Ngọn Lửa Dục Cháy FULL


Tống Lai Yên nghẹn ngào: “Không liên quan đến Mạc Nhiên...!Là con...!Con làm loạn...”
Tô Bội Tình càng giận dữ hơn, gào ầm lên: “Mau! Gọi Mạc Nhiên đến đây! Nếu không thì em tự đến nhà họ Mạc tìm!”
“Em có thôi đi không hả? Mất mặt còn muốn cho bên kia biết à?”
“Lý Ngạn Vỹ, anh!”
“Anh cái gì mà anh? Em nhìn lại bản thân mình đi, xem có giống bệnh nhân tâm thần trốn trại không?”
Nhưng mà, ngay khi hai người bọn họ chuẩn bị cãi nhau thì tiếng chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên.

Ba người trong phòng ngủ nghe thấy âm thanh này thì lập tức im lặng, bầu không khí trong phòng ngủ gần như đông cứng.
Bởi vì đó là tiếng điện thoại di động của Tống Lai Yên.
Lúc này, trái tim Tống Lai Yên sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
Cầu trời người gọi tới đừng là Mạc Nhiên, nếu không thì chẳng khác nào trực tiếp thừa nhận.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Tống Lai Yên thậm chí còn nghĩ đến kết quả xấu nhất.

Cùng lắm thì cô nói bản thân mình cứ quấn lấy Mạc Nhiên, quyến rũ hắn, chủ động hiến thân.


Nói tóm lại, cô nhất định phải nhận hết tội lỗi về mình.
Nhưng kết quả mọi chuyện lại nằm ngoài ý định của cô.
Tô Bội Tình lúc đầu nói chuyện rất hung giữ, rống ầm lên: “Dám động vào con gái tôi, có tin tôi báo cảnh sát không hả?”.

Sau đó, không biết đầu dây bên kia nói gì, Tô Bội Tình lại chậm rãi yên tĩnh trở lại, sau đó lạnh lùng cười nhạo: “Chung Hành, nếu cậu thích con bé thì đừng có tiếp tục động vào con bé nữa, đây mới là điều tốt cho nó.”
Tống Lai Yên ngẩn người, thì ra người gọi tới là Chung Hành.
“Dì à, dì cứ mắng cháu là được, đừng mắng cô ấy.”
Giọng nói vô cùng rõ ràng, quanh quẩn ở trong phòng.
Không phải Mạc Nhiên.
Trong lòng Tống Lai Yên lúc này chỉ có một suy nghĩ như vậy.
Cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc, Tô Bội Tình nguôi giận không ít.
“Mới tí tuổi đầu đã yêu yêu đương đương.” Tô Bội Tình lên tiếng, nhưng giọng điệu không còn tức giận như vừa rồi nữa.
Cuộc điện thoại bất ngờ này đã cứu Tống Lai Yên một màn thua trông thấy.

Xem ra Chung Hành rất thông minh, cho dù cậu ta không biết bên này xảy ra chuyện gì, nhưng nhất định có thể từ những lời chửi rủa của Tô Bội Tình mà đoán được đại khái tình hình như thế nào.

Sau đó, cậu ta làm yên lòng Tô Bội Tình, tất nhiên cũng đội cái nồi này.
Lý Ngạn Vỹ thở dài một hơi: “Cũng may là em không tới nhà họ Mạc, nếu không thì thực sự không biết phải giấu mặt vào đâu.”
Mười lăm phút sau, Chung Hành thực sự đã tới.
Tống Lai Yên không có biểu cảm gì, cũng không nói câu nào với cậu ta, nhốt mình trong phòng.
Cô không có chút hứng thú gì với chuyện bên ngoài.

Mẹ cô và cha dượng đang nói gì với Chung Hành cô cũng không muốn quan tâm.
Cô nằm trong chăn, ấm ức khóc.

Lúc này cô rất nhớ cha, không khống chế nổi.
Cô không nhịn được mà nghĩ, nếu như cha cô vẫn còn sống, vậy thì có phải mọi chuyện sẽ không như thế này không?
Tại sao Mạc Nhiên không thể ôm cô bây giờ? Thậm chí hai người cũng không thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ.
Tình yêu của cô và Mạc Nhiên, có lẽ thực sự rất dị dạng.
Cuộc xung đột lần này lúc bắt đầu rất kịch liệt, nhưng lại kết thúc bình tĩnh ngoài ý muốn.

Chí ít là từ nay về sau, Tô Bội Tình sẽ không suy đoán lung tung nữa, sự xuất hiện của Chung Hành đã hoàn toàn che giấu Mạc Nhiên.
Thế nhưng, Chung Hành lại cam tâm tình nguyện yểm hộ cho bọn họ sao? Tống Lai Yên là cô gái mà cậu ta thích mà?
Tống Lai Yên ngơ ngơ ngác ngác, cô mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa, nhưng không muốn đáp lại.
Một lúc sau, có tiếng bước chân dừng lại trước giường của cô.
Cô kéo chăn xuống, để lộ ra gương mặt sưng húp.
Chung Hành bình tĩnh nhìn cô: “Mọi chuyện đã được giải quyết xong rồi, cậu đừng buồn nữa, sau này bọn họ sẽ không làm phiền cậu nữa đâu.”
Cô vẫn không lên tiếng, nhẹ nhàng chớp mắt một cái, giống như mệt mỏi đến cực điểm.
“Tôi muốn hỏi cậu một chuyện.”
Cô không từ chối.
Chung Hành nhíu mày, bàn tay hơi siết chặt lại, bờ môi mấp máy, giống như nội tâm đang tranh đấu dữ dội.
“Cậu đã làm với Mạc Nhiên thật à?”

Cô không ngờ cậu ta lại hỏi chuyện này.
Tống Lai Yên im lặng nửa ngày, cuối cùng, trong phòng vang lên giọng nói khàn khàn của cô.
“Chuyện này đối với cậu...!Quan trọng lắm à?”
Chung Hành ngừng lại một chút, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô: “Bởi vì tôi đang nghĩ, nghĩ xem cậu có đáng để tôi thích như thế không.”
Lời nói này của Chung Hành giống như đâm một đao vào trong lòng Tống Lai Yên.

Cô đau đến chết lặng, ánh mắt trống rỗng, không biết nhìn về phía nào.
“Cậu đừng thích tôi nữa, không đáng.”
Hai tay Chung Hành siết chặt lại, gương mặt cương nghị nhìn như điêu khắc.
Cậu ta chưa từng nghĩ những lời nói của cô lại có thể khiến cậu ta khó chịu đến mức này.
Tống Lai Yên co người lại, trùm chăn kín đầu.
Không một tia sáng, cho dù có thì cũng không có cách nào chiếu lên người cô.
Không biết qua bao lâu, Chung Hành đi ra ngoài, cánh cửa phòng đóng lại một lần nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận