Vương An Toàn: “?”
Vương An Toàn: “Sao cậu còn khoe khoang vậy?”
“Tớ không khoe khoang.” Lâm Tầm đạo, “Trong lòng tớ tắc nghẽn.”
Vương An Toàn: “Cậu thấy tớ tin sao.”
Lâm Tầm cúi đầu xuống, hít sâu mấy lần: “Tớ…”
Hắn “tớ” một hồi lâu, cũng không có “tớ” ra cái gì.
“Đông Quân đứng ra giải thích,” Hắn nhìn bài Weibo kia, lại nhìn về phía Vương An Toàn, giống như đang tìm kiếm sự tán đồng: “Cho nên có phải mọi chuyện đã qua rồi không?”
Vương An Toàn nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, Lâm Tầm thấy mà sợ hãi trong lòng.
Chỉ thấy Vương An Toàn rời khỏi phòng: “Tớ cảm thấy không bằng hỏi Cơ Cấu một chút xem…”
Lâm Tầm: “…”
Hắn không để ý đến Vương An Toàn, muốn tiếp tục gửi tin cho Đông Quân, lại sợ quấy rầy, tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể nhìn tin nhắn “Cho ngài thêm phiền toái” mà ngẩn người.
Không biết lúc nào Con Trỏ Chuột đã mất khung, bây giờ đang nằm trên đùi hắn ngủ gật.
Con mèo này ở tạm khu nhà Triều Dương mấy ngày, không hề biểu hiện ra sự sợ hãi hay khẩn trương nào cả, thậm chí còn hơi tăng cân, da lông bóng loáng không dính nước, vừa mềm lại mượt.
Lâm Tầm sờ mèo, nghĩ thầm cuối cùng lại là sự tồn tại của Con Trỏ Chuột khiến đám fans vợ hoàn toàn tan nát cõi lòng.
Thật ra các cô cũng không nói sai.
Nếu không phải người thân mật hoặc là tín nhiệm, làm sao lại gửi nuôi hộ mèo của mình chứ.
Đang suy nghĩ miên man, Đông Quân gửi tin trả lời.
Đông Quân: Không sao, là tôi không quản lý tốt nhân viên.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt với ngài QwQ
Đông Quân: Sẽ không.
Lâm Tầm gõ bàn phím, gõ một đống lời nói, cuối cùng lại xóa.
Có lẽ là thấy mãi mà hắn không trả lời, Đông Quân lại bổ sung một câu.
Đông Quân: Tôi không phải thần tượng, Ngân Hà cũng không dựa vào dư luận để sinh tồn.
Như thế thật.
Đông Quân không phải dựa mặt ăn cơm, tuy nhiều fans vợ, nhưng fans kỹ thuật trong đám lập trình viên của anh còn nhiều hơn, năm đó thường xuyên xuất hiện hiện tượng cúng bái Đông Quân trong GitHub.
Mà tương tự, tình trạng sinh hoạt của ông chủ cũng sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì với Ngân Hà.
Không nói đế kỹ thuật lái tự động phổ biến toàn cầu kia, chỉ nói đến khoang game thực tế ảo gần đây mới đưa ra thị trường — đây là lũng đoạn trên toàn bộ mặt kỹ thuật, ngoại trừ Ngân Hà, bất kì một nhà nào khác đều không làm được, bạn không thể không dùng hệ thống lái tự động, đồng thời, nếu bạn muốn chơi game thực tế ảo, cũng chỉ có thể mở Website Games của Ngân Hà ra để mua sắm.
Loại tình huống này, trừ khi nội bộ công ty tuôn ra bê bối động trời, hoặc sản phẩm xuất hiện vấn đề về chất lượng, cổ phiếu của Ngân Hà muốn giảm đúng là chuyện hoang đường.
Trên mặt truyền thông ồn ào một trận, có lẽ cũng không xi nhê gì đối với Ngân Hà và bản thân Đông Quân.
Nghĩ rõ ràng những điều này rồi, Lâm Tầm cũng không khẩn trương nữa, hắn suy nghĩ liên tục, vẫn soạn ra một tin nhắn thế này.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Vậy là tốt rồi.
Nhưng weibo của ngài có thể… ý tôi là hình như vẫn sẽ bị hiểu nhầm.
QwQ
Hắn gửi tin đi, bất an tóm lấy lỗ tai Con Trỏ Chuột, chờ đợi câu trả lời.
Đông Quân trả lời rất nhanh.
Đông Quân: ^ ^
Sau đó…
Sau đó liền không có sau đó nữa.
Bỗng chốc Lâm Tầm không biết Đông Quân có ý gì.
Hắn chỉ cảm giác thái độ này của Đông Quân sao lại giống như kẻ lừa gạt bé nhỏ kia mỗi lần bị hỏi đến chỗ quan trọng là bắt đầu giả vờ như mình chỉ là một con mèo thế.
Nhưng là cái icon “^ ^” này lại rất ma tính, Lâm Tầm nhìn chằm chằm nửa ngày, trái tim nhảy thình thịch mấy lần, vậy mà không biết sao cuối cùng lại cười theo nó.
Hắn không biết Đông Quân đang “^ ^” cái gì, cũng không muốn hỏi, thế là —
Một con trỏ chuột vui vẻ: ^ ^
Có vẻ cuộc trò chuyện đã kết thúc, Lâm Tầm hít sâu một hơi, thay quần áo, ra ngoài rửa mặt.
Khi hắn dự định ra cửa, Cơ Cấu bên kia đã bị Vương An Toàn kéo khỏi giường.
“Cái gì?” Chỉ nghe Cơ Cấu gào khóc nói: “Tớ vừa đi ngủ một giấc, hai người đã chơi cái gì?”
Cậu ta kéo cửa ra, nói với Lâm Tầm: “Cậu đừng đi, cậu qua đây, cậu có biết hay không, cậu đã bị lừa, cậu…!”
Lâm Tầm đi ra ngoài, đóng cửa, xuống tầng, nhốt Cơ Cấu ở trong nhà.
Hắn lên xe, lái đến bên ngoài khách sạn Lâm Đinh thuê, sau đó lái xe rời đi với cô.
Hôm nay là ngày bọn họ hẹn nhau đi thăm ông nội.
Không trung của thủ đô đầy khói mù, nửa tháng gần đây, mỗi ngày đều như thế.
Bầu trời rất cao, trên đường không có nhiều xe lắm, trong xe bật radio, nói nghệ sĩ dương cầm Đông Thầm và dàn nhạc bắt đầu tuần diễn từ thủ đô vân vân.
Chắc Lâm Đinh đã thoát khỏi xã giao truyền thông trong nước, tin tức còn chưa lan đến chỗ cô, cô đang bình yên nói chuyện phiếm với Lâm Tầm.
Mà Con Trỏ Chuột không hề sợ người lạ, híp mắt nằm trong lòng cô, bầu không khí trong xe vẫn luôn yên bình.
Lâm Tầm vừa nói chuyện phiếm với cô, vừa suy nghĩ lung tung về chuyện xảy ra sáng nay, lại nghĩ đêm nay lúc gọi video với Đông Quân, cũng không biết có xấu hổ hay không.
Nghĩ như vậy, hắn lại mở điện thoại ra nhìn hot search, hot search lúc đầu vẫn còn rất nóng, bây giờ lại tăng thêm một cái #Bài đăng Weibo thứ hai từ trước tới nay của Đông Quân#.
Cùng lúc đó, Cơ Cấu cũng đang gửi một vài lời lảm nhảm trong nhóm chat.
Triệu Cơ Cấu: @Lâm Thuật Toán, anh ta căn bản không xóa hot search đi, cậu không ngẫm lại xem là vì sao à.
Lâm Thuật Toán: Ngân Hà không phải công ty truyền thông, chắc không xóa được hot search.
Triệu Cơ Cấu:??? Vậy phòng tuyên truyền của bọn họ để làm gì?
Triệu Cơ Cấu: Cậu nhìn lại Weibo của anh ta đi, tớ đã nhìn kỹ nửa giờ rồi, có thể nhìn ra từ trong từng câu chữ, cả bài đăng đều đang nói “Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi có bạn trai rồi.”
Lâm Thuật Toán: Nhất định là cậu điên rồi, nếu không sao chó nhà họ Triệu lại nhìn cậu một mắt chứ.
Triệu Cơ Cấu: Cậu còn biết Lỗ Tấn, nhưng cậu đọc sai rồi, là hai mắt không phải một mắt.
(*) Lỗ Tấn, một nhà văn nổi tiếng của Trung Quốc, có một tác phẩm viết trong thời đại cộng hòa tên là “Nhật ký người điên”.
Đây một câu chuyện xoay quanh một người đàn ông bị một chứng bệnh thần kinh kỳ lạ mang tên “Bách hại cuồng”, gần giống như bị hoang tưởng, trông thấy cái gì cũng nghĩ là có người muốn hại mình, muốn ăn thịt mình.
Nhìn con chó nhà họ Triệu nó nhìn mình cũng nghĩ nó đã có âm mưu với những người muốn ăn thịt mình từ trước.
Lâm Thuật Toán: …
Triệu Cơ Cấu: Thôi, tớ biết rồi, bây giờ cậu chính là nước tát ra ngoài.
Lâm Thuật Toán: Cậu còn biết nước tát ra ngoài.
Triệu Cơ Cấu: …
Hắn và Triệu Cơ Cấu cứ lặp đi lặp lại như vậy hơn một giờ, cuối cùng chỉ dừng khi một tin nhắn khác xuất hiện.
Là Khương Liên, ba ngày anh ta trước chính thức gia nhập nhóm chat “Lạc Thần Lạc Thần”.
Khương Liên: Cho nên chúng ta sẽ bị Ngân Hà thu mua sao?
Lâm Thuật Toán: Anh Khương, thật xin lỗi, chúng tôi vẫn luôn che giấu anh một việc.
Khương Liên: …Hả?
Lâm Thuật Toán: Thật ra Đông Quân vẫn luôn là cổ đông của Lạc Thần.
Khương Liên: …
Khương Liên: Vậy tại sao chúng ta lại thảm như vậy, phải làm việc trong khu nhà dân.
Thật ra ngày đầu tiên tôi đến, còn nghĩ mấy cậu buôn lậu.
Lâm Thuật Toán: Tôi cũng không biết, có thể là Đông Quân đang rèn luyện chúng ta đi, anh ấy là một ông chủ tốt.
Cùng lúc đó, tin nhắn của Triệu Cơ Cấu cũng bắn ra.
Triệu Cơ Cấu: Đây là tình thú, chúng ta không cần phải hiểu.
Lâm Tầm quyết định đóng Wechat, không tiếp tục để ý đến Triệu Cơ Cấu nữa.
Đường xe rất dài, cuối cùng lúc xế chiều bọn họ mới tới nơi, trên đường đi, thời tiết chuyển sang âm u, chân trời nổi lên một tầng sương mù, mưa nhỏ tí tách tí tách.
— đây là một nghĩa địa công cộng cỡ lớn ở vùng ngoại thành, ông của bọn họ đã ngủ ở chỗ này 5 năm.
Lâm Tầm ôm một bó hoa trắng xuống xe, bước đến trước mộ ông nội cùng Lâm Đinh.
Bia mộ được làm từ đá cẩm thạch, phía trên chỉ có mấy chữ rải rác, viết tên, năm sinh và năm lập bia.
Khi còn sống, cuộc sống của ông lão rất yên bình, lúc đi không có thống khổ tiếc nuối, có vẻ người già tạ thế như vậy là điều tất nhiên, thế nhưng lúc đứng trước mộ, sự thẫn thờ và hoài niệm giống như khói nhẹ kia vẫn không thể nào tiêu tán.
Năm 1946 máy tính xuất hiện, ông nội là một trong những kỹ sư đầu tiên của cả nước, khi đó ngôn ngữ máy tính chỉ có ngôn ngữ máy, số nhị phân.
Toàn bộ mã nguồn được viết tay, lại đục lỗ trên giấy, mới có thể khiến máy tính đọc được.
Khi còn bé Lâm Tầm không có sở thích gì khác, chỉ thích đi chơi với ông nội.
Hắn miễn cưỡng xem như có chút thiên phú, ngẫu nhiên mới làm được việc đã gặp là không quên, nhưng ngược lại tính nhẩm rất lành nghề, xem như không phụ lòng nhũ danh “Toán Toán” kia.
Sau đó ông lão liền bỏ cả ngày để dạy hắn làm bài, nhân chia cộng trừ đơn thuần cực kì nhàm chán, giải mật mã mới tính là chơi vui, tính nhẩm số tự mãn(*) là cách giết thời gian tốt nhất.
(*) Số tự mãn là một số mà có tổng của từng chữ số mũ n (n >= 2) bằng chính nó.
VD: Số tự mãn 3 chữ số: 153 = (1 * 1 * 1) + (5 * 5 * 5) + (3 * 3 * 3).
Số tự mãn 4 chữ số: 8208 = (8 * 8 * 8 * 8) + (2 * 2 * 2 * 2) + (0 * 0 * 0 * 0) + (8 * 8 * 8 * 8)
Nhưng cũng có câu hỏi mà hắn cũng không giải ra được, bởi vì chỉ cần bạn muốn, lượng tính toán sẽ không có giới hạn cao nhất.
Một ví dụ đơn giản, nhìn một cái là biết đáp án của 9876 x 6798, nhưng mà 987654321 x 123456789 sẽ tương đối khó.
Mỗi khi như vậy, ông lão sẽ hiền lành sờ đầu hắn, bật máy tính lên, chương trình vừa vận hành, chỉ trong không phẩy mấy giây đã có thể tính ra đáp án rồi.
Cho nên, một vấn đề liền xuất hiện, vấn đề này đã theo Lâm Tầm từ năm sáu tuổi.
— vì sao đầu óc của ta lại không thể giống máy tính?
Vì sao đại não của con người không thể có được năng lực xử lý như máy tính, mà máy tính lại không thể học tập và suy nghĩ giống con người.
Nghĩ đến chuyện cũ, Lâm Tầm không nhịn được bật cười.
Một vài chuyện tuổi thơ sẽ ảnh hưởng đến cả đời.
Hai mươi năm qua, hắn vẫn luôn làm chuyện này, cải tạo não người là chuyện hoang đường, nhưng để máy tính tự mình suy nghĩ có vẻ như cũng không xa xôi.
Năm đó hắn theo giáo sư làm luận văn, giáo sư nói cái nghề này “đang trên đà”.
Có lẽ đến lúc đó, ông sẽ không thể ra được đề toán mà cháu không giải được nữa.
— hắn đặt bó hoa xuống..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...