Đã lâu không gặp.
Đông Quân cúi người, bỗng nhiên ôm lấy hắn.
Anh không nói gì, chỉ ôm chặt như thế, nếu lúc này có phương pháp để hóa thể xác của Lâm Tầm với anh thành một thể, nhất định anh sẽ đọc ra chuỗi chú ngữ này.
Lâm Tầm vỗ nhè nhẹ sau lưng anh, nghĩ thầm hắn cũng không tính là mất mặt quá mức, có vẻ năng lực ngôn ngữ của người này còn kém hơn cả hắn, đến mức ngay cả một câu “Đã lâu không gặp” cũng không nói nên lời.
Hắn chôn mặt ở trên vai Đông Quân, chuyển hướng sang cổ của anh, gần như tham lam ngửi mùi hương mát lạnh nhạt nhạt ở cổ, giống như một loại phản xạ sinh lý nào đó, mùi hương quen thuộc này khiến cả người hắn đều thả lỏng, tất cả lo âu và phiền não giữa trần thế không còn tồn tại, hắn biết nơi này là tuyệt đối an toàn.
Tuyệt đối… an toàn.
Vào giây phút nhớ tới bốn chữ này, chuyện cũ trước kia bỗng nhiên hiện ra hết trong lòng hắn.
Thời gian quá khứ như dòng lũ từ thượng du lao nhanh xuống, lôi cuốn tất cả mảnh vỡ sáng lấp lánh trong trí nhớ, giống như một dải ngân gà sáng chói vắt ngang qua bầu trời đêm.
“Thế nhưng viết mã nguồn rất phiền.”
“Vì sao lại phiền?”
“Thật là phiền phức, em chỉ muốn viết thuật toán, không muốn sửa bug.”
“Anh viết cho em.”
“Tất cả mã nguồn đều viết cho em sao?”
“Ừm.”
“Vậy chẳng phải là em sẽ không biết gì sao.”
“Không biết cũng không sao cả.”
“Vì sao?”
“Bởi vì anh sẽ viết cho em mãi mãi.”
“Vậy anh sẽ ở cùng với em mãi mãi đúng không?”
“Ừm.”
Hắn nhớ tới lão Hoắc, chủ thuê nhà của bọn họ ở khu nhà Triều Dương.
Lúc viết lái tự động, bởi vì chi phí cao khó mà bắt đầu, tiền đầu tư đầu tiên đến từ lão Hoắc, hai trăm triệu, mua 5% cổ phần, là một nhà đầu tư thiên thần(*).
(*) Nhà đầu tư thiên thần là những cá nhân cung cấp tài trợ cho các công ty khởi nghiệp để đổi lấy một phần của doanh nghiệp, thường dưới dạng vốn chủ sở hữu hoặc tiền bản quyền.
Lão Hoắc còn nói, nếu làm tốt, tiền thuê nhà sang năm đều cho các cậu — đương nhiên, lúc tôi luyện thái cực ở quảng trường, các cậu đều phải đi theo.
Hắn còn nghĩ tới Kỳ Vân.
Trong bộ phim khoa học viễn tưởng “Giấc ngủ giả tưởng” của đạo diễn Cao Liêu, Kỳ Vân đóng vai người trong lòng nhà khoa học — trí tuệ nhân tạo.
Phim này quay gần ba năm, là Ngân Hà đầu tư, Kỳ Vân bởi vì chỉ có khuôn mặt, không nắm được khí chất của trí tuệ nhân tạo nên đã bị ném tới Ngân Hà trải nghiệm nửa năm, cuối cùng bây giờ bộ phim đã được công chiếu.
Nhưng Kỳ Vân cũng không nhàn rỗi, đạo diễn Cao giống như như họ của ông ta vậy, năng suất cao, Kỳ Vân lại tham gia một bộ phim về chủ đề tông giáo, vì để rèn luyện khí chất tông giáo, bây giờ lại bị đóng gói ném tới chỗ tiến sĩ tôn giáo học – Thường Tịch sư huynh, cuộc đời rất là phong phú.
Ký ức của hắn nước chảy bèo trôi xuôi dòng trong Ngân Hà, ở điểm cuối cùng, hắn lại thấy được người kia.
Lâm Tầm hai mươi bảy tuổi, ở trong một vùng tăm tối, bị ngàn vạn xiềng xích trói chặt.
Bọn họ bốn mắt nhìn nhau.
Lâm Tầm nói: “Bây giờ tôi an toàn.”
Người kia cười với hắn, một tiếng “rắc” nhẹ nhàng vang lên, xiềng xích trên người hắn bắt đầu đứt thành từng khúc, rơi xuống, hóa thành tro bụi, cuối cùng hóa thành vô số con bướm bay tán loạn, biến mất, trở về dải ngân hà mênh mông giống một giấc mộng.
Mà Lâm Tầm thật sự thì mỉm cười, dựa vào vai Đông Quân, hắn cười khẽ.
Tiếng ve kêu ngày hè, nước ngọt, cây sơn tra, hoa hồng trong đêm khuya, thuốc lá, dương cầm, bỗng nhiên xa xôi lại rõ ràng, chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, giống như đều là chuyện mới xảy ra hôm qua.
Giọng nói của Đông Quân rất nhẹ: “Đang cười cái gì?”
“Anh có biết vì sao ở trong Quả Hạch, em lại quên anh không? Không phải bởi vì ý thức bị hao tổn.”
“Vì cái gì?”
“Hôm đó em cầm chip, trong chip bên trong là Lạc Thần 2.0, sau đó… tai nạn xe cộ, khi đó em nghĩ, đây không phải mệnh lệnh của em, cũng nhất định không phải mệnh lệnh của anh, có người xâm nhập vào hệ thống Ngân Hà.”
“Bóp nát chip là để hủy 2.0, cũng là cảnh báo cho anh, anh nhận được không?”
Đông Quân: “…Có lẽ.”
Lâm Tầm vuốt tóc anh, hắn biết vì sao Đông Quân lại nói “có lẽ”.
“Nhưng 2.0 vẫn còn ở trong đầu em, trước khi xảy ra tai nạn, bác sĩ đang nói chuyện với em về việc chữa bệnh liên quan đến Quả Hạch, cho nên em biết… Vì bảo vệ Ngân Hà của anh, nhất định em phải quên hết tất cả thông tin trong ý thức của mình, cho dù là 2.0, hay là những bí mật khác của Ngân Hà.
Em không biết lãng quên như thế nào mới là hoàn toàn nhất, cuối cùng chỉ biết nói với mình, quên Đông Quân.”
“Về sau… Em đã quên anh thật, đã mất đi tất cả ký ức quan trọng về anh, cũng quên Lạc, mãi đến khi em trở lại bên cạnh anh, xác nhận tất cả đều an toàn mới có thể nghĩ lại.” Lâm Tầm hôn lên tóc Đông Quân: “Nhưng vẫn thích anh, thích anh trong vô thức, anh liền thành nam thần của em.”
Lại nghe Đông Quân nói: “Trong hai năm em rời đi, anh đã làm chuyện không tốt.”
“Hử?” Lâm Tầm hỏi: “Chuyện gì.”
“Anh phái người giám sát em, mặc dù sẽ không tạo ra ảnh hưởng cho cuộc sống của em.” Đông Quân nói: “Bọn họ sẽ nói cho anh em đang ở đâu, đang làm gì.
Mỗi một lần em ra ngoài đều có người đi theo, bởi vì anh không thể chấp nhận được việc mất tin tức về em.”
Lâm Tầm vuốt tóc Đông Quân, bỗng chốc không biết nên nói cái gì.
Giọng nói của Đông Quân hơi khàn: “Nhưng cũng bởi vì vậy, sau khi em xảy ra chuyện mới có thể cứu em trước tiên, từ khi xảy ra chuyện đến khi vào Quả Hạch, thời gian rất ngắn, có thể bảo đảm ý thức của em hoàn chỉnh ở trình độ lớn nhất.
Nhưng anh giám thị em là sự thật, anh xin lỗi.”
Lâm Tầm cười.
Hắn nói: “Bảo bối… Em có lời muốn nói với anh.”
Hắn chờ đợi Đông Quân trả lời.
Đợi rất lâu, cũng không chờ được.
“Nam thần?” Hắn hỏi.
Không trả lời.
“Bảo bối?”
Vẫn không trả lời.
Lâm Tầm đẩy vai anh ra, trong nháy mắt giật mình một cái, trái tim ngừng đập: “Bác sĩ!”
“Ngủ thiếp đi rồi.” Bác sĩ lười nhác dựa vào máy móc, nói: “Cậu ngủ một tháng, người đàn ông của cậu không ngủ một tháng, có thể hiểu được.
Đặt cậu ta nằm ngang đi, để cậu ta ngủ một lát.”
Lâm Tầm ôm anh, cẩn thận từng li từng tí cởi áo khoác và giày của anh ra, đặt nằm ngang trên giường, đắp kín chăn, mình thì ôm một cái gối khác ngồi nhìn.
Nhìn một chút, lại không nhịn được vươn tay chạm vào thầm quâng dưới mắt anh, ngón tay lướt dọc theo sống mũi cao xuống dưới, lại chuyển hướng sang bên cạnh, phác họa cả hình dáng khuôn mặt anh.
Gầy, cũng tiều tụy, chỉ là ngũ quan quá đẹp, có gầy thế nào cũng đẹp, mà còn càng thêm khắc sâu sắc bén, ngũ quan tươi sáng mà nổi bật, dù cho đang nhắm hai mắt, tính xâm lược cũng vô cùng sống động, nguy hiểm lại xinh đẹp đến mức nhìn thấy mà giật mình.
Màu da tái nhợt hơn rất nhiều, Lâm Tầm biết đây là kết quả làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm ròng rã một tháng.
Người khác nhìn không ra, chỉ có hắn cảm giác được.
Hắn cúi người hôn lên trán anh, còn chưa hôn đủ, cánh cửa lại mở ra, tiếng bước chân nặng nề đi đến, Lâm Tầm ngẩng đầu, nhìn thấy một lập trình viên mặc áo sơ mi hơi mập mạp.
Vương An Toàn.
Vương.
An.
Toàn.
Vương An Toàn vừa mở miệng đã nói một câu: “Mẹ nó cậu —”
Lâm Tầm đánh trả đối phương: “Mẹ nó cậu làm an toàn kiểu gì thế hả? Cậu không an toàn.
Vương An Toàn, cậu tới đây cho tớ.”
Vương An Toàn vừa đuối lý lại kinh ngạc, khí thế thấp đi rất nhiều: “Ca, xin lỗi, thật sự xin lỗi, tớ nói với cậu một vạn tiếng xin lỗi, tớ chịu đòn nhận tội.
Trò chơi tu tiên kia quá xa xưa, còn đóng cửa nhanh như vậy, cậu có đánh chết tớ cũng không nghĩ đến có người có thể tìm được thứ đó trong chuyện xưa xửa xừa xưa ấy.”
Thật ra Vương An Toàn nói rất có lý, năm đó trò chơi lập trình chỉ vận hành được hai mươi ngày ngắn ngủi liền đóng cửa.
Lúc trước bọn họ định làm ra trò chơi này là để gia tăng sự thú vị của việc học lập trình, nhưng con đường này căn bản không đi được, chỉ vì lập trình là siêu hình học — học theo kiểu đi lên, không được nghỉ.
Người làm được, cho dù có buồn tẻ đều có thể học thành đại thần, người không được thì cho dù có làm ra trò chơi hắn cũng không chơi được.
Lâm Tầm: “Vậy sao cậu không vào Quả Hạch thăm tớ? Đừng nói với tớ là Đông Quân không cho vào.”
“Thuật Toán, cậu ngủ một tháng, cậu không biết đấy.” Triệu Cơ Cấu đi tới phía sau Vương An Toàn: “Cậu đang ngủ ngon giấc, bọn tớ ở bên ngoài, toàn bộ người của Ngân Hà như phải trải qua một trận chiến, bọn tớ phải đánh nhau với hacker của Eagle, vừa phải xem từng viên gạch tường lửa của Ngân Hà, còn phải góp một viên gạch xây thế giới giả tưởng cho cậu, con của cậu còn phá hư, quá khó khăn, gõ nát mười mấy cái bàn phím rồi.”
“Không nói nữa.” Vương An Toàn nhìn Lâm Tầm, mỉm cười, mắt lại đỏ lên: “Không phải là đã cứu sống được Thuật Toán rồi sao.”
Lâm Tầm cũng cười, bỗng nhiên kéo Vương An Toàn lại, hắn vỗ vai Vương An Toàn, Cơ Cấu lại nhào lên, ba người bọn họ ôm chặt lấy nhau.
Tay Cơ Cấu run rẩy kịch liệt, cái miệng suốt ngày ba hoa chích chòe lại không nói ra lời.
“Gần đủ rồi.” Giọng nói của Lâm Tầm hơi khàn: “Bảo bối của tớ còn ở bên cạnh kia.”
“Bảo bối của cậu không tỉnh ngay được.” Vương An Toàn nhìn chằm chằm quầng thâm mắt của anh: “Bây giờ anh Khương đang dẫn cả đội ngũ an toàn kết thúc công việc, tớ đi trước, tớ vừa thức suốt ba đêm xong.”
Giá Cấu cũng chỉ cố gắng lấy tinh thần, ánh mắt tan rã: “Tớ cũng đi đây, bọn tớ ở phòng bên, nếu mười hai tiếng sau còn không ra, cậu nhớ đến xem có phải là chết đột ngột rồi không nhé.”
Lâm Tầm: “Mau đi.”
Hai người bọn họ lại nhìn chằm chằm Lâm Tầm một hồi lâu, thật sự không chịu đựng nổi, lúc này mới bị Lâm Tầm thúc giục, loạng choạng đi ra ngoài — trước khi đi còn đầu nặng chân nhẹ, suýt nữa ngã xuống.
Bác sĩ cũng đi theo, chắc cũng cảm thấy hai người kia có nguy hiểm đột tử.
Mấy ngày qua, có lẽ có rất nhiều người đều có nguy hiểm đột tử.
Nhưng vẫn còn thua nhà Eagle, chắc bây giờ trái tim của ông chủ Eagle đã ngừng đập trước mặt luật sư rồi.
Nghĩ đến đây, Lâm Tầm lại cẩn thận đặt tay lên ngực Đông Quân, cảm nhận nhịp tim đập vững vàng mới yên tâm.
Hắn cảm thấy còn thiếu cái gì đó, suy nghĩ này vừa xuất hiện, một cái bóng trắng đã nhảy vèo lên giường.
Một con mèo với màu lông tuyết trắng, hai mắt xanh thẳm.
Lần này là mèo thật.
Lâm Tầm đối mặt với nó.
Con Trỏ Chuột: “Meo.”
— sau đó chui vào trong lòng hắn, dùng sức cọ, phát ra những tiếng “meo” nhỏ bé yếu ớt, như là đang cực kì tủi thân vậy.
Lâm Tầm ôm nó nhỏ giọng dỗ dành, đầu tiên Con Trỏ Chuột liều mạng kêu rất nhiều tiếng với hắn, lại chạy đến bên cạnh Đông Quân méo meo, cuối cùng kêu đến khàn cả cổ, mới cuộn cái đuôi yên tĩnh nằm ngủ bên cạnh Đông Quân.
Lâm Tầm nhẹ nhàng vuốt lông mèo, vuốt trong chốc lát, lại quay sang vuốt tóc Đông Quân.
Vẻ mặt lúc ngủ của mèo và người đều rất an tĩnh, một loại cảm giác kỳ dị lan tràn ở đáy lòng Lâm Tầm, hắn cảm thấy chuyện cũ gần ngay trước mắt, lại cảm thấy dường như tất cả đã cách mấy đời, đại khái đây gọi là lấy được cuộc sống mới đi.
Điều duy nhất không đủ, đại khái chính là Lạc Thần hãm sâu trong bóng ma luân lý gia đình hoàn toàn không để ý tới hắn.
Nhưng cho dù không để ý tới, lúc Lâm Tầm ra khỏi phòng, ấn nút thang máy, vẫn nghe thấy một tiếng máy móc đơn điệu.
“Hãy chú ý an toàn.”
Giọng nói này rất đơn điệu, thậm chí còn khô khan, có thể so sánh với hệ thống của hắn.
Có lẽ khổ tâm trạng của trí tuệ nhân tạo không tốt thì đều khinh thường dùng tiếng người.
Mang theo nhắc nhở từ tình yêu của con trai, Lâm Tầm an toàn đến tầng 3, đi tới phòng ngủ của mình và Đông Quân — dường như đã lâu rồi không có ai ở trong căn phòng ngủ này.
Hắn kéo ngăn kéo, lấy một cái hộp nhỏ màu bạc từ chỗ sâu nhất, bỏ vào trong túi, chuẩn bị đi xuống.
“Hãy chú ý an toàn.”
Lâm Tầm chú ý an toàn mà mở cửa, cũng chú ý an toàn mà đi ra bước đầu tiên.
Ngay sau đó, hắn và một người đối mặt.
— hắn liền biết mình không an toàn.
Đông Quân nhà hắn ôm mèo, mặt không cảm xúc đứng ở ngoài cửa, nhìn hắn.
Nói là mặt vô cảm xúc cũng không hẳn, vì trong ánh mắt kia có một vẻ mờ mịt vô thố.
Lâm Tầm biết, mình lại bỏ anh lại trong căn phòng không người lần nữa.
Lúc ấy hắn liền mềm lòng, mềm đến rối tinh rối mù, nắm tay anh trở lại trước giường, sau đó bị người kia ôm chặt vào lòng, ngã xuống giường.
Hắn ôm lại Đông Quân, ai cũng không nói chuyện, mãi đến khi Đông Quân chậm rãi buông hắn ra.
— Thật ra Lâm Tầm còn muốn được ôm thêm một lúc nữa.
Hắn dựa vào thành giường, ở bên cạnh Đông Quân, bả vai dựa vào vai anh.
Hắn mở miệng: “Vừa nãy còn chưa nói xong.”
Nhưng Đông Quân lại không tiếp tục đề tài này.
Anh chỉ nhẹ nhàng nói: “Em đã nhớ ra lý do chia tay với anh lúc trước sao?”
Lâm Tầm nhìn anh: “Ừm.”
“Tuy rằng chúng ta tạm thời khôi phục quan hệ người yêu ở thế giới giả tưởng, nhưng bây giờ em vẫn có thể suy xét lại một chút.”
“Suy xét cái gì?” Lâm Tầm hỏi: “Có muốn tiếp tục ở bên anh sao?”
“Ừ.”
Lâm Tầm ôm đầu gối nhìn phía trước, nói: “Anh còn nhớ rõ khi còn nhỏ không? Hai mươi năm trước.
Một ngày kia… Em leo thang, mở cửa sổ phòng anh ra.”
“Nhớ rõ.” Trong giọng nói của Đông Quân có một chút ý cười: “Khi đó em còn cho anh một cái kẹo.”
“Em cũng nhớ rõ.” Lâm Tầm cười, nói: “Vừa rồi lúc em m vào cửa, ánh mắt của anh rất giống hai mươi năm trước.
Lần đầu tiên em nhìn thấy ánh mắt của anh, đã nghĩ…”
“Nghĩ cái gì?”
“Nghĩ rằng em phải đưa đứa trẻ xinh đẹp này về, mỗi ngày đều cho cậu ấy kẹo, để cả đời cậu ấy đều vui vẻ, cả đời đều không cần có ánh mắt như vậy nữa.”
Đông Quân nhàn nhạt liếc hắn một cái, nói: “Sau đó hai năm trước em liền nói lời chia tay với anh.”
Lâm Tầm nắm tay anh, khẽ nói: “Em dùng cả đời sau để bồi thường cho anh được không? Đến khi chúng ta đã chết, trộn tro cốt với nhau, rắc xuống đáy biển, hoặc là đưa ra vũ trụ, không ai có thể tìm được.”
Yên tĩnh trong chốc lát, Đông Quân nói: “Không lại cảm thấy anh hạn chế tự do và linh cảm của em lần nữa sao?”
Lâm Tầm ngây người.
Nửa ngày sau, hắn nói: “Vì sao… Anh cảm thấy em chia tay với anh, là bởi vì việc này sao?”
Đông Quân nhíu mày nhìn hắn: “Không phải sao?”
Lâm Tầm: “Tại sao lại phải?”
“Cho dù khuyên bảo mình không thể can thiệp vào việc của em, anh vẫn sẽ vô ý thức khống chế hành vi và quan hệ của em.” Đông Quân nói, “Trong hai năm kia, tình trạng của em càng ngày càng kém, không chỉ một lần nói anh là không làm được bất kì thứ gì.
Anh vẫn luôn khống chế mình, nhưng cuối cùng em vẫn muốn ở một mình.”
Lâm Tầm kinh ngạc nhìn anh.
Cuối cùng hắn đã biết, lúc mình ở trong thế giới giả lập nói đồng ý mạo hiểm một lần vì Đông Quân, vì sao anh lại hỏi hắn có đáng giá không.
Người này hỏi ra đáng giá không, có nghĩa là anh cho rằng mình không đáng.
Cái kẹo kia, cuối cùng hắn vẫn chưa tặng được.
Giọng nói hắn run rẩy: “Vậy anh cảm thấy… em muốn tự do như thế nào?”
“Tự do ở mức lớn nhất đi.” Đông Quân vuốt lông Con Trỏ Chuột, lại nói: “Không bị hạn chế làm bất cứ chuyện gì, giống thuật toán mà em viết vậy.”
“Thật sự có tự do như thế sao?”
“Anh tôn trọng bất kỳ mong muốn gì của em.”
“Nhưng cho dù tự do viết ra thuật toán, cũng phải chịu sự khống chế của quy tắc toán học.” Lâm Tầm nhắm mắt lại, “Em có thể bị anh nhốt trong phòng, không cho phép nhìn thấy bất kỳ kẻ nào, có thể không có xã giao, có thể không có bạn bè, có thể không có không gian riêng tư…”
Hắn dần dần tăng tốc, nhấc tay lên đè lại mắt mình, giống như làm vậy sẽ có thể che giấu sự xấu hổ của mình vậy: “Em chỉ cần anh… cần em.
Em biết trên thế giới này không tồn tại bất kỳ tự do hoàn toàn nào, tự do mà em muốn chính là bị anh trói buộc, anh có thể làm bất cứ chuyện gì với em.”
“Trước kia em cũng chưa biết rõ suy nghĩ của mình, nhưng ngay tại trong thế giới giả lập, lúc em mơ tới chuyện khi còn bé, mới biết được vì sao lại như vậy — bà nội em mất từ sớm, cha và mẹ cũng không còn, Lâm Đinh chưa từng yêu đương, em căn bản không biết cái gì là tình yêu, em chỉ biết là Đông Thầm rất thích vợ của ông ta, em chỉ biết giam lại chính là thích, độc chiếm chính là thích.
Cho nên em là quả chanh, em làm chuyện gì cũng giống như quả chanh.
Em thích một người sẽ muốn được người đó giam lại, cũng bắt giam người đó, khi ấy em cho rằng bà ấy tự sát là bởi vì bà ấy không yêu Đông Thầm, người yêu nhau sẽ nhốt lẫn nhau.” Một câu quá dài, Lâm Tầm thở dốc, nhưng hắn vô cùng tỉnh táo, giải phẫu mình giống như đang phân tích một đề toán: “Em biết điều này không đúng, nhưng đời em cứ như vậy.”
“Giống như lúc ở trên giường em thích bị trói sao?”
Lâm Tầm cam chịu quay đầu đi: “Vâng.”
Yên tĩnh không một tiếng động, giống như cánh bướm dừng ở song cửa sổ, hắn chỉ có thể nghe thấy hô hấp của Đông Quân.
“Cho nên vì sao hai năm trước em lại chọn rời đi?”
“Bởi vì em không giam được anh, anhcăn bản không cần em!” Giọng nói của Lâm Tầm càng khàn đi, vì che giấu chua xót, hắn nhất định phải hét ra.
“Anh không phải đứa bé trước kia nữa, anh có đồ chơi tốt hơn.
Ngân Hà quan trọng với anh như vậy, tòa nhà Ngân Hà cao như vậy… Sức ảnh hưởng của nó lại lớn như vậy, có nhiều người thích anh, anh còn từng thức suốt ba đêm vì nó.
Em biết đa số đàn ông đều yêu sự nghiệp của mình, em cũng rất thích viết thuật toán, nhưng mà…”
“Nhưng mà…” Hắn có chút không thở nổi, giọng nói nghẹn ngào, hắn chưa từng giận giữ với ai cả, cũng chưa từng tùy hứng thế này: “Nhưng mà em không vui.
Em nói em không có linh cảm không phải muốn để anh rời đi, mà là muốn anh ở cùng với em, em không muốn tự do, em chỉ là —”
Đông Quân nghiêng người ôm lấy hắn, hắn chôn mình ở trước ngực Đông Quân, rốt cuộc đã nói ra câu kia: “Em chỉ là… ghen ghét.”
Lần trầm mặc này rất dài, ngón tay Đông Quân chậm rãi nắm chặt cánh tay phải của hắn.
“Em cảm thấy anh thích Ngân Hà ư?” Anh nói.
Lâm Tầm không biết vì sao anh lại hỏi như thế, chỉ trả lời: “Vâng.”
Câu nói tiếp theo của Đông Quân lại không nằm trong dự đoán của hắn.
Giọng của anh thấp mà chắc chắn: “Anh không thích.”
Trong đầu Lâm Tầm trống rỗng, hắn ngẩng đầu, hỏi: “Vì sao?”
“Em nói thích thuật toán, anh sẽ viết tất cả mã nguồn cho em.
Em thích làm ra sản phẩm có thể thay đổi thế giới, anh sẽ cố hết sức thực hiện ý tưởng của em.
Ngân Hà lớn một chút, kế hoạch sơ bộ và thuật toán của em sẽ được đưa vào hiện thực nhanh hơn.
Anh và em khác nhau, thay đổi thế giới cũng sẽ khiến anh cảm thấy có thành tựu, nhưng anh không thật lòng yêu quý nó, anh chỉ yêu em.” Đông Quân nâng mặt hắn lên, đôi môi mỏng hơi lạnh hôn lên một giọt nước ở khóe mắt, giọng nói của anh cũng giống giọt nước sắp rơi xuống kia, “Anh cũng chỉ là… muốn để em vui vẻ.”
Lâm Tầm nhìn đôi môi mím chặt của anh, nhắm mắt lại: “Vì sao…”
Vì sao đến bây giờ, em mới nói cho anh?
Vì sao đến bây giờ, anh mới nói cho em?
Hắn mở mắt, người đàn ông trước mặt còn rất trẻ.
Hai người bọn họ cùng tuổi, mà quỹ tích cuộc đời cũng giống nhau.
6 tuổi quen biết, 16 tuổi yêu nhau, 19 tuổi tốt nghiệp thành lập Ngân Hà, 21 tuổi làm ra hệ thống lái tự động, 22 tuổi Ngân Hà đưa ra thị trường, 25 tuổi chia tay, 27 tuổi sinh ly tử biệt.
Hắn nghĩ nếu khi còn bé không nhảy nhiều cấp như vậy, lúc đại học không bắt đầu sáng tạo ra lái tự động, sau khi lớn lên không dấn thân vào tính toán và nghiên cứu phát minh vô tận, có phải sẽ càng nhiều thời gian tìm hiểu đối phương không.
Chỉ là thời gian như nước chảy, vận mệnh gào thét trôi qua, thế giới này không để lại cho bọn họ bất kỳ thời gian suy nghĩ nào.
Rõ ràng… đều đang cố gắng làm chuyện để đối phương vui, nhưng vẫn có một cuộc tình thất bại.
“Xin lỗi.” Đông Quân nắm chặt tay hắn: “Lần đầu tiên anh có bạn, cũng là lần đầu tiên có bạn trai, anh không thể…”
Lâm Tầm đã không biết mình nên khóc hay nên cười, hắn nhếch khóe miệng lên: “Chẳng lẽ em chính là lần thứ hai sao?”
Nói xong câu này, hắn chợt nhớ tới cái gì, tuy bàn tay đang run, nhưng vẫn miễn cưỡng lấy cái hộp vừa rồi từ trong túi quần, mở ra.
— Đôi cúc cài tay áo kia, chất liệu đặc biệt, hắn tìm rất lâu mới thấy, soi nói dưới ánh sáng sẽ thấy lấp lánh như ngân hà.
Đây là món quà mà từ đầu đến cuối hắn vẫn chưa tặng ở thế giới hiện thực.
Hắn mở hộp ra, đặt nó trên tay Đông Quân: “…Tặng anh.”
Cúc cài tay áo cũng không phải là một món quà bình thường, bởi vì đối với một người đàn ông mà nói, hắn rất khó cài cúc cổ tay áo cho mình một cách nhã nhặn — tặng cúc cài tay áo có nghĩa là bạn đồng ý cài nút tay áo cho anh vào mỗi buổi sáng.
Khi ấy hắn muốn dùng cúc tay áo này để níu kéo tình yêu lần cuối cùng, nhưng rốt cuộc lại có một suy nghĩ sai lầm, vẫn lựa chọn chủ động rời đi.
Hắn nghĩ, cuối cùng lần này đã tặng được rồi.
Lại nghe Đông Quân nói: “Lúc đó, anh cũng có một thứ muốn tặng em, ở ngay trên vòng quay mặt trời.”
Lâm Tầm nhìn anh: “…Là cái gì?”
Đông Quân nhẹ nhàng nói: “Ở trong áo khoác.”
Lâm Tầm hít sâu hai lần, cuối cùng cũng ổn định được tâm trạng, hắn cầm áo khoác âu phục đặt trên giường của Đông Quân, bên trong cũng có một hộp bạc hình vuông, giống y như cái của hắn.
Trái tim hắn bỗng nhiên đập mạnh, giống như dự cảm được điều gì, chậm rãi, chậm rãi mở nó ra.
Ngân hà chảy xuôi qua.
Chất liệu giống nhau như đúc.
— hai chiếc nhẫn màu trắng bạc.
Đông Quân vòng cánh tay khóa chặt lấy hắn từ phía sau lưng, khóe môi lướt qua bên tai hắn.
“Làm bạn trai lần thứ hai sẽ thích hợp hơn lần thứ nhất, bảo bối đồng ý nhận chứ?”
Lâm Tầm khép hộp bạc lại, chậm rãi nắm chặt trong lòng bàn tay, giống như cầm thời gian hai mươi năm: “Em… đồng ý.”
Trên bầu trời đêm ở ngoài cửa sổ, ngân hà mênh mông, Đông Quân lấy cái hộp từ trong tay hắn, bọn họ đều cầm một chiếc, đeo lên hai ngón tay.
Lâm Tầm nâng ngón tay thon dài của Đông Quân lên, nhẹ nhàng hôn một cái lên chiếc nhẫn.
Hắn vẫn cảm thấy một đôi nhẫn giống như cái còng tay hai đầu, mà yêu nhau cũng giống như gông xiềng lãng mạn.
Làm lại từ đầu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...