Cũng chỉ là một hệ điều hành thôi.
Tầm thần há lại chỉ là hư danh.
Hắn lập tức rời khỏi không gian hệ thống, đi vào phòng khách, nhìn về phía Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu đang trầm mê với trò chơi.
“Có ai còn giữ bài tập hệ điều hành trước kia không?”
Đáp án là có.
Thích bảo tồn chương trình mình từng viết, đây là tố chất cơ bản của một lập trình viên.
Lâm Tầm tìm trong máy vi tính của bọn họ, truyền đến không gian hệ thống, bắt đầu vận hành.
Trong lòng hắn cũng không có cảm giác tội lỗi, mặc dù không phải là chương trình của mình, nhưng đúng là hắn rất nghiêm túc tu tiên, trên cơ sở hiểu nguyên lý thấu đáo mới bắt đầu tiến hành cách thức tu tiên.
Khác với những ngành học khác, biết hợp lý cũng là một trong những tu dưỡng phải có của lập trình viên, Ctrl C và Ctrl V là một phát minh vô cùng vĩ đại trên thế giới.
Nhưng ba phút sau, hắn lại đi vào phòng khách: “Vì sao hệ thống của các cậu đều có lỗi?”
Vương An Toàn gãi đầu một cái: “Do tớ viết hơi sơ sài.”
Triệu Cơ Cấu ngẩng đầu lên từ trong trò chơi: “Do tớ viết cũng không tốt lắm, loè loẹt.”
Lâm Tầm: “Các cậu khiến tớ rất thất vọng.”
Vương An Toàn: “Ồ? Vậy cái cậu viết đâu?”
Lâm Tầm: “Chẳng lẽ chương trình của tớ vẫn luôn là kết quả hỗn hợp của hai người các cậu sao?”
Cơ Cấu: “À, tớ có lỗi, an Toàn cũng có lỗi, cho nên cậu chỉ có thể sai càng thêm sai.”
Lâm Tầm: “Không sai.”
Hắn nhìn về phía Khương Liên.
Khương Liên tự giác nói: “Khoá này tôi cũng học qua loa.”
Vương An Toàn: “Nhìn đi, giáo dục cơ sở máy tính rất bi ai.
Môn hệ điều hành đã bồi dưỡng ra bốn hàng rởm như chúng ta.”
Triệu Cơ Cấu: “Ặc.”
Ba người bọn họ rời khỏi Lâm Tầm, đi vào trong khoang trò chơi thực tế ảo.
Lâm Tầm chỉ có thể trở lại không gian hệ thống, chương trình của An Toàn ít lỗi sai nhất, hắn định sửa lại.
Nhưng mà sau khi sửa nửa giờ, lỗi sai không chỉ không có giảm bớt, còn đang tăng thêm.
Điều này có thể nói là trở ngại lớn nhất trên con đường tu tiên của Lâm Tầm.
Hắn rời khỏi không gian hệ thống, gửi tin cho Đông Quân.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Nam thần.
Một con trỏ chuột vui vẻ: Anh đã từng viết hệ điều hành chưa?
Một con trỏ chuột vui vẻ: Em muốn.
Chắc bây giờ nam thần đang bận, nhưng lát nữa anh ấy sẽ nhìn thấy.
Vừa gửi đi, lại có một cú điện thoại, không phải là ai khác mà chính là Kỳ Vân đã không liên lạc ba ngày.
Lâm Tầm kết nối điện thoại: “Chào anh.”
“Xin chào.” Kỳ Vân yếu ớt nói: “Cậu có rảnh không.”
Lâm Tầm: “Có, anh sao thế?”
“Bây giờ tôi là một con cá.” Kỳ Vân nói.
Lâm Tầm: “Tôi biết.”
Kỳ Vân: “Ba giờ tôi sẽ biến thành người, có thể duy trì sáu giờ.”
Lâm Tầm: “Chúc mừng.”
Kỳ Vân: “Nhưng ba giờ tôi phải đến đoàn làm phim mà phu nhân liên hệ cho tôi để báo danh.”
Lâm Tầm: “Chúc mừng, anh có hy vọng diễn xuất rồi đấy.”
Kỳ Vân: “Thật ra lý tưởng của tôi không phải đóng phim.”
Lâm Tầm: “Nhưng đóng phim cũng có thể gia tăng độ nổi tiếng của anh.”
“Đúng thế.” Kỳ Vân nói.
Lâm Tầm: “Cho nên anh tìm tôi làm gì?”
Kỳ Vân: “Tôi là cá.”
Lâm Tầm: “Cho nên?”
Kỳ Vân: “Tôi phải đến đoàn phim trước ba giờ, tôi không có chân, không đến đó được.”
Lâm Tầm: “Sư huynh đâu?”
Kỳ Vân: “Anh ta nói đi họp, không về được.”
Lâm Tầm: “Tôi có xe.”
Kỳ Vân: “Cảm ơn ca.”
Lâm Tầm cúp điện thoại, hắn suy nghĩ cũng không tốn thời gian lắm, liền ra ngoài.
Bộ phim mà Kỳ Vân diễn cũng là do may mắn.
Ngày đó hắn và Thường Tịch giết quỷ nước ở khu Tây Thành, không ngờ quỷ nước chính là Kỳ Vân, không chỉ như thế, trạng thái nhân ngư của Kỳ Vân còn bị vô số người chụp được, đồng thời lưu truyền rộng rãi trên mạng.
Sương mù của Hồ Điệp phu nhân có thể làm cho người ở đó quên mất đã xảy ra chuyện gì, lại không thể tẩy được ký ức trên mạng, chỉ có thể lấy giả làm thật, liên hệ một đoàn làm phim thật sự có nhân vật nhân ngư cho Kỳ Vân để đánh lừa mọi người — dù sao trong tay cô cũng không thiếu tài nguyên điện ảnh tốt.
Lâm Tầm nịnh nọt dì quản khu, cầm thẻ dự bị mở cửa ký túc xá của Thường Tịch ra, nơi này vẫn sạch sẽ mộc mạc như trước, chỉ là trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, Kỳ Vân đang nghịch nước, câu nói đầu tiên khi nhìn thấy Lâm Tầm là: “Tôi muốn ăn cái gì đó.”
“Anh đã tích cốc, nghe lời.” Lâm Tầm xả nước trong bồn tắm đi, sau đó cầm lấy một cái áo khoác bọc đuôi cá của Kỳ Vân lại, ôm xuống tầng, Kỳ Vân khoác cánh tay ướt sũng lên trên bả vai hắn, tóc dài rủ xuống, nếu không nhìn mặt thì đúng là một mỹ nhân ngư xinh đẹp.
Mỹ nhân ngư nửa chết nửa sống nằm ở chỗ ngồi phía sau xe, biến thành một con cá chết.
Lâm Tầm nhập địa chỉ, Jetta khởi động hệ thống lái tự động, đi về phía trường quay.
“Đờ mờ.” Nhân ngư phía sau nói một câu thô tục.
Lâm Tầm: “Sao thế?”
“Sao cấp trong game của cậu lại thấp vậy.”
“Chiến tích này của cậu là do thua quá nhiều đúng không.”
“Cậu không phải thanh đồng nữa, là khoáng thạch thanh đồng mới đúng.”
Lâm Tầm: “…”
Lâm Tầm: “Anh mới biết à?”
Kỳ Vân: “Cậu cứ tìm tôi, ba ba kéo cậu chơi.”
Lâm Tầm: “Không cần, tôi lên cấp cao mấy ngày sẽ lại bị đồng đội kéo thấp.”
Kỳ Vân: “Được rồi.”
Người này trời sinh nói nhiều, chưa yên tĩnh được bao lâu đã xích lại gần, nói: “Tôi nói cho cậu nghe, bộ phim mà phu nhân tìm cho tôi rất lợi hại, đạo diễn lớn.”
Lâm Tầm: “Là sao?”
Kỳ Vân: “Cao Liêu, cậu nghe bao gờ chưa.”
Đúng là đã nghe qua, Hơn nữa không chỉ một lần, không chỉ là đã từng nghe rất nhiều chuyện liên quan tới vị đạo diễn này, mà chuyện xảy ra mấy ngày gần đây đều có liên quan đến ông ta.
Lâm Tầm: “Có phải bộ phim ở tầng hầm khu Tây Thành là của ông ta không?”
Kỳ Vân: “Hở?”
“Xin lỗi, tôi quên là anh không đi.” Lâm Tầm nói: “Có một bộ phim kinh dị, kể về chuyện ma ở trong homestay, là của ông ta sao?”
Kỳ Vân: “Đúng, là ông ta.”
Lâm Tầm híp mắt.
Bộ phim ma ở dưới tầng hầm là tác phẩm của đạo diễn Cao Liêu.
Như vậy chủ nhân trước của trang viên mà bác sĩ đang ở cũng là ông ta, có lẽ đạo diễn này rất có liên quan đến vụ án thi thể trong tủ lạnh dưới đất.
Oan gia ngõ hẹp, bây giờ Kỳ Vân lại muốn đóng phim của ông ta.
Lâm Tầm hỏi: “Phim anh đóng là gì?”
“Cthulhu(*), cậu có hiểu không?” Kỳ Vân nói.
(*) Cthulhu là quái vật khổng lồ bí ẩn nhất thế giới, cũng đồng thời là Thủy quái Thái Bình Dương.
Lâm Tầm: “Tôi không hiểu.”
Kỳ Vân: “Thật ra tôi cũng vừa hiểu, hình như là một loại phim kinh dị khá mới lạ.”
Nói rồi gã mở tài liệu ra cho Lâm Tầm nhìn.
Bộ phim này tên là “Bãi biển lạc lối”, kể về câu chuyện của một thuỷ thủ.
Từ nhỏ thuỷ thủ đã sống bên bờ biển, gia tộc của hắn đời đời kiếp kiếp đều là thủy thủ ưu tú.
Hắn rất yêu biển, tất cả mọi người đều cho rằng là vì hắn sinh ra trong một gia đình thuỷ thủ, nhưng thật ra là có một nguyên nhân lãng mạn.
Thủy thủ vẫn luôn khẳng định lúc còn nhỏ mình đã từng gặp một mỹ nhân ngư trên đá ngầm sau khi thuỷ triều rút đi.
Sau khi lớn lên, cảnh tượng về mỹ nhân ngư vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của hắn, hắn tin chắc nhân ngư đó vẫn đang chờ mình ở một nơi nào đó trong biển.
Thế là hắn liền có một ước mơ, muốn đi đến nơi sâu nhất của biển cả, để gặp lại nhân ngư đã từng gặp khi còn bé.
Cuối cùng hắn đã có cơ hội.
Vào một đêm tràn ngập sương mù, có một đội tàu chở hàng hoá quý giá gặp nạn trên biển, hắn là người lặn giỏi nhất, đã tham gia vào đội cứu viện, vớt hàng hóa, đồng thời phát hiện lối vào một vương quốc thần bí ở sâu dưới biển.
Nhưng mà đay không phải quốc gia của nhân ngư, mà là sào huyệt của một loại quái vật đại dương không thể diễn tả được, khó mà dùng ngôn ngữ của loài người để hình dung sự xa xưa, kinh khủng, xấu xí của nó.
Trailer phim đến là hết, mánh lới của nó là dùng hình ảnh kì dị điên cuồng của vương quốc dưới biển để thăm dò giới hạn nhận biết của con người.
Lâm Tầm nhíu mày.
Nhìn như vậy, bộ phim này có rất ít diễn viên.
Thậm chí có mỗi thủy thủ là có tên.
Hắn chân thành hỏi Kỳ Vân: “Anh diễn cái gì? Quái vật dưới biển?”
“Không thể, quá xấu.” Kỳ Vân đập đuôi vào chỗ ngồi, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý: “Tôi diễn nhân ngư trong giấc mơ kia.”
Lâm Tầm: “Vậy thủy thủ này còn là đồng tính luyến ái.”
“Cậu nhìn ai cũng thấy cong cả.” Kỳ Vân cướp điện thoại từ trong tay hắn: “Nhân ngư đại diện cho một loại vẻ đẹp vượt qua giới tính.”
Lâm Tầm: “Được rồi.”
Hắn lại nhìn khuôn mặt tái nhợt gần như trong suốt của Kỳ Vân: “Sau khi anh biến thành nhân ngư, đúng là có chút mất đi giới tính.”
Kỳ Vân: “Ý của cậu là nói tôi bất nam bất nữ? Có phải cậu muốn đánh nhau với tôi không.”
“Không phải là nói anh xinh đẹp sao.” Lâm Tầm nói: “Nhưng mà có lẽ đạo diễn của anh có vấn đề, anh phải quan sát một chút.”
Kỳ Vân đảo tròn mắt: “Người quay thứ này đúng là hơi biến thái.”
“Ừm.” Lâm Tầm phụ họa một tiếng.
Bọn họ cười nói một đường, bốn mươi phút sau đã đến trường quay, hôm nay không cần quay chụp gì, chỉ đến để báo danh và đọc kịch bản.
Kỳ Vân đuổi Lâm Tầm xuống xe vào lúc ba giờ, mười phút sau mới đi ra, đã là một người có chân mặc quần áo.
Người này ăn mặc đơn giản mà lại không đơn giản, áo thun đen quần đen, kiểu dáng rất đơn giản, nhưng trước ngực sau lưng lại có không ít kim loại xiềng xích để trang trí.
Quần áo màu đen làm nổi bật màu da trắng đến trong suốt của gã, không phải trắng nõn bình thường, là một loại tái nhợt như bị bệnh.
Có thể là Kỳ Vân chú ý tới ánh mắt của hắn, nói: “Di chứng hoá cá.”
Lâm Tầm lui về phía sau mấy bước, đánh giá Kỳ Vân từ đầu tới đuôi một lần — mặc dù biến về người, nhưng mái tóc dài vẫn không biến mất, vẫn là chiều dài ngang eo, mắt cá chân trắng trẻo nhỏ nhắn, cổ, cổ tay, xương quai xanh cũng đều lộ ra một cảm giác yếu ớt.
Về phần ngũ quan — khuôn mặt bây giờ của Kỳ Vân đã xảy ra một chút biến hóa vi diệu so với ban đầu, trước kia chỉ có thể nói là thanh tú đẹp mắt, bây giờ thì vừa bệnh vừa đẹp, giống như một giọt nước chạm vào là tan.
“Mặc dù anh có chân.” Lâm Tầm đánh giá khách quan: “Nhưng vẫn hơi giống cá.”
“Cút đi.” Hiển nhiên Kỳ Vân cũng biết chuyện này: “Phiền chết.”
Lâm Tầm: “Bây giờ tôi tin anh có thể diễn tốt.”
“Đương nhiên là tôi có thể diễn tốt rồi.” Kỳ Vân không nhịn được nghiêng mắt nhìn hắn: “Mau đỡ tôi vào.”
Lâm Tầm: “Vâng vâng vâng.”
Hôm nay hắn trở thành trợ lý của Kỳ Vân.
Đương nhiên, xét thấy gương mặt này của hắn đã được lên hot search quá nhiều, chắc sẽ rất dễ nhận ra, thế là Kỳ Vân không đeo khẩu trang, hắn lại đeo.
Mặc dù Kỳ Vân có chân, nhưng căn bản không dùng được, cả người vô cùng nhẹ nhàng, giống một con cá bay trong gió, đa số trọng tâm đều phải dựa vào Lâm Tầm duy trì giúp gã.
Bởi vậy bọn họ đi rất chậm, lúc đến chỗ họp, bên trong đã có đầy người.
Lâm Tầm liếc mắt liền ở cuối phòng họp, có một người đàn ông trung niên cầm bút ngồi trước một cái bảng trắng thông minh, đang nói gì đó với nhân viên và các diễn viên, cơ thể khôi ngô cao lớn, nhưng khuôn mặt không đẹp lắm, thậm chí có thể nói là xấu xí.
Ánh mắt hơi nặng nề, một cái mũi ưng ở chính giữa mặt, cực kì bắt mắt, giống y như ảnh chụp về đạo diễn Cao Lưu trên mạng.
Hình như Kỳ Vân đã hết chống đỡ nổi, nhẹ nhàng thở hổn hển mấy cái, đi vào, ngắm nhìn bốn phía, muốn tìm vị trí còn trống.
Nhưng chỗ có thể nhìn thấy đều đã ngồi đầy người.
“Xấu hổ ghê.” Kỳ Vân nhỏ giọng nói thầm với Lâm Tầm, vì sức lực không đủ, nên giọng nói cũng rất yếu ớt.
Lâm Tầm lại không nhìn gã.
Hắn thấy được ánh mắt của Cao Liêu, ánh mắt của âm u người này rất giống một con chim ưng tìm được con mồi, bắn thẳng về phía hắn.
Hắn dịch sang bên trái một cái, ánh mắt Cao Liêu không hề chuyển động, Lâm Tầm xác định ông ta đang nhìn Kỳ Vân.
Gần năm giây sau, Cao Liêu quay đầu ra hiệu với nhân viên bên cạnh.
Nhân viên nhấc một cái ghế lên, đặt ở hàng thứ nhất.
Ý của đạo diễn rất rõ ràng, Lâm Tầm dẫn Kỳ Vân đi qua.
Sau khi con cá này biến thành người rõ ràng đã suy yếu hơn, vừa tựa lưng vào ghế ngồi là lại thở hổn hển mấy cái, đuôi mắt hơi ửng đỏ, Lâm Tầm luôn cảm thấy Cao Liêu lại nhìn về bên này một chút.
Hắn truyền âm cho Kỳ Vân: “Hình như ông ta coi trọng anh.”
Kỳ Vân: “Đừng đi.”
“Cố lên.” Lâm Tầm nói: “Câu ông ta đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...