Lâm Tầm cảm thấy mình vẫn rất may mắn.
Lần thứ nhất mở rương, hắn mở ra loại kỹ năng vượt nóc băng tường, thậm chí bay tới bay lui như Khinh Thân Thuật, tiếp theo là đạt được ổ cứng di động có thể mã hiệu từ thế giới hiện thực vào trong không gian hệ thống.
Trong mấy lần mở rương, chỉ có kỹ năng Thiên Nhãn Thuật này là không rõ như thế nào.
Hắn hít sâu một hơi, ôm cái rương vào trong ngực, chuyển ánh mắt đi, làm bộ như đang chăm chú nghiên cứu cây kỹ năng, sau đó bỗng nhiên mở ra!
Tiếp theo, hắn chậm rãi dịch chuyển ánh mắt, chuẩn bị chào đón kỹ năng tấn công mạnh mẽ của mình.
Bên trong bảo rương có một quyển sách kỹ năng màu xanh.
Nhịp tim Lâm Tầm hơi tăng, lấy sách kỹ năng ra.
Một quyển sách rất mỏng.
Bên trên bìa sách viết ba chữ.
Thuật dịch chuyển.
Chỉ nhìn cái tên một cách đơn thuần, Lâm Tầm không thể hiểu được tác dụng của nó.
Hắn thăm dò lật ra tờ thứ nhất.
Trên trang sách viết một đoạn giống như lời mở đầu, xếp chữ phồn thể thẳng đứng, nhưng mà không phải cổ văn, rất dễ đọc.
Thuật dịch chuyển, di tinh hoán đẩu(*), không gì không làm được.
(*) Di tinh hoán đẩu là có thể hoán đổi vạn vật trong vũ trụ cho nhau
Giới hạn số lần: 3
Giới hạn số lượng: 10000
Giới hạn sử dụng: Phe bạn hoặc đối tượng không có sự sống
Cho nên, rốt cuộc đây là cái gì?
Trong lòng Lâm Tầm có chút lơ ngơ.
Hắn lật ra trang thứ hai.
Một giây sau, cả quyển bí tịch hóa thành ánh sáng 0 và 1, tiến vào trong thân thể hắn.
Hắn mở to mắt.
—sau đó đối mặt với ánh mắt của Kỳ Vân.
Kỳ Vân: “Cậu đang nhập định?”
Lâm Tầm: “Xem như.”
Kỳ Vân không nói thêm.
Lâm Tầm nhìn sang, thấy người này đã không hừ hừ nữa, ngược lại bắt đầu chơi xếp hình.
Lâm Tầm: “Tôi muốn hỏi anh một vấn đề.”
Kỳ Vân không ngừng tay, vừa chơi vừa nói: “Hỏi.”
Lâm Tầm: “Lúc anh tấn công, ví dụ như vung ra một đạo kiếm khí, là một quá trình như thế nào?”
Kỳ Vân: “Cậu không biết?”
Lâm Tầm: “Tôi không biết.”
Kỳ Vân: “Thật ra tôi cũng không biết.”
Lâm Tầm: “…”
Hắn: “Anh nghĩ cách biết đi.”
Kỳ Vân để điện thoại xuống, tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn lên trên trần xe bus, nói: “Cậu biết linh khí không.”
Lâm Tầm: “Ừm.”
Kỳ Vân: “Sau đó phải… dùng linh khí, phải thông qua binh khí của cậu.”
Nói đến đây, gã nhìn sang bàn phím của Lâm Tầm: “Tôi thấy cái này không được.”
Nói rồi, gã ôm hộp kiếm của mình, nói: “Tôi là một kiếm tu.
Cho nên tôi rót linh lực vào trong kiếm, kiếm lại xử lý linh lực thành kiếm khí, kiếm khí có thể đả thương người khác.”
Lâm Tầm: “Vậy các chiêu thức khác thì sao?”
Kỳ Vân bỗng nhiên nghẹn lời: “Tại sao cậu lại muốn biết?”
Lâm Tầm: “Tôi muốn biết nguyên lý.”
Có lẽ là bị chạm đến chỗ trống tri thức, Kỳ Vân tức hổn hển: “Hỏi sư phụ cậu ấy.”
Lâm Tầm chân thành nói: “Tôi sợ sư phụ mắng tôi.”
Kỳ Vân: “Vậy tôi càng không nói cho cậu, để sư phụ cậu mắng cậu.”
Nhưng Lâm Tầm đã nắm giữ được quy luật nói chuyện với Kỳ Vân: “Chính là bởi vì anh cũng không biết, cho nên mới nói như vậy.”
“Cút, tôi đã sắp thành Kim Đan, làm sao có thể không biết.”
“Vậy anh nói.”
Dường như Kỳ Vân đang suy nghĩ.
Lâm Tầm yên lặng để gã suy nghĩ.
Qua hai trạm dừng, cuối cùng Kỳ Vân đã mở miệng.
“Ví dụ như lúc cháy, cậu phải dùng nước để dập.” Gã dùng một ví dụ bình thường dễ hiểu.
Lâm Tầm: “Ừ.”
“Nhưng ví dụ như khi cậu vật tay với người khác, cũng chỉ có thể xem ai có sức lực lớn hơn.”
Lâm Tầm: “Ừ.”
“Cho nên nếu cậu có thể nhìn ra sơ hở của người khác, liền tấn công sơ hở của hắn.
Cậu không nhìn ra, hãy cứng rắn với hắn.” Kỳ Vân nói: “Kiếm tu chúng tôi từ trước đến nay đều cứng rắn với người ta.”
Lâm Tầm: “Lợi hại.”
“Cảnh giới của cậu càng cao, linh lực bên trong khí hải ở đan điền sẽ càng nhiều, cho nên linh lực càng lớn.” Kỳ Vân sắp xếp lại ngôn ngữ: “Lúc đánh nhau, dù sao chính là tập trung tinh lực, phóng linh lực từ trong đan điền ra bên ngoài.
Nếu gặp linh lực của người khác… Gặp chiêu phá chiêu đi.”
Lâm Tầm: “Thật ra anh nói cũng như không.”
Kỳ Vân: “Cút.”
Sau đó liền không để ý tới hắn nữa.
Lâm Tầm suy nghĩ đến lời vừa rồi của Kỳ Vân.
Thật ra trong câu nói của Kỳ Vân cũng đã tiết lộ không ít tin tức.
Dung lượng khí hải trong đan điền, Lâm Tầm cảm thấy đối chiếu vào trong máy vi tính, chính là khả năng tính toán của nó.
Nếu hắn là một cái máy tính, thông qua mạng lưới và kết nối với bên ngoài, vậy linh lực là cái gì?
Dòng số liệu.
0 và 1.
Nếu như vậy, hai người phải làm như thế nào để phân cao thấp?
Xe bus dừng lại tại trạm, bọn họ xuống xe.
Lúc xuống xe, bọn họ còn đang thảo luận về “Linh lực” “Binh khí”, lái xe và ông lão ngồi cạnh cửa cứ nhìn bọn họ mãi.
Sau khi xuống xe, vẫn là khu nhà của cậu bé, Kỳ Vân đổi chuyến ở chỗ này, Lâm Tầm lái xe nhà mình trở về.
Đêm khuya, xung quanh một mảnh đen sì, đèn đường đã hỏng một chiếc.
Ở đối diện với khu nhà, thấp thoáng ở giữa những hàng cây xanh là một bệnh viện nhi, xung quanh yên tĩnh, nhưng khu cấp cứu và nội trú của viện nhi vẫn là đèn đuốc sáng trưng, bãi đỗ xe chật cứng.
Lâm Tầm: “Anh khoan hẵng đi.”
Kỳ Vân: “Làm sao.”
Lâm Tầm nhìn bốn bề vắng lặng một chút, nói với gã: “Anh rút kiếm, đánh ra một đạo kiếm khí, để tôi học tập một chút.”
Kỳ Vân hừ một tiếng từ trong lỗ mũi, dùng một loại tư thế cao quý, miễn cưỡng cho cậu học tập mà rút kiếm ra, vung về phía cái cây ven đường.
Lâm Tầm thì tập trung nhìn giao diện chương trình của gã.
Quả nhiên như hắn dự đoán – giao diện có thêm một cái nút.
Trong nháy mắt kiếm khí phát ra, một loại dao động không có cách nào hình dung xẹt qua trong không khí, trên thân cây có một vết nứt, mấy chiếc lá cây xào xạc rơi xuống.
Kỳ Vân nhíu mày: “Cậu học được chưa.”
Lâm Tầm nhìn trong thư mục của mình có thêm mấy file chương trình, cảm nhận được vui vẻ từ đáy lòng.
— quả nhiên, “thuật dịch chuyển” gì đó là một cái tên tối nghĩa, trên bản chất lại là thuật paste.
“Học được rồi, cảm ơn Kỳ đại sư.” Hắn nói: “Bây giờ anh có thể đi rồi.”
Kỳ Vân nghi ngờ: “Có phải cậu đang làm chuyện gì xấu không?”
“Không có.” Lâm Tầm thề thốt phủ nhận: “Lập trình viên không bao giờ nói dối.”
Kỳ Vân: “Tôi không tin, cậu muốn hại tôi.”
Lâm Tầm: “Anh đi đi.”
Kỳ Vân ngáp một cái: “Được thôi, ngày mai còn phải dậy sớm.”
Lâm Tầm: “Hát rap cũng phải dậy sớm?”
Kỳ Vân: “Tôi là một thực tập sinh, thực tập sinh phải luyện tập.”
Lâm Tầm: “Cố lên, học tập cho giỏi.”
Kỳ Vân ngâm nga bài hát rời đi.
Lâm Tầm cũng không dừng lại lâu, trực tiếp lên xe về khu nhà Triều Dương —chương trình xuất kiếm của Kỳ Vân — cái này vốn là của Kỳ Vân, hiện tại là của hắn rồi, đang lẳng lặng nằm trong thư mục của hắn.
Hắn cũng không nhất định muốn sao chép chiêu thức của Kỳ Vân để dùng, nhưng nhất định có thể thông qua việc nghiên cứu nó, để đạt được nguyên lý tấn công trong đó.
Hai khu nhà cách nhau cũng không xa, rất nhanh Lâm Tầm đã đến dưới tầng.
Nhưng đêm nay hắn còn có một chuyện phải làm.
Hắn về thẳng phòng, vừa trả lời những câu chất vấn của Vương An Toàn và phê bình của Triệu Cơ Cấu, vừa kéo một cái ngăn kéo nhỏ ra.
Hắn cũng không phải là một người có đam mê thu dọn, nhưng sắp xếp đồ vật cũng coi như có trật tự, cái ngăn kéo này chuyên dùng để cất những món đồ nhỏ linh tinh — đồng hồ, huy chương và những trang sức lung tung gì đó mà chị hắn kín đáo cho hắn, đa số đều chưa bóc túi.
Hắn không tin vào gu thẩm mỹ của mình, cho nên không thể tự đến tiệm chọn, hắn chỉ có thể tin tưởng vào ánh mắt của Lâm Đinh.
Hắn lần lượt mở những cái hộp kia ra.
Hình dáng của cái dây chuyền này quá khoa trương.
Mặt dây chuyền này lại quá lấp lánh.
Dòng chữ bên trên cái vòng tay này lại quá hồn nhiên.
Đồng hồ, cũng không được.
Triệu Cơ Cấu ở một bên lạnh nhạt nói: “Tớ đã muốn từ bỏ cậu, Lâm Thuật Toán.”
Lâm Tầm: “Cậu cũng có thể giúp tớ.”
Triệu Cơ Cấu: “Giúp cậu đưa quà tỏ tình cho người đàn ông ở bên ngoài kia sao?”
Lâm Tầm: “Cậu có điều hiểu nhầm tớ rồi, chỉ là bởi vì tình huống đặc biệt, hiện tại thế giới này quá nguy hiểm, hôm nay tớ lại phải vật lộn với ma vật.”
Triệu Cơ Cấu: “Vậy tớ và An Toàn thì sao? Chúng tớ không có nguy hiểm sao? Sao cậu không cho chúng tớ một cái?”
Lâm Tầm: “Tớ đã sớm vụng trộm thêm tường lửa cho các cậu rồi.”
Triệu Cơ Cấu: “Vậy cậu không thể cũng lặng lẽ thêm cho anh ta một cái sao? Nhất định phải gióng trống khua chiêng như vậy?”
“Tớ cũng không biết giải thích với cậu thế nào nữa.” Lâm Tầm nói, “Anh ấy không có khung, tớ không thêm được.”
Triệu Cơ Cấu: “Tớ tin vào chuyện ma quỷ của cậu.”
“Nếu như không thể rút kiếm, thì sẽ cho anh ấy.” Lâm Tầm: “Có thể rút, sẽ không cho — khả năng rất lớn là căn bản không rút ra được.”
Triệu Cơ Cấu: “Tớ lại không muốn nghe cậu nói chuyện nữa rồi.”
“Nhưng vấn đề là không có cái nào thích hợp.” Lâm Tầm nhíu mày.
Hắn không tìm được cái mà mình muốn.
Hắn kéo ngăn kéo ra hết cỡ, xem kĩ tất cả mọi thứ ở bên trong, cuối cùng phát hiện ra một cái hộp nhỏ màu đen ở góc trong cùng, thân hộp màu bạc, logo của một nhãn hiệu nào đó rất quen.
Triệu Cơ Cấu: “Cậu thật có tiền.”
“Tớ không có ấn tượng,” Lâm Tầm đánh giá cái hộp kia, trong mắt có chút nghi ngờ: “Có thể là Lâm Đinh tặng.”
Hắn mở ra.
Bên trong có một cặp cúc tay áo hình vuông màu bạc, hoa văn và hình dáng của nó cực kì có cảm giác nghệ thuật, chất liệu dường như rất đặc biệt, lúc di chuyển nó dưới ánh đèn, ánh sáng biến ảo, giống như có một dòng sông màu bạc chậm rãi chảy ở bên trong.
“Nút cài tay áo hiệu gì đây?” Triệu Cơ Cấu nói: “Tớ cảm thấy giống như đặt làm lắm.”
“Tớ thật sự không nhớ nổi.” Lâm Tầm nói: “Đồ vật trong này gần như đều là Lâm Đinh tặng.”
“Còn có tớ nữa.” Triệu Cơ Cấu nói: “Cậu giống như một tên vong ân.”
Lâm Tầm cười: “Ngoại trừ cậu thì chính là Lâm Đinh, nhưng nếu như tớ hỏi chị ấy, sẽ lại bị mắng là qua loa — ngay cả đồ mà chị ấy tặng còn chưa mở ra.”
Triệu Cơ Cấu: “Bản chất của cậu chính là qua loa.”
Lâm Tầm khép hộp lại: “Vậy nó nhé?”
Triệu Cơ Cấu: “Cũng được, rất thích hợp.”
Đúng là phù hợp, lần đầu tiên Lâm Tầm đã cảm thấy phù hợp, giống như là cố ý chuẩn bị cho Đông Quân vậy.
“Đúng rồi” Hắn hỏi: “Hình dung một người không ngủ được thì nói như thế nào?”
Triệu Cơ Cấu: “Trằn trọc, đêm không thể say giấc.”
Lâm Tầm: “Được.”
Hắn ôm cái hộp lên tầng.
Bây giờ là đêm khuya, nhưng những ông lão tu tiên này vẫn còn rất tỉnh táo, ngủ được muộn, dậy được sớm, bây giờ còn đang bàn bạc chuyện lớn.
Lâm Tầm vừa vào cửa, chỉ nghe thấy cái gì mà “Gió thổi báo giông bão sắp đến” “Thủ đô nguy rồi” “Không biết có thể chống đỡ được mấy ngày” vân vân.
Lão Hoắc nhìn về phía hắn: “Đồ nhi có việc gì không?”
“Có.” Lâm Tầm mở hộp ra nói, “Ma vật càng ngày càng nhiều, đồ nhi sợ hãi, mỗi ngày đều trằn trọc, đêm không thể say giấc, cần sư phụ khắc cho một cái bùa hộ thân mới có thể ngủ.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...