Ngôn Linh Sư Giới Giải Trí

NGÔN LINH SƯ GIỚI GIẢI TRÍ – An Nhiên Nhất Thế

Editor: Cà ri

"Cận tổng." Tả Lập dẫn theo Tô An Ninh vào phòng, lên tiếng đầu tiên phát tan không khí, sau đó tầm mắt lại chuyển qua nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh Cận Sầm, trong lòng nghĩ thầm, vị trước mắt là ai đây?

Đôi mắt hẹp dài thâm thúy của Cận Sầm nhếch lên, cười như không cười nhìn Tô An Ninh nói: "Vị bên cạnh tôi đây là người nắm dữ nhiều cổ phần nhất của Kinh Khải, Thiệu Tử Hằng, mục đích hôm nay hắn tới đây là muốn gặp cô, An Ninh."

Lời của Cận Sàm vừa dứt, Tả Lập vô ý thức nhìn về phía Tô An Ninh, sao An Ninh lại có thể quen biết với người của Kinh Khải?

"Có chuyện?" Tuy người Tô An Ninh nhìn là Thiệu Tử Hằng, nhưng ánh mắt cũng quét về phía Cận Sầm.

Cận Sầm nhận được ánh mắt của Tô An Ninh, thì dùng một loại ánh mắt giống như hồ nước trong sâu thẳm bắn thẳng về phía Tô An Ninh, buồn bã nói: "Thiệu tổng có ý muốn đón cô tới Kinh Khải, hợp đồng ký kết với cô, sẽ là hợp đồng cấp S của Kinh Khải, trừ những thứ đó ra, còn tặng kèm nhà, xe..., tiền vi phạn hợp đồng cũng sẽ giúp cô trả, điều kiện ưu đãi như vậy, không biết cô có hứng thú không? Nếu cảm thấy hứng thú thì cứ nói, tôi cũng sẽ không cố chấp giữ cô ở lại Phong Thần, dù sao ai cũng hướng về chỗ cao mà đi!"

Tuy mỗi lời Cận Sầm nói đều hướng về phía Kinh Khải, những vẫn có thể nghe ra sự đe dọa bí mật từ trong giọng nói của hắn.

Tô An Ninh dĩ nhiên hiểu được ý nghĩ của Cận Sầm, hơn nữa, cô cũng không có tính toán rời khỏi Phong Thần, nếu ngày hôm nay cô phản bội, sẽ mất lòng cả hai bên.

Sắc mặt không thay đổi, Tô An Ninh chuyển tầm mắt về phía Thiệu Tử Hằng, lúc này hắn thẳng lưng ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm Tô An Ninh, không có động tác dư thừa, cứ như vậy lẳng lặng nhìn, rõ ràng không làm gì, những vẫn có thể kiến cho người ta cảm nhận được áp lực.

Bị hai người đàn ông dùng hai kiểu "đe dọa" nhìn chằm chằm, Tô An Ninh không nói nên lời, nhưng mà không nói nên lời thì không nói nên lời, cô đã làm chuẩn bị từ sớm.

Hai mắt nhìn thẳng về phía Thiệu Tử Hằng nói: "Thiệu tổng, ngày hôm nay cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, anh không cần phải làm chuyện này, Phong Thần đối với tôi có ơn giúp đỡ, tôi vẫn muốn ở lại Phong Thần."

Tô An Ninh vừa nói xong, có thể cảm nhận được Cận Sầm vừa lòng nhìn cô.

Ánh mắt Thiệu Tử Hằng vẫn không một tia dao động như trước, sau đó thả nhiên nói: "Đã như vậy thì thôi!

Nói xong, Thiệu Tử Hằng từ trên ghế sô pha đứng dậy, cũng không thèm liếc mắt nhìn Cận Sầm lấy một cái, trực tiếp ra khỏi phòng làm việc, còn mang đi một phòng hơi lạnh.

Thiệu Tử Hằng đi rồi, Cận Sầm nhìn Tô An Ninh, tâm tình giống như tốt hơn vài phần nói: "Cô cũng thật biết nên lấy hay nên bỏ."

"......"

"Tên Thiệu Tử Hằng kia, mấy năm nay không biết đã từ Phong Thần của tôi đào đi bao nhiêu người, nhưng mà đào người qua đó, thì tiền đồ của bọn họ cũng coi như hủy hoại, tuy là đối thủ cạnh tranh với hắn, nhưng giữa chúng tôi cũng có ngần ngại không muốn bất cứ ai biết." Cận Sầm lười biếng nói, khác với Thiệu Tử Hằng hướng nội, trong ánh mắt hắn lại lộ vẻ phô trương.

Tô An Ninh nhìn thoáng qua Cận Sầm, xem như hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của Cận Sầm.

Có điều theo cô thấy, có lẽ quan hệ của Cận Sầm và Thiệu Tử Hằng vừa là địch cũng vừa là bạn, cái này có thể từ tướng mạo của hai người nhìn ra, lúc trước nhìn tướng mạo của hai người giống nhau tất có tranh chấp, nhưng hôm nay sau khi nhìn kĩ mới phát hiện tướng mạo tương tự thật ra cũng có cảm giác thưởng thức lẫn nhau.

Tuy nhiên, tóm lại mà nói, hai người này đấu tranh, một chút cô cũng không muốn dính vào, bọn họ cũng không phải người bình thường, người khác tham ra, cũng chỉ tội kiên lụy đến bản thân mà thôi.

"Cận tổng còn có việc gì không?" Tô An Ninh tiếp tục nói.


Nghe vậy, khóe môi Cận Sầm cong lên một nụ cười yếu ớt như có như không: "Không có việc gì nữa!"

"Nếu không có việc gì nữa, vậy chúng tôi đi trước." Tô An Ninh mặt không đổi sắc tiếp tục nói.

"Mời cứ tự nhiên." Cận Sầm không chút để ý trả lời.

Tô An Ninh không làm thêm động tác dư thừa, xoay người mang theo Tả Lập nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Cận Sầm.

Cận Sầm nhìn bóng lưng rời đi của cô, thú vị trong mắt càng thêm sâu.

Ngay sau đó, từ bên cạnh lấy ra một tập văn kiện, tùy ý ném lên bàn, trên mặt văn kiện rõ ràng là ảnh chụp của hai người Tần Vũ và Tô An Ninh từ lúc bước ra khỏi nhà hàng cho đến khi lên xe.

Cận Sầm cũng không nghĩ tới, thế mà thật sự có người nắm giữ những ảnh chụp này trong tay, còn giấu kỹ như vậy.

Sau khi bọn họ bác bỏ tin đồn, mà những ảnh chụp này lại truyền ra, không thể nghi ngờ gì nữa chính là xác nhận mối quan hệ giữa Tô An Ninh và Tần Vũ, điều này đối với sự nghiệp của Tô An Ninh là đả kích hủy diệt, có lẽ, một khoảng thời gian rất dài, trên người Tô An Ninh chỉ có thể dán nhãn mượn Tần Vũ thượng vị.

Ý tứ hôm nay của Thiệu Tử Hằng đem văn kiện này đưa tới đây, coi như là thế chấp chuyện Tô An Ninh giúp đỡ hắn ngày hôm nay.

Nhưng mà hắn nhất thời lại nảy ra ý nghĩ muốn thăm dò Tô An Ninh một chút.

Kết quả làm hắn rất vừa lòng.

Ha ha, còn về phần ân tình này của Thiệu Tử Hằng, hắn đành thay Tô An Ninh nhận đi!

Vừa ra khỏi cửa, Tả Lập nhẹ nhành thở ra một hơi, hắn không nghĩ tới lão tổng của Kinh Khải lại là một người bằng tuổi với Cận Sầm, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, chẳng qua quá thần bí đi.

Người bên ngoài nhìn vào thì Kinh Khải vẫn luôn được một tay của tống giám đốc phòng PR Tiêu Bách điều hành.

Nhưng mà, hôm nay nghe chuyện của Thiệu Tử Hằng, vừa ra khỏi văn phòng của tổng giám đốc cũng quen bén mất.

Nhìn về phía Tô An Ninh bên cạnh nói: "Tuy lời nói của Cận tổng chỉ tùy ý, như cũng là sự thật, tuy rằng Kinh Khải với Phong Thần là đố thủ, nhưng vẫn luôn quang minh chính đại cạnh tranh, người muốn đi ăn máng khác gần như đều bị công ty hai nhà hủy hoại sạch sẽ."

Tả Lập cảm thấy may mắn vì Tô An Ninh chống lại được hấp dẫn kia.

"Mà làm sao em lại quen biết Thiệu tổng?" Tả Lập hơi do dự mở miệng dò hỏi.

"Là Chú hai của Thiệu Thư Dương." Tô An Ninh trả lời.

"Là đứa bé ngày hôm nay?" Tả Lập kinh ngạc nói.

"Đúng vậy."


Nghe vậy Tả Lập càng kinh ngạc, chẳng qua An Ninh chỉ ở hiện trường cùng Thiệu Thư Dương một lát, Thiệu Tử Hằng liền đưa tới cửa sao?

Tô An Ninh hiểu được tại sao Tả Lập kinh ngạc, nhưng cô cũng không muốn giải thích nghi hoặc của đối phương.

Nhìn thời gian trên tay, Tô An Ninh nhìn về phía Tả Lập: "Đưa em tới phố Cổ đi!"

"...Được." Tả Lập đáp lời, vẻ mặt lại có chút bất đắc dĩ, Tô An Ninh là lại muốn đi đoán mệnh đây.

Thật không hiểu đến cùng là Tô An Ninh suy nghĩ cái gì, phát triển tốt đẹp trên con đường nghệ sĩ của chính mình, có thể kém hơn so với đoán mệnh sao?

Tuy rằng không hiểu, nhưng Tả Lập vẫn tôn trọng ý kiến của Tô An Ninh, lái xe đưa Tô An Ninh đến của hàng đoán mệnh ở phố Cổ.

Lúc tới phố Cổ, Tô An Ninh ngồi trong xe, lại nhìn thấy có mấy người giơ băng rôn chờ bên ngoài.

Khi xuống xe, những người này cũng lập tức nâng lên.

Tả Lập phản ứng lại, nhanh chóng che chở cho Tô An Ninh.

"Đại sư, tôi là fan của cô a! Giúp tôi ký tên đi!"

"Đại sư, ảnh tạo hình của cô được tung ra, rất là đẹp! Tôi nhất định sẽ luôn chú ý tới cô."

"Đại sư..."

Xung quanh không ngừng truyền tới những tiếng nói hưng phấn, thậm chí còn có người lấy di động ra nhắm ngay Tô An Ninh chụp hình.

Vượt qua năm ải, chén qua sáu tướng, rốt cuộc Tả Lập cũng có thể bình an đem Tô An Ninh vào trong của hàng.

"Thế nào? Mở mang kiến thức rồi đi?" Tả Lập thở dài nói, nhưng mà trong lòng vẫn hơi có chút vui vẻ, vậy mà đã có fan đuổi tới chỗ này rồi.

"..." Tô An Ninh im lặng, nhìn vẻ mặt hứng phấn giơ băng rôn bên ngoài của fan, còn có một ít người tới xem náo nhiệt, lần đầu tiên cảm giác được cái gì gọi là hiệu ứng người nổi tiếng.

"An Ninh, cuối cùng cô cũng tới rồi." Lúc này, ông Từ cũng đi tới, nhìn Tô An Ninh, nhịn không được xoa mồ hôi trên trán mình, một đám fan bên ngoài này, làm ông cũng ăn không tiêu!

Ông cũng không nghĩ tới, việc bận trong lời nói của Tô An Ninh lại chính là đi làm nghệ sĩ, mấy ngày nay, công tác hạng nhất của ông chính là ứng phó nhóm fan tới xem náo nhiệt này.

May mắn thay, nhóm fan này vẫn rất quy củ, cũng không ảnh hưởng tới công tác hàng ngày của ông.

Nhưng mà, sau này, danh khí của Tô An Ninh ngày càng lớn, fan cũng càng nhiều hơn, chuyện khác không sợ, chỉ sợ ảnh hưởng tới công việc bình thường hàng ngày của cửa hàng.


Bây giờ ông có liên lạc với không ít người nổi danh có tiền ở Thủ Đô, nếu như gặp phải phóng viên với fan, đến lúc đó cũng không tốt.

Tình huống này, sau khi Tô An Ninh vừa vào phòng làm việc lập tức mở lời nói.

Tô An Ninh nghe xong, đem tầm mắt nhìn về phía Tả Lập.

Tả Lập nhận đước ánh mắt xin giúp đỡ của Tô An Ninh, lập tức cảm thấy cơ hội tới rồi.

Tả Lập hắng giọng, đề nghị nói: "Theo anh thấy, không bằng em đóng cửa cửa hàng này đi, bây giờ em chỉ mới vừa nổi tiếng một chút, nếu là sau này độ nổi tiếng càng lớn, fan tới chỗ này chỉ nhiều chứ không ít đi, cho nên, cửa hàng chỗ này em không thể tới nữa rồi."

Sắc mặt ông Từ đứng bên cạnh thay đổi, sau đó Tả Lập tiếp tục nói: "Chỗ này của em vốn đã sửa lại hình thức kinh doanh, người tìm tới em đoán mệnh thân phận cũng không bình thường, không bằng chuyển thành bí mật đi, anh thấy của hàng này còn có sân sau, không bằng chuyển qua phía sau đoán mệnh cho bọn họ, như vậy tính an toàn cao, cũng không ảnh hưởng tới công việc, hai người cảm thấy thế nào?"

Khi đưa ra đề nghị này Tả Lập cũng đã thận trọng xuy xét. Hắn xem như cũng rõ ràng, căn bản Tô An Ninh không thể nào từ bỏ việc đoán mệnh, hơn nữa, đoán mệnh cũng mang đến chỗ tốt cho Tô An Ninh, như vậy hắn cũng không bài xích vấn đề này, mà bắt đầu muốn giúp Tô An Ninh mượn điểm đoán mệnh này tiến hành hướng phát triển tốt hơn.

Trong giới giả trí vẫn không có ít người tin tưởng loại chuyện đoán mệnh này, chỉ cần bản lĩnh của Tô An Ninh được công nhận, mượn việc đoán mệnh có lẽ có thể mở rộng nhân mạch không nhỏ, giống như ở đoàn phin 《Tam giới 》 bây giờ, ngoại trừ Tần Vũ ra thì những người khác trong đoàn phim luôn dùng gương mặt tươi cười nhìn Tô An Ninh.

Ở trong lòng càng nghĩ, thì Tả Lập càng cảm thấy đáng tin.

Trước đây sợ Tô An Ninh quá mức để ý đến chuyện đoán mệnh mà xem nhẹ việc đóng phim nhưng lúc này lo lắng biến mất trong nháy mắt.

"Ông Từ, ông cảm thấy thế nào." Tô An Ninh nghe xong, cảm thấy cũng được, nhưng vẫn muốn hỏi ý kiến ông Từ.

"Được! Được chứ, chủ ý này tốt lắm." Ông Từ trả lời, vui vẻ nói, đem ánh mắt tán thưởng nhìn Tả Lập.

Tả Lập thản nhiên tiếp nhận, ở trong giới giải trí lăn lộn nhiều năm như vậy, nếu đầu còn không biết chuyển biến, còn có thể lăn tiếp sao!

Sau khi quyết định tốt, ông Từ lập tức liên hệ khách muốn tới ngày hôm nay, nói với bọn họ cần phải thay đổi địa điểm, may mà mấy người đầu bên kia điện thoại đều đồng ý với lời của ông Từ, có thể càng bí ẩn, lại còn bán một ân tình cho đoán mệnh sư có bản lĩnh, bọn họ không đồng ý mới là lạ.

Quyết định xong, trong lòng ông Từ tính toán, cửa hàng này không tiếp tục dùng đoán mệnh nữa, vậy thì ông liền tùy tiện bày bán vày thứ đi, nếu để cho người khác thuê, sâu sau cũng không được đóng kín, bây giờ thì vừa vặn tốt rồi, lúc ông bận thì có thể để cho tên nhóc Lục Tầm kia đến trông coi cửa hàng, gần đây tên nhóc này cầm tiền lương mà lại ngốc ở trường học làm việc, có phải quá nhẹ nhàng cho hắn rồi không?

Một lát sau, ông Từ đóng của hàng, rồi dẫn một người khách đầu tiên từ sân sau vào phòng khách, ngồi xuống trước mặt Tô An Ninh.

Mà Tả Lập ở bên cạnh thì lại tò mò nhìn chằm chằm Tô An Ninh và vị khách kia, đây là lần đầu tiên hắn thấy Tô An Ninh cùng với khách nhân đối mặt đoán mệnh, nhìn không chớp mắt, chỉ sợ mình lỡ qua một phần nào.

"Đại sư, thế nào rồi?" Ngồi vào chỗ của mình, đợi Tô An Ninh đánh giá một lát, người tới mới khẩn trương hề hề mở miệng hỏi, mấy ngày nay, hắn vô cùng xui xẻo, hắn cũng tới mấy chỗ khác tính thử, cũng thử qua rất nhiều biện pháp, đã đến nông nỗi cùng đường, lại nghe nói có người đoán mệnh cực kỳ chuẩn, lại là do bạn giới thiệu nên hắn vội vã tới đây.

"Sơn căn của ông cao vút, dọc qua ấn đường, sắc nhuận, lên danh thành lợi, nhưng sơn căn kỵ đoạn, vùi lấp, thiếu, đổ, sơn căn của ông có hai nếp nhăn cắt ngang, một sâu một nông, cho thấy trong cuộc đời của ông sẽ có hai lần nguy hiểm lớn và nhỏ, nếp nhăn sâu nguy hiểm lớn, nếp nhăn nông nguy hiểm nhỏ, nếp nhăn nông của ông có xu thế hồi phục, cho thấy nguy hiểm nhỏ của ông đã qua, mà nếp nhăn sâu gần đây có xu thế mở rộng cho thấy nguy hiểm đe dọa, gần đây ông hẳn là gặp tai nạn khó khăn không ngừng, đợi đến ngày ứng kiếp, có lẽ sẽ nguy hiểm tới tính mạng, nặng thì chết, nhẹ thì bị thương nặng nằm trên giường." Tô An Ninh quan sát người đàn ông một lát sau đó mở miệng nói.

Mà cô vừa nói xong, mặt người đàn ông ngồi đối diện thật sự kích động, lấp tức nói với Tô An Ninh: "Đại sư, xin cô giúp tôi!"

"Tôi không giúp được ông, chuyện này là chính ông chọc vào." Tô An Ninh thản nhiên nói: "Ông đã làm chuyện tổn hại âm đức, đây chính là ứng kiếp của ông, cho dù lần này vượt qua, sau vẫn sẽ có tai nạn mới."

Đoán mệnh chuyện này, ba phần trời sinh, bảy phần con người tạo nên, tuy nhiên, người đối diện này có tai nạn lớn nhỏ, nhưng nếu ông ta có thể làm nhiều thêm một chút chuyện tốt, thì tai nạn lớn hóa nhỏ nhỏ hóa không, nhưng cố tình người này đã làm không ít chuyện hại người mà chẳng ích ta, tướng từ tâm sinh, chỉ biết tai nạn ứng kiếp ngày càng lớn.

"Đại sự, xin cô giúp tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng trả, 10 vạn, 50 vạn? 100 van? Chỉ cần cô có thể cứu mạng của tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng cho cô." Người đàn ông một chút cũng không nghi ngờ Tô An Ninh nói chuyện giật gân, những Đại sư khác cũng nói như vậy, còn cho ông ta một ít đồ vật chống đỡ tai nạn, vì vậy ông ta mới tránh được vài lần nguy hiểm, nhớ lại tới tất cả những gì xảy ra trong thời gian này, trong lòng vô cùng sợ hãi.

"Gần đây ông đã làm chuyện gì?" Tô An Ninh lãnh đạm nói, cô đánh giá người này một chút xem có đánh giá giúp đỡ hay không.


"Gần đây...?" Người đàn ông nghiêm túc suy nghĩ cẩn thận, sau đó ấp úng nói: "Tôi nhìn trúng một ngọn núi ở ngoại ô Bắc khu, dự định xây nhà ở đó, trên núi có phần mộ tổ tiên của mấy hộ gia đình, tôi cho người đào."

Núi là ông ta mua, ông ta cho người đào không phải rất bình thường sao?

Nhưng từ sau khí ông ta cho người đào, toàn bộ số phận đã thay đổi, mấy cuộc làm ăn liên tiếp thất bại, an toàn sinh mệnh bị đe dọa.

"Đào xong rồi sao?" Tô An Ninh tiếp tục nói.

"Đưa đến nhà bọn họ, tôi làm vậy không đúng sao?" Người đàn ông rối rắm hỏi.

"Nếu chỉ là chuyện này mà nói, ngược lại vẫn còn đường cứu." Tô An Ninh suy nghĩ một lát rồi nói.

"Thật sao?" Người đàn ông kích động nói.

"Nếu những ngày này thuận tiện, ông trước lên ở chỗ này trọ lại, sau đó gọi điện bảo con trai của ông tự mình tới cửa xin lỗi, hơn nữa vì bọn họ mua một nghĩa trang phong thủy tốt, để bọn họ chôn cất lại!" Tô An Ninh dặn dò nói.

"Phải ở lại chỗ này?"

"Không làm tốt những chuyện đó, ông vừa ra khỏi cửa..." Câu nói tiếp theo Tô An Ninh không nói hết, những người đàn ông đã hiểu được ý tứ của Tô An Ninh, sau đó lập tức gật đầu: "Được, được, tôi sẽ ở lại chỗ này, nếu lúc đó bình an vô sự, tôi nhất định sẽ cho cô một phong bì đỏ lớn."

"Ừ." Tô An Ninh trả lời nhẹ, không cần mới phí phạm.

Từ trong phòng khách đi ra, người đàn ông liền theo chân của ông Từ đến phòng ở, ngay tại chỗ, người đàn ông đưa cho ông Từ một số tiền lớn làm phí ăn ở và phí cơm nước, mặt ông Từ cười tươi giống như hoa cúc vậy.

Mà sau đó còn bốn người đoán mạng Tô An Ninh rất nhanh đã tính xong, dường như không gặp phải tình huống xấu như người đầu tiên vậy, những người đó cũng thật vừa lòng rời khỏi, ở trên bàn trước tiếp để lại bốn tời Mao gia gia.

Ông Từ xem thử phát hiện trong đó có rất nhiều tờ không giống nhau từ 5 đến 10 vạn.

Khi nhìn tới số tiền, Tả Lập bên cạnh đã hoàn toàn bị rung động, đoán mệnh này thế mà có thể kiếm tiền như vậy?

Tất nhiên, so với phí thông báo của ngôi sao nổi tiếng là một khoản nhỏ, nhưng so với hầu hết mọi người, tuyệt đối là giá trên trời a! Chủ yếu là, tiền này kiếm quá thoải mái, năm người, cũng không mất bao nhiều thời gian của An Ninh đi!

Lại nhớ tới kỹ năng miệng sắt khẳng định như thần của Tô An Ninh, Tả Lập đã bội phục đầu rạp xuống đất.

"Tính mệnh của ngày hôm nay xong rồi, chúng ta đi thôi!" Tô An Ninh nhìn bộ dáng khiếp sợ của Tả Lập nói.

"Được." Tả Lập gật đầu, cùng Tô An Ninh ra khỏi cửa.

Lên xe, Tả Lập mới hoàn hồn, bỗng nhiên qua đầu nhìn Tô An Ninh đằng sau xe nói: "An Ninh, em tính chuẩn như vậy, có muốn giúp anh tính không?"

"Anh... Nếu anh mà có nhiều tai nạn, em sẽ không để cho anh làm người đại diện của em." Tô An Ninh vô cùng thành thật nói.

Tả Lập nghe vậy nhìn thoáng qua vẻ mặt bình tĩnh của Tô An Ninh, khóe miệng giật giật, cùng một cách nói của cô, cùng một nghĩa, người khác nghe xong cũng thoải mái mà! Như thế nào lại không hợp tình người vậy đây?

Nhận mệnh lái xe, trực tiếp khởi động xe, lái tới Cung thiếu niên đón Tô An Tân.

Vừa mới chở Tô An Tân và Tô An Ninh về đến nhà, Tả Lập nhận được một cuộc điện thoại.

Nghe xong điện thoại, Tả Lập lập tức nhìn thoáng qua phía Tô An Ninh: "An Ninh, đã xảy ra chuyện!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui