờ, hôm nay xong rồi, bảy lần là đã đủ. Có muốn tắm không? Hay là cậu muốn cứ để vậy đi ngủ?”
Tôi muốn tắm! Tôi rất muốn nó! Tôi vô cùng muốn tắm!
Cậu không thể cứ đi ngủ như vậy được.
Nhưng Kanae mệt mỏi quá, cả người đau nhức, đặc biệt là mông, thân thể mệt lả, thần ngủ đang kêu gọi cậu.
” … tôi không cần.”
“Ế? Nhưng mà rất khó chịu đấy. Vậy chúng ta sẽ tắm sau, bây giờ đi ngủ?”
Kanae nhìn đồng hồ xem coi mấy giờ, đã qua tám giờ, Cậu không nhớ hai người bắt đầu từ lúc nào, nhưng vì tình trạng ngại ngùng này, cậu quyết định không tính giờ giấc làm gì.
“Ừ, chúng ta ngủ một lúc đi, khi nào thức dậy tôi sẽ đi về nhà.”
“Bên ngoài lạnh lắm, ngủ luôn ở đây đi. Khi nào cậu thức chúng ta lại làm nữa.”
Lời từ chối mới đến bên môi Kanae đã bị nụ hôn của Yuichi che lấp.
“Ngủ ngon.”
Yuichi nở nụ cười dịu dàng làm Kanae không thể phản kháng.
“Chúc có giấc mơ đẹp.”
Kanae khép mắt lại, đột nhiên nhớ đến một chuyện, hỏi.
“Rồi cuộc tranh tài đó ai đã thắng?”
Yuichi vừa nhắm mắt lại chợt mở ra, bật cười.
“Cậu nghĩ tôi sẽ thua?”
Hắn nhếch môi nở nụ cười tự tin mà hấp dẫn.
Mình thật sự thích hắn__Kanae thầm nhủ.
Cho dù hắn là người đàn ông tàn nhẫn thì tôi vẫn thích Yuichi.
[TV]
Nửa đêm khoảng mười hai giờ, Kanae thức dậy, xuống giường, cẩn thận không đánh thức Yuichi đang ngủ. Cậu đi vào phòng tắm rửa. Nửa người dưới của cậu tê liệt, phải vịn vách tường chậm rãi đi. Mặc dù bên trong cậu rất đau, giống như thân thể bị tách rời, Kanae lại nhếch môi cười rồi nhanh chóng trở về mặt không biểu cảm.
Có lẽ đó là bởi vì mình cũng thích Yuichi.
Cậu vào phòng tắm, đi tới vòi sen. Kanae thở dài.
“Người yêu ư?” Cậu lầm bầm.
Giống như là Kanae cố bắt giữ thứ gì áp vào người, cậu biết làm người yêu của Yuichi không có nghĩa là được tình yêu, các bạn gái cũ của hắn là bằng chứng. Hắn chỉ để ý bản thân mình, Kanae hiểu rất rõ Yuichi, điều đó làm cậu tuyệt vọng.
Với Yuichi, bạn gái chỉ là thứ để hắn giải tỏa dục vọng bất cứ khi nào hắn muốn, dù là con trai thay thế thì sẽ chẳng có gì khác biệt.
Một người tùy hắn kêu đến đuổi đi theo ý thích.
Yuichi bị đá rất nhiều lần, kết thúc mối quan hệ rồi hắn sẽ hành động giống như hoàn toàn quên đi người cũ, hoặc là hắn thật sự đã quên.
Điều tương tự sẽ xảy ra với Kanae. Cậu sẽ như lá bài rách nát bị vứt đi khi Yuichi đã chán. Một ngày đẹp trời nào đó cậu sẽ nghe hắn nói chuyện kết thúc, rồi thì hai người sẽ không gặp lại nữa.
“Mình có chịu được điều đó không …?” Kanae tự hỏi mình.
Là người yêu bây giờ của hắn với cái giá sau này không bao giờ gặp lại nữa?
Nhưng Yuichi đã bảo cậu là người yêu của hắn …
Cậu hạnh phúc suýt bật khóc.
Cậu đã có được giấc mộng luôn mơ về.
Thậm chí tuy cậu là con trai, Yuichi đã bảo cậu là ‘người yêu’ của hắn.
Vậy nên, được thôi.
Sớm hay muộn gì họ sẽ chia tay. Có lẽ là ngày mai, hoặc là là ngày mốt, dù sao thì sẽ không lâu hơn.
Nhưng không sao cả.
Cậu thích hắn, vậy là đủ rồi. Cậu thật sự thích Yuichi.
Mình đang nghĩ cái gì vậy? Mình sa đọa, hèn hạ đến vậy sao?
Nhưng mà … đây là tình yêu__Kanae thầm nghĩ.
Cậu không thể hiểu được, nhưng, nó là yêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...