Tống Lai Yên ngoan ngoãn nghe lời Mạc Nhiên, đợi ở trong phòng tự học.
7h50, Tô Bội Tình quả nhiên xuất hiện, lặng lẽ đứng ở bên ngoài phòng học.
Tống Lai Yên đang chăm chú đọc sách, thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn điện thoại di động một chút, nhưng thời gian rất ngắn.
Tám giờ, tiếng chuông tan học vang lên.
Cô thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về nhà.
Dường như không có gì lạ thường cả, Tô Bội Tình cũng yên lòng hơn một chút.
Mạc Nhiên vẫn cố tình xa lánh Tống Lai Yên như bình thường, nhưng cứ đến lúc cô ngủ thì lại lén tới tìm cô.
Tống Lai Yên sau khi đóng cửa lại thì vẫn rất căng thẳng, thỉnh thoảng lại nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, sợ mẹ và cha dượng đột nhiên đi lên.
Mặc dù lo lắng như vậy, nhưng mỗi lần bị hắn hôn là cô lại không kìm lòng được mà sà vào trong đó.
Nụ hôn của hắn khiến cô không chống cự lại được, chỉ có thể kiễng chân lên, hòa đắm với hắn.
“Cởi quần áo.”
“Anh trai, em sợ...” Cô vùi mặt vào cổ hắn, nhỏ giọng: “Đừng làm ở nhà...”
“Bọn họ sẽ không lên đây đâu, hơn nữa chúng ta gặp nhau ở ngoài thì còn đáng nghi hơn.”
Trên người Mạc Nhiên có một khí chất vô cùng đặc biệt, từng câu từng chữ của hắn đều kiên định vô cùng, khiến cho người ta cảm thấy mọi chuyện chính là như vậy.
“Nhưng nhỡ mẹ em lên thì phải làm sao?”
“Thế nên anh mới muốn em theo anh vào phòng tắm.”
Tống Lai Yên chớp mắt, cô còn tưởng mình nghe nhầm.
Đây không phải là to gan, mà là làm càn- Đây không phải là phong cách của Mạc Nhiên.
“Tại sao...” Cô hỏi.
Động tác của hắn đã thay thế cho câu trả lời.
Hắn nhanh chóng ôm chặt lấy eo cô, không cho cô cơ hội phản kháng.
Cô vội vàng gọi: “Anh trai...”, giọng nói cũng không nhịn được mà run lên: “Đừng làm loạn.”
“Em chỉ cần tin tưởng anh là được.” Hắn cúi đầu nhìn cô.
Đối diện với ánh mắt của hắn, Tống Lai Yên thực sự không có cách nào từ chối.
Tống Lai Yên nắm chặt góc áo của mình, đầu ngón tay run rẩy, nhưng vẫn không thể nào cởi quần áo trước mặt hắn được.
Hắn gỡ bàn tay cô ra, chính mình làm.
Tống Lai Yên nuốt nước bọt, cứ thế nhìn hắn cởi bỏ cúc áo của mình.
Đầu óc cô trống rỗng, chỉ biết thuận theo hắn mà giơ hai tay lên.
Hắn chậm rãi cởi quần áo của cô, giống như đang bóc một món quà quý giá nhất.
Thân thể trắng nõn dần dần xuất hiện trần trụi ngay trước mắt hắn.
Đầu tiên là chiếc rốn nhỏ nhắn tròn trịa, sau đó là vòng eo mảnh khảnh run rẩy, bên trên là chiếc áo lót bao trọn lấy bộ ngực phát dục nảy nở.
Cô chỉ cảm thấy ánh mắt của hắn càng ngày càng nóng, càng ngày càng tối.
Hơi nước xung quanh bay lên, cô vội vàng hốt hoảng vươn tay muốn che chắn thân thể mình lại, ngượng ngùng nhìn hắn một chút rồi lại tránh đi.
Hơi nước nóng ấm như lan đến trong mắt cô, hóa thành làn sương.
Rất đẹp.
Đẹp đến mức khiến hắn run sợ.
Mạc Nhiên đột nhiên lật người cô lại.
Tống Lai Yên bị ấn sát lên tường thì hơi hốt hoảng, hơi thở nóng rực và mập mờ của cô không ngừng phả lên phần gáy mẫn cảm của cô, hắn nói: “Đừng quay đầu lại.”
Cô không hiểu, nhưng vẫn làm theo.
Hắn vươn tay mở khóa áo lót của cô, cô cảm giác được ngón tay của hắn hơi run rẩy.
Thì ra Mạc Nhiên cũng có thể như vậy.
Cô giữ chặt lấy áo lót: “Anh, đừng cởi ra được không? Em...!Em không quen.”
Đáp lại cô không phải sự dịu dàng mà là những nụ hôn kịch liệt.
Từ vành tai đến cổ của cô, từng tấc da thịt đều in dấu hôn của hắn...
Cô không nhịn được mà “Ưm” một tiếng, nụ hôn của Mạc Nhiên cứ thế chạy dọc khắp thân thể của cô.
Hắn buông tay khỏi áo ngực của cô, để chiếc áo vẫn có thể che chắn bầu ngực mỏng manh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...