Cộc cộc, có tiếng bước chân vang lên, không ngừng đi tới gần cô.
Tống Lai Yên lập tức tỉnh táo lại, xác nhận đã khóa trái cửa phòng.
Dưới khe cửa có một bóng đen nhỏ hắt vào, cô biết có người đang đứng trước cửa.
“Tống Lai Yên, em ở bên trong à?”
Cô lập tức sững sờ, còn tưởng là mình nghe nhầm.
Sao cô vừa mới nhớ đến hắn thì hắn lại xuất hiện ngay bên cạnh cô thế này?”
Cửa bị gõ nhẹ: “Đi ra đây, đừng trốn nữa.”
“Không.”
Cô lập tức vặn cửa lại.
“Chuyện gì không muốn làm thì không làm, không cần phải giam mình lại như thế.”
Cô không lên tiếng, chỉ uể oải ngồi rũ mắt xuống.
Cũng không trách cô được, chỉ là thời khắc đáng sợ nhất trong năm đã đến.
Cô là con gái của liệt sĩ, thế nên cứ đến thời gian này là phải đi thăm hỏi.
Mặc dù cô rất muốn nói: “Em không muốn”, nhưng cuối cùng vẫn phải mở cửa ra.
“Tại sao không nghe điện thoại?” Mạc Nhiên nhíu mày.
Cô kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn nghi ngờ bệnh cảm của cô đã chuyển thành sốt, lập tức vươn tay sờ trán của cô.
Nhưng hắn vừa mới chạm vào trán cô thì Tống Lai Yên đã nhào vào trong lòng hắn.
Mạc Nhiên không nói gì, cũng không cần nói gì, cứ thế để cô rúc trong lòng mình.
Tống Lai Yên vùi mặt vào ngực hắn, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của hắn.
“Sao anh lại biết em ở đây?” Giọng nói của cô hơi khàn khàn.
“Đoán.” Hắn trả lời vô cùng qua loa, không muốn nói rõ nguyên nhân, bởi vì như vậy sẽ không tránh được mà nhắc đến cha cô.
Cô hít mũi một cái: “Anh, hôm nay em không muốn đi học, anh dẫn em về nhà được không?”
Trên mặt cô còn dính nước mắt, hai mắt vẫn đỏ bừng.
Mặc dù vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại trống rỗng, không có thần chí.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Tống Lai Yên, Mạc Nhiên cảm giác như trái tim mình thít chặt lại, khó chịu vô cùng.
“Được, anh đưa em về.”
Sau khi nhận được câu trả lời của hắn, Tống Lai Yên nhìn thẳng vào mắt hắn, sau đó mấp máy môi nói câu gì đó.
Lúc cô nói lần đầu tiên, Mạc Nhiên còn tưởng mình nghe nhầm, dù sao thì giọng nói của cô cũng rất nhỏ.
Cô lại kiếng chân lên, vòng hai tay quanh cổ hắn, ghé sát vào lỗ tai hắn.
“Anh trai, làm tình với em.”
Chỉ là một câu nói, mà có thể khiến toàn thân hắn nóng bừng.
Tống Lai Yên không kiễng chân được nữa, nhanh chóng đứng xuống.
Nhưng Mạc Nhiên lại siết chặt lấy eo cô, giữ cô đứng nguyên tư thế.
“Kinh nguyệt hết rồi à?”
“Ừm.”
“Cũng khỏi ốm rồi?”
“Ừm.”
Mạc Nhiên khẽ nhếch môi, “À” một tiếng, giống như đang muốn hỏi lại.
Cô lại nói dối rồi, rõ ràng giọng nói vẫn khàn mà lại bảo đã khỏi ốm.
“Như...!Như thế cũng không sao.” Cô lắp bắp: “Anh tiến vào phía dưới của em, chỉ cần không hôn nhau là em sẽ không lây ốm sang cho anh.”
Hắn tiến lên một bước, cô vô thức lùi lại, tựa lưng lên tường.
Hắn cúi đầu muốn hôn cô, nhưng cô lại nghiêng đầu sang chỗ khác: “Không muốn hôn, muốn làm tình.”
Mạc Nhiên ngừng lại, nhìn cô.
Cô cố gắng chống lại ánh nhìn của cô, nhưng vẫn vô thức siết chặt vạt áo của hắn.
“Anh, rốt cuộc anh có định làm hay không?” Mặc dù là câu hỏi, nhưng ngữ điệu lại vô cùng yếu ớt.
Mạc Nhiên không trả lời, trên mặt cũng không có dao động gì, nhưng đôi mắt càng lúc càng thâm thúy.
Tống Lai Yên hít sâu một hơi, chủ động hôn hắn.
Cô không muốn quan tâm đến mấy thứ luân thường đạo lý nữa, cô chỉ biết là mình muốn hắn, muốn hắn mang mình thoát khỏi tình tạng ngơ ngơ ngác ngác này, muốn làm tình với anh trai, muốn hắn tiến sâu vào trong thân thể của cô.
Nụ hôn của cô rất vội vàng, nhưng lại không hề lưu loát, bàn tay ôm lấy hắn cũng bắt đầu phát run, nhưng vẫn cố gắng dán chặt lên môi hắn.
Mạc Nhiên nắm lấy bả vai của cô, ấn cô xuống, gần như cuồng nhiệt mà hôn trả lại.
Cảm nhận được bàn tay của hắn vuốt ve dọc sống lưng mình, Tống Lai Yên “Ưm” lên một tiếng.
Cô nghe thấy tiếng Mạc Nhiên hỏi: “Em muốn làm ở đâu?”
“Ở đây, ngay bây giờ.”
Hắn lập tức nhìn thẳng vào mắt cô.
“Anh trai, em...” Cô còn chưa nói xong thì Mạc Nhiên đã lập tức chặn lại lời cô nói, môi lưỡi càng thêm quấn quýt hơn.
Tống Lai Yên hoàn toàn nghe theo cảm giác trong lòng, chỉ biết cơ thể mình khi được hắn ôm lấy thì mọi cảm giác đau đớn mất mát đều sẽ tan biến.
Cô dựa vào khát vọng của mình, cố gắng càng vùi sâu hơn trong ngực hắn, chủ động há miệng để lưỡi của hắn có thể dễ dàng xâm nhập mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô ơn, đến cả hơi thở cũng muốn giao cho anh trai mình.
Hai chân cô vô thức kẹp chặt lại, hắn nhanh chóng luồn tay vào váy cô, vuốt ve bắp đùi cô,
Chiếc quần lót màu vàng nhạt vừa vặn, ôm lấy nơi tư mật non nớt.
“Anh...!Có khi nào có người đến đây không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...