Editor: Jolie Phạm
Tiếng ve kêu vào mùa hè lúc nào cũng ồn ào, lắc lư theo tiếng hát của thanh xuân.
Trái tim tuổi mười tám không thể chịu đựng được quá nhiều thứ, chỉ một chút bọt khí say đắm sẽ khiến nó nhảy lên liên tục.
Chàng trai Lạc Dĩ Hành biết động lòng là như thế nào, nhưng không biết sẽ có một ngày nó lại xảy đến với anh theo cách dữ dội thế này.
Chính Lâm Khinh đã đánh thức anh.
Sự bất ngờ và nghi hoặc chưa kịp hỏi đã được thay thế bằng nỗi lo lắng vô hạn.
Lần đầu tiên vào lúc anh tháo chiếc mũ trùm đầu lớn kia, lần đầu tiên nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Cô gái rất nhẹ, thậm chí làm anh hoài nghi người trong ngực không thật sự tồn tại.
Vài năm sau, dù không được tính là một nụ hôn nhưng cho dù thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa thì anh vẫn mãi nhớ về nó.
Rõ ràng giống hệt khuôn mặt mướt mồ hôi giấu sau chiếc đầu hình gầu.
"Lạc Dĩ Hành, cậu có ấn tượng gì về mình không?" Lâm Khinh dựa vào lan can khẽ nhắm hờ mắt.
Ký ức đột ngột kết thúc, Lạc Dĩ Hành cúi đầu, đối diện với dòng sông Tấn Giang bên cạnh cô.
Gió ở Tấn Giang rất dịu dàng, giống như cành liễu trong mùa xuân.
Lạc Dĩ Hành liếc mắt nhìn Lâm Khinh gật đầu, "Nhớ rõ."
"Thật sao? Mình còn tưởng cậu không biết mình." Lâm Khinh thở dài, nhìn về phía anh: "Thật ra ban đầu mình không có ấn tượng về cậu."
"Vậy sao?" Anh hỏi lại.
"Có lẽ vì hồi cao trung mình không thân với cậu, ấn tượng của mình đối với cậu cũng không nhiều lắm." Nói xong cô mỉm cười, khóe miệng hơi rũ xuống: "Hơn nữa, mình mờ nhạt hơn các cậu rất nhiều."
Nỗi mất mát giấu trong âm cuối khiến lông mi của Lạc Dĩ Hành run lên.
Lâm Khinh khẽ rũ mi, không tiếp tục chủ đề: "Không ngờ cậu vậy mà còn nhớ một người vô cùng bình thường như mình."
"Lâm Khinh, mình nói rồi, cậu rất ưu tú, dứt khoát." Lạc Dĩ Hành phản bác.
"Mình biết, đương nhiên là biết rồi, nhưng lúc học cao trung mình thực sự không nghĩ ra điều gì có thể khiến cậu nhớ được, à, chắc hẳn cậu đều nhớ kỹ mọi người, nên cũng nhớ ra mình."
"Mình..."
Còn chưa nói hết thì đã bị cô ngắt lời.
"Mình nhớ ra rồi.
Lúc mình gặp cậu lần đầu tiên, cậu còn nói cậu không quen mình.
Quả nhiên cũng không phải cậu đã nhớ mình từ cái nhìn đầu tiên."
Nhớ lại lần gặp đầu tiên, tay Lạc Dĩ Hành nắm chặt lan can.
Anh nhìn cảm xúc không rõ ràng trong mắt Lâm Khinh, hô hấp thậm chí có chút hỗn loạn.
Vô số tiếng lòng sắp thoát ra, điên cuồng cào xé ép anh nói ra những sự thật được che giấu.
"Lạc Dĩ Hành, mình hỏi cậu một chuyện, cậu cũng cảm thấy chuyện đó là mình làm sao?" Vẻ mặt của Lâm Khinh trở nên nghiêm túc, cô nhìn Lạc Dĩ Hành với vẻ nghiêm túc mà anh chưa từng thấy: "Cậu cũng cảm thấy mình là kẻ trộm sao?"
Khoảnh khắc anh nghe được điều này, những suy nghĩ điên rồ chìm xuống, giống như cái lạnh giá của mùa đông tháng mười hai, bao trùm lấy anh.
Anh hơi buông lỏng lan can, cúi đầu xuống.
Lâm Khinh thấy anh không nói lời nào, ánh sáng cũng tan từng chút.
Ban đầu cô chỉ nghĩ anh sẽ là người qua đường trong cuộc đời cô, gặp gỡ chào hỏi nhau, không có cái kết nào cả.
Không ngờ bây giờ lại phát triển nhanh đến vậy.
Lâm Khinh biết, cho dù có nén xuống động lòng, nhưng cô thực sự không muốn trở thành một người xa lạ với Lạc Dĩ Hành.
Bây giờ cô chỉ muốn biết, chuyện kia có phải không có ai tin cô hay không.
Hoặc có thể nói, cô muốn anh tin tưởng cô.
"À, mình đột ngột quá rồi, xin lỗi nha." Chờ rất lâu không có câu trả lời, cô vẫn cúi đầu, khẽ cười một tiếng, tự giễu: "Cũng đều trưởng thành rồi sao còn để ý đến chuyện mười năm trước, coi như mình chưa nói..."
"Mình tin cậu!" Lúc này cảm xúc của anh vẫn chưa hoàn toàn mất kiểm soát, nhưng vẫn có chút bối rối khác với ngày thường.
Đó là lần đầu tiên anh mất kiểm soát trước mặt cô, anh đứng thẳng người, ổn định lại: "Mình tin cậu, ban đầu mình chỉ nghĩ cậu sẽ không muốn gặp lại mình."
Thở phào một hơi, anh che giấu tâm tư của mình: "...!Chuyện hồi cao trung cũng không có gì nghiêm trọng, không đáng để cậu nhớ."
Lâm Khinh bị lời nhận xét đột ngột của anh làm cho hoảng sợ, đôi mắt cô hơi mở to, sau đó từ biểu cảm khiếp sợ chậm rãi biến thành nụ cười trên môi.
Lần thứ hai cô cúi đầu che lại những tia sáng lấp lánh trong mắt.
"Cậu vẫn luôn như vậy sao?" Cô hỏi.
Từ lâu Lâm Khinh đã chuẩn bị sẵn sàng để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, một người cũng ổn, hai người cũng tốt.
Cô luôn cảm thấy tình yêu chỉ là một gia vị trong cuộc sống.
Nhưng không ngờ hương vị của nó lại đậm đà tới vậy.
Lạc Dĩ Hành lắc đầu, "Chắc là vì cậu."
Mọi thứ anh làm đều xuất phát từ trái tim, không muốn giấu đi nữa.
Chẳng sợ cô sẽ tìm ra manh mối.
"Thật là..." Cô mỉm cười vỗ vào lan can, nhìn Tấn Giang, ánh đèn phía xa chiếu sáng đôi mắt cô.
Mà Lạc Dĩ Hành ở bên cạnh đang nghiêng đầu nhìn cô.
Lúc cô về đã là mười một giờ, ban ngày đã ngủ đủ nên giờ cô không cảm thấy khó chịu.
Không thể không ngáp, khi Lạc Dĩ Hành đưa cô về có chút ảo não, Lâm Khinh dùng mọi cách an ủi và anh nhìn cô đi lên mới tạm yên tâm.
Trên điện thoại hiện lên vài tin nhắn, đều là do Lạc Dĩ Hành gửi tới, bảo cô đi ngủ sớm.
Hà Thần Kiều đang vẽ tranh trong phòng, cô rửa mặt thay đồ ngủ xong mới thấy đoạn tin nhắn.
Đã gần một giờ trôi qua.
Lâm Khinh do dự không biết có nên nhắn lại cho anh không, cô chui vào chăn bông mềm mại, xoay người ôm vào lòng.
Gõ gõ xoá xoá nhiều lần cô mới gửi hai câu qua.
"Tuân lệnh! Lạc tổng cũng nhớ ngủ sớm nhé!"
"Bây giờ không gửi tin nhắn nữa! Ngủ đây ~"
Thêm một biểu tượng cảm xúc về mèo Lâm Khinh mới hài lòng đặt điện thoại xuống.
Dưới tên của Lạc Dĩ Hành vẫn có dòng chữ "Đối phương đang soạn thảo...", vòng đi vòng lại một lúc cuối cùng gửi đến một tin nhắn chúc ngủ ngon.
Lâm Khinh nhìn dòng chữ lạnh lùng nhưng mơ hồ cảm thấy không đơn giản, đọc mấy lần mới ấn vào điện thoại.
Giống như học sinh cao trung.
Lâm Khinh nhắm mắt lại, thở sâu.
Chuyện kia thì sao?
Cô cười một tiếng rồi tắt đèn.
Những gì bóng tối đem tới không còn là sợ hãi, mà là hy vọng cho ngày mai.
Ngày mai đi hỏi một chút xem, cô gái mà anh thích như thế nào.
Thích là cảm xúc thế này, dù ở bất cứ thời điểm nào thì nó vẫn là thứ tình cảm rất trân quý.
Đặc biệt là tình cảm thời niên thiếu.
Nhưng hiện tại đối với Lâm Khinh mà nói, quan trọng nhất vẫn là anh từng thích hay còn thích.
Thôi, thuận theo tự nhiên đi.
Lâm Khinh nhắm mắt lại, xuôi theo cơn buồn ngủ.
Sáng hôm sau, Lâm Khinh dậy sớm hơn Hà Thần Kiều một chút, cô nhìn thời gian còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ làm việc, tâm trạng vui vẻ vừa nướng bánh mì vừa ngâm nga một bài hát.
Chiên thêm hai quả trứng, lấy sữa rồi mới ngồi vào bàn.
Khi Hà Thần Kiều đi ra, đang thấy dáng vẻ này của Lâm Khinh.
Cô ăn sáng thường không có thói quen cầm điện thoại, hay đọc chút tin tức, giống như bây giờ, cô đang nhìn tờ báo để ở trên bàn.
Báo tiếng anh, giấy kraft, phông chữ lòe loẹt hơi khó đọc.
Điều này khiến cô thỉnh thoảng hơi cau mày, tự hỏi tại sao chỗ này lại viết như vậy.
Ánh mặt trời từ cửa sổ đổ xuống, trải ấm áp lên người Lâm Khinh.
Hà Thần Kiều dựa vào khung cửa, cơn buồn ngủ vào buổi sáng sớm chuyển thành nụ cười, cô ấy khoanh tay trước ngực, trái tim cuối cùng cũng buông xuống.
"Sao hôm nay dậy sớm vậy?" Cô ấy kéo ghế ra, ngồi trước mặt cô ngáp một cái.
"Bí mật." Lâm Khinh nghịch ngợm nháy mắt với cô ấy, sau đó giải quyết hết bữa sáng trên tay, đứng dậy đi làm.
"Hôm nay đi sớm vậy à?" Hà Thần Kiều ngạc nhiên liếc điện thoại, phát hiện còn một tiếng nữa mới đến giờ làm việc, "Việc gì gấp vậy?"
"Không có gì." Lâm Khinh dừng bước, nhìn thời gian rồi lại ngồi vào chỗ của mình: "Xin lỗi xin lỗi, thói quen thôi, không phải hiếm khi mình dậy sớm thế này sao?"
"Sao cậu không quen làm nhiều bữa sáng cho mình?" Hà Thần Kiều trêu ghẹo.
"Nhất định lần sau sẽ làm."
"Nói đi, xảy ra chuyện tốt gì rồi, mới sáng ra đã như ở trên mây." Hà Thần Kiều đảo mắt, bắt chéo chân hỏi.
"Đúng là có chuyện tốt, nhưng chưa nói với cậu được." Lâm Khinh suy nghĩ, vẫn quyết định để lại chút hứa hẹn: "Chờ mình về sẽ nói với cậu."
"Tiết lộ một chút cũng không được hả?"
"Ừ..." Lâm Khinh đứng ở cửa lớn, suy nghĩ miên man, trước khi ra ngoài mới để lại mấy chữ: "Là chuyện của người ta."
Nói xong cô bước nhanh ra khỏi cửa, nhưng cảm thấy còn chưa đủ nên lại mở cửa, để lại hai chữ ngắn ngủn.
"Chắc vậy."
Hà Thần Kiều hơi choáng váng trước hành động bộc phát của cô, lấy lại tinh thần mới mỉm cười bất lực.
Bánh mì nướng rất vừa miệng, tâm trạng của cô ấy cũng vui vẻ theo, khóe miệng cũng cong lên.
Lúc ăn cơm cô ấy khác với Lâm Khinh, có thói quen xem điện thoại.
Mở hotsearch ra, phút chốc vui vẻ trên mặt Hà Thần Kiều liền biến mất.
Cô ấy xác nhận nhiều lần mới chắc chắn mình không nhìn lầm.
Ánh mặt trời vẫn ấm áp như vậy, nhưng những đám mây đen đang bắt đầu xuất hiện ở phía xa.
Khi Lâm Khinh đến bệnh viện, Trần Ý đã vội vàng chạy lên.
"Bác sĩ Lâm, có phải bác sĩ Tống đã thay đổi cái nhìn về cô rồi đúng không."
"Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?"
"Hôm qua anh ta thực sự khen cô.
Tôi còn nghĩ mối quan hệ của hai người sẽ rất căng thẳng.
Là tôi nghĩ nhiều rồi sao?"
"Thật sao?" Lâm Khinh dừng bước, giả vờ suy nghĩ, sau đó hướng về phía Trần Ý mỉm cười nói: "Tôi từng nói chỉ là vấn đề thời gian thôi mà."
Cô lại xoa đầu Trần Ý, "Yên tâm, chị của cô rất mạnh."
"Chị Lâm siêu ngầu." Trần Ý đuổi kịp bước chân Lâm Khinh, nói thêm vài câu, "Video trước của cô không phải nổi tiếng đó sao, bây giờ chúng tôi ngày nào cũng xem mấy lần, xem không ngừng, phải nói bác sĩ Lâm ngầu thật đó!"
"Cô mà không nói thì tôi cũng suýt quên rồi.
Đáng lẽ độ hot phải giảm đi rồi chứ?"
Lâm Khinh suy nghĩ một chút, mấy ngày nay cô không để ý chuyện này, ban đầu không ít tay săn ảnh xuất hiện gần chỗ cô ở, nhưng bây giờ đã ít đi rất nhiều.
"Không hề, bây giờ tôi xem vẫn thấy nhiều người ủng hộ." Trần Ý phản bác, thấy Lâm Khinh không để tâm đến vấn đề này, cô ấy lập tức trợn mắt đến trước mặt cô: "Chị ơi, hỏi cô chuyện này được không?"
Trên mặt Trần Ý lộ ra một tia hóng hớt, cô ấy cười hì hì khiến Lâm Khinh không nhịn được bật cười.
Cô gật đầu ý bảo cô ấy nói tiếp.
Trần Ý ghé sát vào tai cô, có chút ngượng ngùng, thì thầm hỏi: "Chiếc xe hay đến đón cô ở cửa, có phải của Lạc tổng không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...