Ngọn Lửa Dục Cháy FULL


“Thiếu gia, đêm nay cậu muốn ở đâu? Phu nhân đã nói mấy lần là muốn gặp cậu, đã mấy ngày rồi cậu không về nhà.”
“Nếu tôi không nói gì thì có nghĩa là vẫn giống như hôm trước.”
“Ý thiếu gia là...!Vẫn về Lý trạch?”
“Ừm.”
Tài xế không hiểu được tâm tư của Mạc Nhiên, theo lý mà hỏi thì hắn nên chán ghét bên đó mới đúng, sao lại cứ thích về đó như vậy?
“Anh trai...” Đột nhiên, Tống Lai Yên cẩn thận đặt tay lên đầu gối hắn, để hắn quay lại nhìn mình: “Anh trai, có phải anh rất thích ngày mưa đúng không?”
“Sao lại nói như vậy?”
Cô nghiêng đầu: “Bởi vì anh vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng nhìn có vẻ như không tệ.

Hơn nữa...!Trong mắt vô cùng ấm áp.”
Ấm áp? Mạc Nhiên dính đến từ này từ bao giờ vậy? Tài xế cũng không nhịn được mà thông qua kính chiếu hậu nhìn về phía sau.
“Đúng là anh rất thích ngày mưa.”
Tống Lai Yên mỉm cười, tiếp tục phân tích: “Có phải anh cảm thấy ngày mưa có thể ngăn cản tất cả mọi thứ? Rất bí mật? Rất riêng tư?”
Hắn yên lặng một lát, gật đầu.

“Em cũng rất thích ngày mưa, chỉ là không thích sấm sét.”
Cuộc đối thoại ngắn ngủi kết thúc, trong xe lại yên tĩnh như cũ.
Một bầu không khí mập mờ lặng lẽ lan tỏa ở ghế sau.
Mà lúc này, Tô Bội Tình và Lý Ngạn Vỹ vẫn còn đang mắc kẹt trên đường cao tốc.
“Trời ạ, kẹt xe đến bao giờ mới thông đây? Lai Yên đã sắp tan học về nhà rồi.”
“Vừa rồi anh đã nói chuyện với tài xế rồi, ông ấy sẽ đưa Lai Yên về nhà an toàn, em cứ yên tâm.”
“Nhưng mà chỉ có một mình con bé ở nhà.”
“Con bé cũng học trung học năm nhất rồi, ở nhà một mình cũng làm sao đâu chứ? Tình hình trị an của tiểu khu nhà chúng ta rất tốt, còn có bảo vệ gác cổng, từ trước đến nay đều chưa từng xảy ra sự cố.”
Một lát sau, Lý Ngạn Vỹ nhận được một cuộc điện thoại, nghe xong thì vui vẻ nói với Tô Bội Tình, còn cho là một tin tức tốt: “Tài xế vừa gọi, ông ấy bảo nhìn thấy Lai Yên đi chung xe với Mạc Nhiên rồi.

Lần này em có thể yên tâm rồi chứ? Con gái không phải ở nhà một mình, còn có Mạc Nhiên nữa”
Tô Bội Tình nghe thấy thế thì biến sắc: “Nhanh, nhanh lái xe về nhà cho em.”
Lý Ngạn Vỹ căn bản không hiểu tại sao Tô Bội Tình lại lo lắng như thế: “Mạc Nhiên đã ở nhà thì Lai Yên làm sao có thể xảy ra chuyện gì được? Cho dù hai đứa nó không thân thiết với nhau thì Mạc Nhiên cũng không thể không để ý đến Lai Yên một chút được.

Em đừng có lo lắng vớ vẩn nữa được không?”
“Anh thì biết cái gì!” Tô Bội Tình tâm phiền ý loạn, càng nghĩ càng thấy hoảng: “Mau lái xe về!”
Tống Lai Yên ở trong phòng của Mạc Nhiên, âm thanh ngọt ngào giống như chảy ra nước: “Anh, về sau nếu như làm xong bài tập thì em có thể đến tìm anh không?”
Mạc Nhiên đang tựa ở đầu giường đọc sách, nghe cô nói vậy thì chậm rãi ngồi dậy.

Hắn không trả lời cô, mà chỉ vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình.
Tống Lai Yên hiểu ý, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Anh đang đọc gì thế?” Tống Lai Yên tò mò nhìn quyển sách Mạc Nhiên đang đọc, bên trong đều là chữ tiếng Anh, cô chẳng hiểu gì.
Hắn không trả lời, nhanh chóng gấp sách lại, đặt ở đầu giường.
“Muốn nói gì à?” Mạc Nhiên lập tức đổi đề tài.
Tống Lai Yên lôi mấy tờ đề ra, giơ lên trước mặt hắn: “Có mấy câu em không hiểu, anh giảng cho em được không?”
Không biết Mạc Nhiên lười di chuyển hay là đang nghĩ chuyện gì, hắn liền dựa vào giường đọc đề.


Tống Lai Yên cũng phải cúi người xuống thấp hơn để tới gần hắn.
Cô tùy ý nằm nghiêng, ở tư thế này, chiếc váy đồng phục của cô chỉ có thể miễn cưỡng che đi bắp đùi, quần lót ở bên trong thỉnh thoảng lại lộ ra.
Cô cứ tưởng Mạc Nhiên không nhìn thấy, nhưng có đôi khi không cần nhìn rõ, chỉ cần động tác mập mờ thôi cũng đã đủ kích thích hắn rồi.
Hắn nói không nhanh, đối với cô mà nói có thể gọi là kiên nhẫn, nhưng mà chỉ nói mà không ghi lại thì Tống Lai Yên khó mà tiêu hóa hết được.

Cô nũng nịu: “Anh nói nhanh quá, não em không theo kịp, nghe câu hiểu câu không, anh có thể giảng lại lần nữa không?”
“Chỗ nào không hiểu?”
“Chỗ này...” Cô vươn tay chỉ vào một chỗ trên tờ giấy: “Sao chỗ này lại có bốn phương trình...” Cả người cô gần như đều dán lên ngực hắn, khoảng cách giữa hai người rất gần, cô ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt hắn.
“Anh chậm một chút được không, em không chịu nổi...”
Cô đột nhiên ý thức được lời nói hồn nhiên này của mình hình như lại mang theo một loại hàm ý khác.

Mạc Nhiên sững người, nhất thời không phản ứng lại kịp.
Hắn vô thức vươn tay chạm vào mặt cô, dịch chuyển đến môi cô.

Tống Lai Yên giật mình, theo bản năng rụt người lại.

Mạc Nhiên cũng lập tức dừng động tác, nhanh chóng rút tay về.

Bầu không khí đột nhiên xấu hổ vô cùng.
“Em không thích?” Mạc Nhiên trực tiếp hỏi.
Tống Lai Yên không lên tiếng, cúi gằm mặt xuống.
Không phải không thích, mà là...
“À...” Cô nắm chặt ga trải giường: “Là vì ở trên giường của anh nên...!nên cảm thấy...!hơi không được tự nhiên.”
Cô sợ hắn hỏi không được tự nhiên cái gì, may mà hắn không hỏi.
Đây là giường của Mạc Nhiên, hắn ngủ trên chiếc giường này.

Chẳng biết sao vừa nằm lên đây là những hình ảnh không phù hợp cứ hiện lên trong đầu cô.

Tống Lai Yên xấu hổ vô cùng, cả người cũng nóng rực lên, không biết làm thế nào buông lỏng.
Mạc Nhiên chậm rãi đứng dậy, đi đến bên bàn học, ngồi xuống: “Lại đây.”
Cô nhanh chóng kéo ghế ngồi xuống cạnh hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận