Giây phút này, cô đang bị anh trai tiến vào, bị hắn chiếm hữu.
Tiểu huyệt bí mật bị dương vật của hắn lấp đầy.
Trong nháy mắt đó, Tống Lai Yên cảm thấy xung quanh mình yên ắng vô cùng, giống như thời gian cũng đã ngừng lại.
Bên tai cô chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của hắn, cùng mới tiếng nước chảy ở nơi hai người giao hợp.
Hai người đều lõa thể, cô nhỏ nhắn xinh xắn, hắn cao lớn thẳng tắp, nhưng giờ phút này, hai người lại hòa quyện vô cùng hoàn mỹ.
Bên trong cô vô cùng mềm mại, hoàn toàn bị hắn đâm thành hình dạng của mình.
“A...!A...” Tiếng kêu của cô không khống chế được mà cao vút lên, nhưng lại bị hắn đâm đến mức chia năm xẻ bảy: “Anh...!Không muốn...!Em không muốn...”
“Mới thế mà đã muốn dừng rồi à?’ Hơi thở nóng rực của hắn phả vào tai cô, nóng đến mức khiến cô gần như tan chảy: “Chúng ta vừa mới bắt đầu thôi mà.”
Hắn không phải dọa cô, mà chỉ nói sự thật.
Cảm giác hạ thể được lấp đầy thực sự kích thích và lạ lẫm vô cùng, cô cảm thấy hơi khó thở, sợ hãi chạm lên bộ phận hơi nhô lên ở phần bụng dưới của mình.
Hắn dùng sức đẩy mạnh về phía trước, dựng thẳng eo lên, giống như muốn nhét cả tinh hoàn vào trong tiểu huyệt non mềm của cô.
Hắn chậm rãi cúi người xuống, hôn lên gương mặt đẫm mồ hôi của cô, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, nhưng thân dưới lại không ngừng di chuyển, đâm sâu vào tiểu huyệt của em gái.
Tống Lai Yên khóc nức nở: “Đừng...!Đừng như vậy...”
Da thịt hai người dính sát vào nhau, hắn cố ý vươn một tay xuống, nhéo lên âm đế của cô.
“A!” Cô hét lên một tiếng, bụng dưới lập tức co thít, giống như vô số miệng nhỏ hút chặt lấy dương vật của hắn.
Dương vật bị hút chặt giống như lại phồng ra thêm một chút nữa, gân xanh giật thình thịch.
“Anh...!Anh...” Cô ôm chặt lấy lưng hắn, không nói được thành lời.
“Bạch bạch”, những tiếng da thịt va chạm vang lên liên tục.
Mới chỉ đến mức này mà thôi, Mạc Nhiên vẫn khống chế được dục vọng cuồng nhiệt của mình.
Hoặc có lẽ không phải là cuồng nhiệt, mà là hung mãnh.
Gần như có thể giết chết cô trên giường vậy.
Trên mặt Tống Lai Yên là vẻ đau đớn và vui thích đan xen.
Dương vật ra ra vào vào trong tiểu huyệt của cô, mỗi lần đều đẩy đến tận nơi sâu nhất.
Thứ to lớn của hắn chôn chặt trong người cô, ướt đẫm dâm dịch của cô, hai người hòa vào làm một.
Hai chân Tống Lai Yên quấn quanh eo Mạc Nhiên, theo động tác của hắn mà lắc lư lên xuống, giống như một bông hoa quỳnh nở rộ, rung động lòng người.
Cô mở to đôi mắt ướt át, vừa rên rỉ vừa nhìn anh trai mình.
Hắn không muốn mất khống chế, không muốn nổi điên, thế nên đã vươn tay che mắt cô lại.
Cô khẽ nhắm mắt lại.
“A...!Chậm...” Cô còn chưa nói hết câu thì đã lại tiếp tục bị một làn sóng tình dục nữa nhấn chìm.
Nơi giao hợp của hai người chảy ra dâm dịch tí tách, đọng thành một vũng nước.
Nơi riêng tư của cô bị hắn điên cuồng ma sát, đã đỏ bừng cả lên.
Một lát sau, cô bấu chặt mười ngón tay vào lưng hắn, toàn thân co quắp một chút: “Ưm...!A...!Không được...!A...!A...!A...!Không được...” Cô la hét chói tay, ngón chân cũng co quắp kịch liệt.
Giây sau đó, từ sâu trong thân thể phun ra một dòng nước nóng, toàn bộ tưới lên quy đầu của hắn.
Đạt tới cao trào khiến Tống Lai Yên như chết đi sống lại, cô vô thức há miệng ra thở hổn hển, nước bọt từ khóe miệng chảy ra.
Mạc Nhiên cảm giác lòng bàn tay mình hơi ướt, hắn lập tức ý thức được đó là nước mắt của cô.
Cô khóc.
Hắn thả tay ra, lập tức thấy mắt cô ướt sũng.
“Đau à?” Hắn cẩn thận hỏi từng li từng tí, cũng không di chuyển nữa.
Cô giật mình vì bị hắn phát hiện, vội vàng vươn tay che mặt: “...Không.”
“Nói dối.” Hắn nắm chặt cổ tay cô, giật xuống: “Không cho phép nói dối anh.”
“Anh...!Không...” Giờ khắc này, giọng nói của cô quyến rũ khó tả: “Không phải...!rất đau.”
Giây tiếp theo, hắn rút dương vật ra khỏi thân thể cô.
Chờ đến khi dương vật ra ngoài được hơn một nửa, hắn lại bất ngờ đẩy mạnh vào trong.
Quy đầu đâm thẳng vào miệng tử cung, cú thúc lần này thực sự quá bạo lực.
Tống Lai Yên bị thúc lùi về phía sau, suýt chút nữa ngã khỏi giường.
“Hu hu!” Tống Lai Yên lập tức bật khóc.
Hắn giữ lấy thân thể đang nảy lên của cô: “Không muốn bị thế lần thứ hai thì ngoan ngoãn nói cho anh biết.”
“Sâu quá...!Không chịu được...” Cô bị hắn bắt phải nói ra đáp án, càng khóc to hơn: “Sâu quá...!Nếu lỡ như chạm đến tử cung, em sợ sẽ có con.”
Hắn nghe xong thì cố gắng nhịn cười: “Anh còn chưa bắn, em lấy đâu ra con chứ?”
Cô nghe thế thì càng suy sụp: “Sao anh vẫn còn chưa bắn?”
Hắn không trả lời, chỉ nắm chặt lấy tay cô, mười đầu ngón tay đan vào nhau.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng liếm từng ngón tay của cô, vô cùng chăm chú.
Tống Lai Yên run rẩy, cả người đều mềm nhũn.
Căn phòng của hắn, giường của hắn.
Hơi thở của hắn, hormone của hắn.
Bị bao vây, bị công hãm.
Không thể lắng lại ham muốn, dục vọng không thể dập tắt, cảm giác khó thở của cô lại một lần nữa dâng lên mãnh liệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...