Ngọn Lửa Trước Ánh Trăng

Một tháng trước đây, YunHo cùng rất nhiều nhà buôn nhận được thông báo về dự án mở rộng thành phố phía đông, yêu cầu mọi người đến xí nghiệp Kim thị nhận tiền bồi thường để mau chóng dọn đi. Thế nhưng, lại chẳng có người nào nguyện ý rời khỏi. Cũng giống như YunHo, nhà buôn ở đây đều dựa vào chính mình mà mở một cửa hàng nhỏ để kiếm sống, hoặc có sản nghiệp mà tổ tiên để lại. Mặc dù buôn bán không phải đặc biệt thịnh vương, nhưng toàn bộ con đường đã hình thành một khu chợ đầy tự nhiên, mỗi cửa hàng đều có mối hàng nhất định, mọi người hằng ngày đều làm việc lúc mặt trời mọc, rồi nghỉ ngơi khi mặt trời lặn, hưởng thụ cuộc sống hài hòa bình yên. Đột nhiên bảo bọn họ chuyển khỏi nơi mà họ đã sống quen, đương nhiên không có cách nào để chấp nhận. Cho nên, sau khi nhận được thông báo, mọi người đều rất căm giận, kiên quyết không chịu dọn đi. Từ trước đến nay, bởi vì YunHo tuổi trẻ hiểu chuyện, giải quyết sự việc đầy bình tĩnh và thành thục, lại từng được giáo dục, nên có chuyện gì thì mọi người đều thích đến tìm anh để bàn bạc, sáng sớm hôm nay, YunHo cùng ChangMin vừa mới mở cửa tiệm ra, Eun Ah ở quán ăn bình dân sát vách liền vội vội vàng vàng chạy tới nói: “YunHo oppa —— anh mau tới xem đi —— Sáng sớm hôm nay đột nhiên có một đám lưu manh tới, khiến khu chợ trở nên rối loạn, nói rằng nếu như chúng ta không dọn đi, về sau mỗi ngày sẽ tới gây rối, ba em không nhịn được, liền đốp chát lại bọn họ vài câu, kết quả, bọn họ liền động thủ đánh người! Bây giờ anh Jang bán thịt và thím Lee ở cửa hàng trái cây đang cãi nhau với bọn họ đó —— Em rất lo rằng hai người ấy sẽ chịu thiệt, anh mau tới xem đi ——”

“Đi ——” YunHo vội vàng đi cùng Eun Ah, ChangMin cũng đuổi theo: “Em cũng đi giúp nữa ——”

Chạy tới quán ăn bình dân của nhà Eun Ah, cảnh tượng thật sự hết sức căng thẳng. Ba của Eun Ah tê liệt ngồi dưới đất, giống như bị thương, những nhà buôn khác đều tức giận gào thét với đám lưu manh kia: “Chúng tôi chết cũng không dọn đi! Cút ra khỏi khu chợ của chúng tôi mau!”

Tên cầm đầu đám lưu manh kéo lấy cổ áo của anh Jang, tàn ác nói: “Không dọn đi?! Có tin tao giết mày không?!”

“Dừng tay!” YunHo giật tay tên lưu manh ra: “Buông anh ấy ra ——”

Thấy YunHo tới, mọi người đều không nói thêm một lời nào nữa. Tên lưu manh cầm đầu nhìn nhìn YunHo rồi nói: “Xem ra mày là kẻ đứng đầu của bọn chúng nhỉ?!”

“Không sai! Tôi là Jung YunHo, là người đại diện của mọi người! Có vấn đề gì anh có thể cùng tôi nói chuyện! Đừng quấy rầy mọi người nữa!” YunHo không sợ hãi.

“Nói với mày? Có thể.” Tên lưu manh lấy ra một xấp tiền mặt: “Chỉ cần mày có thể thuyết phục bọn chúng rời đi, đống tiền này sẽ là của mày.”

“Anh cho rằng, tiền có thể mua được tất cả sao?!” YunHo khinh miệt nói: “Đây là nhà của chúng tôi, có niềm vui và kỷ niệm của chúng tôi, làm sao có thể nói dọn đi là dọn được?!”


“Đúng ——” “Nói rất hay ——” Nghe được lời nói của YunHo, mọi người lập tức sôi nổi.

“Được —— Thằng nhóc mày rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt —— Các anh em, cho nó nếm chút nhan sắc đi ——” Đám lưu manh rống lên rồi nhào tới, vây quanh YunHo.

Lúc này ChangMin xông lên, nó cầm một cây gậy, khí thế hung ác mà quát: “Tôi xem các anh ai dám động vào YunHo hyung ——”

“Chờ một chút!” Một thanh âm xa lạ truyền tới, mọi người quay đầu lại, một cô gái cao ráo ăn mặc thời thượng đứng ở trước cửa, nhìn chằm chằm vào bọn lưu manh rồi nói: “Tôi đã báo cảnh sát rồi. Các anh mau rời khỏi đây nhanh đi, cảnh sát sẽ tới đây ngay lập tức đấy!”

“Con nhỏ chết tiệt —— Dám xen vào việc của người khác ——” Gã lưu manh xông tới: “Muốn tự tìm cái chết đúng không ——”

“Tôi là Bae Seul Gi – nhà báo của tòa soạn ở Seoul, hiện tại phụ trách bài báo về tình hình tiến triển của dự án mở rộng thành phố ở phía đông.” Bae Seul Gi mặt không đổi sắc: “Nếu như anh không sợ bài báo của giới truyền thông khiến cho dự án mở rộng có điều gì xấu, cứ việc động thủ!”

“Ha ha ——” Gã lưu manh cầm đầu cười nói: “Xem ra thành phố phía đông này thật đúng là lắm nhân tài ẩn dật nhỉ —— Được! Hôm nay cho cô chút thể diện vậy! Chúng ta đi!”

Thấy đám lưu manh đi rồi, mọi người cao hứng hoan hô.

YunHo đi tới trước mặt Bae Seul Gi rồi nói: “Hôm nay rất cảm ơn cô! Cô thực sự đã báo cảnh sát rồi sao?”


“Không có ——” Seul Gi cười nói: “Sao tôi có thời gian được chứ —— Chỉ là lời nói miệng thôi, nhưng không nghĩ rằng lại dọa được bọn họ thật!”

Đối với cô gái đầy thông minh dũng cảm này, YunHo lập tức ngập tràn thiện cảm: “Vậy —— chuyện cô là nhà báo – chẳng lẽ cũng là dọa người thôi sao ——”

“Điều này là thật!” Seul Gi đưa giấy chứng nhận ra: “Tôi thực sự là nhà báo.”

“Ừm —— Vậy cô thực sự là phụ trách bài báo về dự án mở rộng thành phố phía đông sao ——” YunHo hỏi.

“Đúng vậy.” Seul Gi gật đầu: “Tôi vốn ủng hộ việc mở rộng thành phố phía đông, dù sao chúng ta cũng muốn cuộc sống càng trở nên tốt hơn, nhất định phải không ngừng phát triển. Thế nhưng cho tới hôm nay, nhìn thấy tình hình hiện tại, đặc biệt là khi nghe được lời nói ‘đây là nhà của chúng tôi, có niềm vui và kỷ niệm của chúng tôi, làm sao có thể nói dọn là dọn được’ của anh, đột nhiên cảm thấy bảo các anh rời khỏi quê hương mà mình đã sinh sống lâu như vậy quả thực rất tàn nhẫn.”

“Vậy sao ——” YunHo nở nụ cười: “Cô có thể hiểu được chúng tôi, thực sự là quá tốt!”

“Sau khi quay về tôi sẽ đến cục xây dựng nói về việc mở rộng nơi này một chút, xem có cách giải quyết nào tốt hơn hay không.”

Seul Gi chân thành nói: “Ít nhất, giúp các anh tranh thủ được chút thời gian, tận lực tránh khỏi việc xảy ra chuyện này vào ngày hôm nay.”


Nghe được lời nói của Seul Gi, YunHo xúc động nói: “Thực sự rất cảm ơn cô! Nhà của tôi ở phía trước, nếu như cô không chê thì đến uống một chén trà nhé.”

“Tôi thật sự là có chút khát.” Seul Gi cười nói: “Vậy đã quấy rầy rồi.”

“Không đâu!”

“Tôi vẫn chưa hỏi tên của anh nhỉ ——”

“Tôi họ Jung, cô có thể gọi tôi là YunHo.”

“Jung YunHo ——” Seul Gi đột nhiên ngẩn người, nhìn thấy tấm biển ‘Jung thị bách hóa’ ở nhà YunHo, Seul Gi hiếu kỳ hỏi: “Tôi đánh bạo hỏi một câu: Xin hỏi cha anh có phải là tổng giám đốc khu trung tâm mua sắm Jung thị của rất nhiều năm trước hay không ——”

“Chính là người ba đã chết của tôi ——” YunHo cũng rất hiếu kỳ: “Làm sao cô lại biết thân phận của ba ——”

“YunHo oppa —— Em là Seul Gi đây —— Anh không nhớ sao?!” Seul Gi xúc động nói: “Chú Jung và ba em là bạn tốt của nhau, còn có chú Kim nữa, chúng ta thường xuyên tới nhà anh làm khách đó —— Lúc ấy anh em nhà Kim luôn ăn hiếp em, anh còn giúp em thoát khỏi nữa —— Anh không nhớ sao?!”

“Em là —— ma khóc nhè?!” YunHo kinh ngạc trợn to mắt: “Chính là con nhóc suốt ngày hay khóc đến tèm lem nước mũi sao?! Oa —— em cũng trở thành đại mỹ nhân rồi!”

“YunHo —— con đang trò chuyện với ai vậy ——” Bà Jung từ trong bước ra: “A —— có khách sao ——”


“Mẹ —— Người này là Seul Gi ạ —— Mẹ còn nhớ không? Con gái của chú Bae, bạn tốt của ba đó ——”

“Con chào cô ——” Seul Gi vội vàng cúi đầu chào.

“A —— Là con gái của quản lý Bae sao —— Trông thật xinh đẹp ——” Bà Jung cười nói: “Mẹ con có khỏe không ——”

“Vâng —— Rất khỏe ạ ——” Seul Ki gật gật đầu: “Thân thể của mẹ cũng vậy —— Vẫn trẻ tuổi như thế, giống hệt như trước đây, chưa từng thay đổi.”

“Đứa nhỏ này —— thật là giỏi nói chuyện ——” Bà Jung vui vẻ nói: “Mau vào đi! Hôm nay cứ ở lại ăn cơm —— YunHo, mau rót nước ——”

“Vâng ——” YunHo vội vàng rót nước.

Khuôn mặt ChangMin đầy vẻ ái muội nhìn YunHo: “Bác Jung dường như rất vui nha —— Người vừa xinh đẹp, vừa là nhà báo, còn là thanh mai trúc mã nữa, xem ra YunHo hyung rất có số đào hoa đó nha ——”

“Mau làm việc đi!” YunHo lườm nó tóe khói, “Nếu không trưa đừng hòng có cơm cho em ăn!”

“Chậc chậc —— Lại bắt đầu khoe khoang dáng điệu của ông chủ lúc có phụ nữ rồi ——”

“Shim ChangMin —— Em có thể bớt hai câu nói được không hả?!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui