Ngọn Lửa Dục Cháy FULL


Cô lập tức từ trên người ngồi dậy.
Mạc Nhiên đang khom người rửa tay, cẩn thận chà xát từng chút một, từ đầu ngón tay đế kẽ tay.
Quần anh không bẩn, chỉ có chỗ ống quần hơi ướt một chút.
Cô cứ thể ôm Mao Cầu mà nhìn anh, mười ngón tay của anh dính nước, sạch sẽ vô cùng, không nhìn ra bất cứ dấu vết dâm uế này, giống như anh không hề vuốt ve hạ thể của cô, cũng giống như anh không hề giải quyết ở trong phòng tắm.
Hắn không nói gì, chỉ để lại một câu: “Nếu như em chán ghét thì cứ nói với anh.”
Cô nghĩ chắc là hắn tức giận rồi.
Trước khi đi ngủ, điện thoại di động trên đầu giường sáng lên.

Tống Lai Yên lập tức cầm lấy, nhưng kết quả lại là tin nhắn của Phương Tiêu Tiêu: “Lai Yên, mai xin nghỉ học giúp tớ.”
Mạc Nhiên, có lẽ là từ trước tới giờ đều chưa từng gửi tin nhắn cho cô.
Haizz...!Cô trùm chăn kín đầu, cố gắng nhắm mắt lại.
Cô cảm thấy mình rất vô dụng, có gan thích hắn, thầm mến hắn lâu như vậy, thế nhưng khi hắn muốn tới gần thì cô lại tránh né hắn.

Đây có phải là cô đang tra tấn hắn không?
Lúc ở trong phòng tắm, hắn dùng ngón tay tách mở hạ thể của cô, giống như có một sợi dây nóng bỏng từ miệng tiểu huyệt xuyên tới bụng dưới.

Loại cảm giác này đối với thiếu nữ non nớt mà nói vô cùng kích thích, vô cùng lạ lẫm, thế nên cô mới sợ hãi mà vội vàng từ chối.
Bây giờ nghĩ lại, cô bỗng nhiên cảm thấy hơi hối hận.
Ngày hôm sau, cô không có dũng khí tới gặp Mạc Nhiên, nhưng lại vô tình gặp được hắn trong giờ ăn trưa.

Hắn cũng không hề phớt lờ cô như mọi lần, nhưng lại nói với cô rằng: “Tối nay tan học thì về sớm một chút, anh không về.”
Tâm trạng của Tống Lai Yên như rơi xuống đáy vực: “Là tối nay anh không về, hay là sau này cũng không về?”
Mạc Nhiên nói: “Không biết.”
Ánh mắt của cô lập tức trở nên vô cùng ảm đạm.

Mạc Nhiên xoay người rời đi, không để cho ánh mắt của cô dừng trên người mình quá lâu.
Một người bạn lớp khác sang tìm cô: “Bạn học Phương Tiêu Tiêu có đây không? Tối nay là buổi huấn luyện người mới của hội học sinh, cậu ấy phải tham gia đấy, còn điểm danh nữa.”
Tống Lai Yên định nói hôm nay Phương Tiêu Tiêu nghỉ học, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại nói: “Được, tôi đi thay cậu ấy.”
Tống Lai Yên điểm danh cho Phương Tiêu Tiêu xong thì lặng lẽ chạy tới khu làm việc.

Cô nhìn hành lang giống như mê cung, không tìm được phương hướng, đang không biết phải làm sao thì Úc Sâm lại đột nhiên nhìn thấy cô.

Cậu ta lập tức lên tiếng trêu ghẹo: “Em gái, sao em lại chạy tới đây?”
“Mạc Nhiên có ở đây không?”
“Em tìm cậu ấy có chuyện gì?”

Cũng may là Tống Lai Yên đã sớm có chuẩn bị, nhanh chóng lấy chiếc bật lửa ra.
“Anh ấy làm rơi đồ, tôi mang tới trả cho anh ấy.”
Úc Sâm nhìn thấy chiếc bật lửa kia thì mí mắt đột nhiên nhảy lên một cái: “Sao mà làm rơi được thế? Lại còn bị em nhặt được?” May mắn thế nhỉ.
Cô cũng không giải thích gì thêm, chỉ “Ừ” một tiếng.
Úc Sâm dường như nghĩ tới chuyện gì, cười híp mắt chỉ đường cho cô.
“Đừng tới phòng làm việc làm gì, phòng đó mọi người dùng chung.

Mạc Nhiên có một phòng đọc sách chuyên dụng, không cho người khác vào đâu, em có thể tới đó.”
Cô câu hiểu câu không, còn đang muốn hỏi tại sao, nhưng nhìn vẻ mặt thần thần bí bí của Úc Sâm thì cô không hỏi nữa.
Phòng đọc sách chuyên dụng phải đi qua bảy bảy bốn chín ngã rẽ, mãi mới tới nơi.
Bên trong hình như đúng thật là địa bàn của Mạc Nhiên, trong ngăn tủ không những bày rất nhiều sách mà còn có một ô chuyên để thuốc lá.

Tống Lai Yên xác nhận là nơi này, cô ngồi xuống ghế, nhìn xung quanh một vòng, hai tay đan vào nhau, hồi hộp chờ đợi.
Mười ngón tay thon dài của cô nắm lấy phần dưới áo đồng phục, từng chút từng chút cuộn nó lên, để lộ ra từng tấc da thịt trắng trẻo và non nớt.
Chiếc áo sơ mi được kéo lên độ cao nhất định, cô cúi đầu nhìn ngực mình.
Cô khẽ kéo áo lót xuống, bầu ngực hồng hào đột nhiên tiếp xúc trực tiếp với không khí, núm vú không nhịn được mà run lên một chút, cũng dần dần cứng lại.


Bầu ngực của cô lúc này giống như một quả lựu, nổi bật và ngon miệng vô cùng.
Tống Lai Yên không nhịn được mà nóng bừng cả người, cô hình như vẫn chưa cho hắn nhìn thấy bầu ngực của mình.
Cô không cởi áo ngực, nhưng cũng không kéo xuống.
Năm phút sau, Tống Lai Yên đột nhiên cảm thấy hốt hoảng, nhưng vẫn cố gắng không chỉnh lại quần áo.

Bởi vì cô biết nếu mình chỉnh lại thì sẽ không có can đảm làm lần thứ hai nữa.

Nhưng cứ như thế này cũng rất xấu hổ, cô lập tức cầm lấy một quyển sách trên giá, mở ra, che chắn trước ngực mình.
Đúng lúc này, “Cạch” một tiếng, cửa mở ra.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui