Vừa mới đi vào cửa tầng hầm, Lâm Tầm đã nghe thấy tiếng gào quen thuộc của nhân viên đạo cụ.
Không, cũng không thể tính là rất quen thuộc, bởi vì cậu ta đã hét đến khàn giọng rồi.
Chỉ thấy nhân viên đạo cụ loạng choạng chạy ra, một cảnh sát khống chế cậu ta lại, cậu ta liền ôm lấy đùi cảnh sát kêu khóc: “Tôi vừa tỉnh, đã thấy mình nằm trong đống thi thể! Mặc dù đều là tôi làm, tôi… tôi…”
Cảnh sát trấn an cậu ta: “Cậu đứng lên trước đã.”
Nhân viên đạo cụ sụp đổ: “Trước khi tôi tỉnh, bộ phận thi thể còn bay, tôi vừa tỉnh, tôi…”
Lúc này, Lâm Tầm mới nhớ ra khi bọn họ rời khỏi tầng hầm đến ga tàu điện ngầm hết, nhân viên đạo cụ vẫn còn hôn mê nằm trên bàn ăn.
Bên cạnh cậu ta chính là mô hình cơ thể bị đầu bếp mổ bụng.
Vậy cậu ta cũng quá đáng thương, Lâm Tầm cho một ánh mắt trìu mến.
Nhưng mà có lẽ đây cũng là một lần linh hồn thăng hoa của nhân viên đạo cụ, giống như người chưa thấy heo chạy không làm được heo thực thụ vậy, chỉ có người nào bị doạ đến mức hồn lìa khỏi xác mới có thể làm ra đạo cụ phim ma tốt nhất.
Đây là một lần ra quân kết hợp, cục cảnh sát phía tây thành phố cách nơi này rất gần, chỉ chốc lát sau pháp y đã đi một chiếc xe khác đến.
Thi thể trong tủ lạnh được mang ra bên ngoài để xác nhận, hình như còn không phải một người, phải chờ tiến hành xác nhận.
Mọi người đã sớm đoán trước được tình huống này rồi, dù sao phần lớn ma vật tồn tại đều có liên quan đến nội tâm vặn vẹo của con người, ga tàu có một khe hở cực lớn, như vậy những bộ phận đông lạnh này có thể liên luỵ đến một vụ án lớn vượt quá tưởng tượng của mọi người.
Cảnh sát Tào bắt tay với Lâm Tầm: “Cảm ơn cậu đã tích cực báo cáo.”
Cảnh sát: “Nhưng tôi vẫn rất hiếu kì về một loạt hành động của mấy người.
Thật ra ngay từ lần đầu gặp mặt, tôi đã cảm thấy mấy người có thể là một đám kỳ nhân dị sĩ, hoặc là có một chút tài năng đặc biệt.”
Lâm Tầm ngồi trên xe lăn, nháy mắt: “Những công dân nhiệt tình như chúng tôi vẫn luôn quan tâm đến trị an.”
Âm thanh hệ thống vang lên: “Độ thiện cảm 10.
Độ thiện cảm hiện tại: 100, hạn mức cao nhất: 100.”
“Độ thiện cảm của nhân vật đặc biệt đạt tới hạn mức cao nhất, nhận được phần thưởng “Sự tin tưởng của cảnh sát Tào”, giới thiệu vật phẩm: Khi gặp phải chuyện bất ngờ, có thể triệu hồi cảnh sát Tào tiến hành viện trợ và kết thúc công việc.”
“Làm theo đạo lý thì được nhiều người giúp, làm trái đạo lý thì ít người chịu giúp, tổng cộng được giới hạn độ thiện cảm cao nhất của hai mươi người, nhận được phần thưởng: Linh lực 10.
Đơn vị phần thưởng tiếp theo: 50.”
Lâm Tầm biết hai mươi người này, các chân nhân, tiên tử, nguyên quân của tiên đạo thỉnh thoảng cũng nhảy giá trị thiện cảm đến max cho hắn, nhưng ngoại trừ nhiệm vụ chi nhánh “Bái nhập sơn môn” ban đầu ra thì không còn phần thưởng nào nữa, Lâm Tầm cũng không chú ý tới — hoá ra đây cũng là một nhiệm vụ ẩn.
Mà giá trị phần thưởng của cảnh sát Tào cũng quá cao.
Có nghĩa là nếu lần sau còn hành động lớn gì, gặp phải trường hợp mà người tiên đạo không dễ ra tay, hoặc gây ra động tĩnh quá lớn như hôm nay — sẽ có thể mời được cảnh sát Tào đến phối hợp và kết thúc công việc! Theo một ý nghĩa nào đó, hắn cảm thấy cảnh sát Tào đã biết rõ đám người này có sức mạnh đặc biệt, chỉ là rốt cuộc sẽ hợp tác như thế nào, có thể đường đường chính chính hay không, sau đó lại viết báo cáo như thế nào thì còn phải đợi thương lượng.
Chỉ nghe cảnh sát Tào nói: “Nếu còn gặp phải chuyện này, đầu tiên mấy người phải bảo đảm sự an toàn của mình đã.”
Lâm Tầm nói với cảnh sát Tào: “Tạ ơn cảnh sát, mặc dù tôi què, nhưng tôi vẫn rất nhiệt tình làm công dân tốt.”
Cảnh sát Tào: “Ờ, tôi cũng sẽ để cậu què nhiều lần nữa.”
Lâm Tầm: “…”
Cảnh sát Tào hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt rất nghiêm túc, quay người tiếp tục vùi đầu vào công việc — nhưng lúc anh ta gần đi còn xoa đầu Lâm Tầm.
Tiếp theo, các cảnh sát lại bận rộn thật lâu, vừa phải sắp xếp lại manh mối, vừa phải ghi chép hiện trường, đến khi mấy người bọn họ được thả ra đã là năm giờ chiều.
Nhưng các tiền bối cũng không giải tán, mà vây quanh người Lâm Tầm.
Ban đầu Lâm Tầm còn tưởng rằng muốn khích lệ việc mình chỉ huy, kết quả câu nói đầu tiên của lão Hoắc là: “Cho chúng ta xem điện thoại tinh kia nào.”
Lâm Tầm dâng Lạc Thần lên cho sư phụ.
Điện thoại bắt đầu được các vị tiền bối truyền tay nhau.
Lạc tỏ vẻ cực kì ngoan ngoãn trước mặt mọi người, thân thiện đối thoại với bọn họ.
Các tiền bối tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Lâm Tầm ngồi trên xe lăn, bắt đầu quản cáo với các tiền bối: “Đây là sản phẩm chính của công ty trên danh nghĩa con, mười mấy ngày sau sẽ được đưa ra chính thức, các tiền bối có rảnh thì có thể đến hội chợ khoa học kỹ thuật xem, đến lúc đó còn mấy loại khác nhau nữa, nếu các ngài xem trọng, có thể đầu tư cho nó.”
Các tiền bối tỏ vẻ thứ này dùng rất tốt, chúng ta sẽ suy nghĩ đến lúc đó đi đầu tư cho cậu.
Lão Hoắc càng đắc ý hơn, tỏ vẻ muốn đầu tư ngay bây giờ, biết Lâm Tầm còn chưa dùng năm mươi vạn tệ mình cho mới thôi, nói chờ đồ đệ ngoan xài hết lại cho.
Cứ bàn bạc như vậy thật lâu, Lạc cũng bị đùa giỡn thật lâu, lúc này đám người mới ai đi đường nấy.
Lúc đầu Thường Tịch muốn đưa Lâm Tầm trở về, nhưng Kỳ Vân đột nhiên điên cuồng gửi một đống tin nhắn đến, nói gã rảnh rỗi nhảy nhót trong thùng tắm, kết quả thùng tắm lật, bây giờ nước đã khô, cũng không dựng thùng lên nổi, gã sắp chết khô rồi, còn gãy tay nữa, bảo Thường Tịch nhanh chóng đi về, hạn là nửa giờ.
Lâm Tầm chỉ có thể bị đẩy vào trong đại sảnh bệnh viện, vẫn ngồi trên xe lăn công cộng kia chờ phụ huynh mình đến đón.
Trên màn hình điện thoại của hắn xuất hiện ba chữ: “Mệt quá đi.”
“Cậu thì mệt cái gì.” Lâm Tầm nói: “Tôi mệt hơn.”
Lạc: “Anh thì mệt cái gì?”
Lâm Tầm: “Tôi chân gãy.”
Lạc: “Tự anh làm gãy.”
“Gãy cũng không phải vấn đề.” Lâm Tầm nói: “Nhưng anh ấy sắp tan làm rồi.”
Gần như là một giây sau, tin nhắn của Đông Quân liền nhảy ra ngoài.
Nếu là chuyện tốt, cho dù có cầu nguyện bao nhiêu lần cũng rất khó xảy ra, nhưng chuyện xấu chỉ cần nghĩ một lát sẽ lập tức ứng vào trong hiện thực, Lâm Tầm dùng tính mạng của mình để chứng minh định luật Murphy(*) lần nữa.
(*) Định luật Murphy (or trong cái rủi có cái xui >D.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...