Ngôn Hoan


*******
Lại là xin lỗi.
Dù anh có thoái nhượng bao nhiêu bước, cô vẫn luôn tỏ ra dửng dưng như thế.

Cô dịu dàng và rộng lượng với bất cứ ai, nhưng lại một chút khe hở cũng không chịu để cho anh.
Như là một bức tường kín gió.
Thương Đằng thật sự không biết nên phải làm sao.
Anh chỉ thiếu đường giẫm đạp tôn nghiêm của mình dưới chân, cầu xin cô quay lại nhìn anh.
Kỳ thật anh cũng không có tư cách nói cái gì khác, những thứ này đều là anh tự làm tự chịu.
Nếu trước đây anh có thể đối xử tốt với cô hơn, liệu khi rời đi có phải cô cũng sẽ mềm lòng?
Cho nên nói, là anh đáng đời.
Thương Đằng đứng ở nơi đó, nhìn Sầm Diên rời đi, vẫn nhìn mãi.
Đây là lần thứ hai anh bất lực như vậy.
Lần đầu tiên là khi phát hiện Sầm Diên mắc bệnh.
Anh sống có tác dụng gì đâu, không cứu được người mình thích, cũng không giữ được người ấy.
Anh chính là một phế vật/đồ bỏ đi.
Phế vật.
-
Sầm Diên lên lầu, đi đến bên cửa sổ, cô chỉ dám mở cửa sổ ra một kẽ hở.
Nhưng đủ để thấy rõ tầng dưới.
Thương Đằng không đi, anh vẫn đứng đó, không nhúc nhích.
Mùa đông Tầm Thành, gió lạnh mang theo cảm giác buốt thấu xương, anh cũng không mặc nhiều lắm, nhưng dường như lại không hề có cảm giác gì.
Sầm Diên khẽ mím môi.
Đêm đó, cô lại bắt đầu mất ngủ.
Rõ ràng là rất buồn ngủ, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, cứ lăn qua lộn lại ở trên giường.
Những hình ảnh lộn xộn đó giống như một cuộn phim tua chậm, không ngừng chiếu đi chiếu lại trong tâm trí cô, nhưng rất lộn xộn, không hề có quy luật.
Cô không biết Thương Đằng trở về lúc mấy giờ, anh dường như không mặc nhiều quần áo.
Người này, là một người không biết chăm sóc bản thân, bị cảm cũng sẽ cố chịu đựng.

Thật sự không chịu được nữa, mới uống thuốc.
Sầm Diên không phủ nhận, cô thực sự lo lắng cho anh.
Rất nhiều thứ đã thay đổi, tâm trí cô cũng vậy.
Nhưng không nên, cũng không thể.
Cô nỗ lực thuyết phục bản thân đừng mềm lòng.
Sau đó liền thật sự không mềm lòng.

Sáng sớm hôm sau, cô có chút uể oải vì thiếu ngủ, ngay cả Bánh Quy cũng cảm nhận được, vẫn luôn lo lắng đi theo cô.
Bữa sáng tùy tiện ăn chút gì đó, Sầm Diên thu dọn hành lý.
Từ Huy gọi cho cô, nói cậu ấy đã hủy vé tàu hỏa, mua hai vé máy bay.
Chỉ là vé ở hạng phổ thông.
Cậu ấy sợ Sầm Diên ngồi không quen: "Hay là lại trả rồi mua cho chị vé khác?"
"Không cần phiền phức như vậy." Sầm Diên cười nói, "Chỗ tôi cách sân bay rất xa, cậu không cần phải đợi tôi, cứ đi thẳng tới sân bay luôn."
Đến lúc đó lại thăng khoang, cái này cũng không vội.
Sau khi cúp điện thoại, Sầm Diên đã chuyển tiền mua vé cho cậu ấy.
Ngay sau đó, Từ Huy lại chuyển trả lại.
Sầm Diên không quan tâm nữa.
-
Cô bắt taxi trở lại nhà họ Giang.
Ngắn ngủn mấy ngày, Giang Cự Hùng lại giống như già đi vài tuổi, hai bên thái dương có tóc bạc trắng, khuôn mặt cũng thực tiều tụy.
Nhìn thấy Sầm Diên, ông cũng không kinh ngạc, gật đầu với cô: "Tới đây."
Sầm Diên vâng nhẹ, cô ngồi xuống.
Cổ họng Giang Cự Hùng không thoải mái, ông uống một ngụm trà để làm ẩm cổ họng: "Sức khỏe khá hơn chưa?"
"Khá hơn nhiều, đã bắt đầu kết vảy rồi ạ."
"Vậy là tốt rồi."
Sau đó lại là một khoảng lặng kéo dài.
Sầm Diên có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Giang Cự Hùng, đứa con gái mất mà tìm lại được, nhưng một ngày nọ lại biết rằng đó không phải con ruột của mình.
Bất cứ ai cũng sẽ có vướng mắc trong lòng.
Tuy rằng không phải con ruột, nhưng nuôi nấng nhiều năm như vậy, từ 15 tuổi đến 26 tuổi.

Trong 11 năm đó, không thể không có tình cảm.
Sầm Diên đứa nhỏ này, thận trọng lại mẫn cảm, luôn thích đứng ở góc độ của người khác để suy xét.
Nhưng chưa bao giờ nghĩ cho bản thân.
Giang Cự Hùng biết, lần này cô đến để an ủi ông, đồng thời cũng muốn xin lỗi.
Nhưng ai sẽ xin lỗi Sầm Diên đây, cả hai người cha đều không phải cha ruột của cô.
"Là mẹ con sai, làm khổ con rồi."
Giang Cự Hùng thở dài.
Sầm Diên lắc đầu: "Không khổ ạ."
"Dưỡng bệnh cho tốt, chuyện còn lại đừng nghĩ nhiều.

Duyên phận của ta với mẹ con đã kết thúc, nhưng con vẫn là con gái của ta, nhà họ Giang sẽ mãi là nhà của con."
Sầm Diên đột nhiên cảm thấy, kỳ thật cuộc sống của cô cũng không phải là một mớ hỗn độn.

Vẫn có rất nhiều người yêu thương cô.
Cho nên cô không cô đơn.
"Ba, con đã mua vé, ngày mai sẽ về trấn Dung." Cô nói.
Giang Cự Hùng ngước mắt: "Còn quay lại đây không?"
Sầm Diên mỉm cười: "Hẳn là sẽ không quay lại, sẽ định cư ở đó luôn.

Nơi đó an tĩnh, cũng thích hợp để dưỡng bệnh."
Giang Cự Hùng sững sờ một lúc, sau đó mới gật đầu: "Cũng tốt, ở bên này ngược lại càng thêm phiền phức."
Rắc rối ông ám chỉ chính là Lưu Nhân.
Ông lo lắng Lưu Nhân sẽ làm phiền Sầm Diên.
Nhưng lo lắng của ông giống như có chút dư thừa, Lưu Nhân đã đi rồi, mang theo chút tài sản ít ỏi được chia sau ly hôn đi nước ngoài.
Nhà họ Giang chẳng là gì so với nhà họ Thương, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa (có còn hơn không).

Số tiền ít ỏi mà Lưu Nhân được chia cũng đủ để bà ta tiêu xài nửa đời sau.
Không thể nói là khổ sở, nhưng cũng không phải là không có cảm xúc.
Dù sao đó cũng là mẹ ruột của cô.
Không nói một lời đã ra nước ngoài, lần gặp mặt này, có thể là lần cuối cùng trong cuộc đời này.

Nhưng bà ta vẫn từ bỏ, chỉ quan tâm đến bản thân mình.
Trước đây là vậy, hiện tại cũng vậy.
Trước khi Lưu Nhân ra nước ngoài, cũng không phải không tìm ai, bà ta đã đi gặp Giang Kỳ Cảnh.
Bà ta thương yêu nhất, ngoài bản thân, chính là cậu con trai quý giá này.
Nhưng cũng không tới gần, chỉ nhìn thoáng qua từ xa, sau đó rời đi.
Chuyện này, trừ Lưu Nhân thì không ai biết.
Sầm Diên đi rồi, trước khi rời đi cô đã đặt thẻ ngân hàng ở trên bàn trà.
Cái này vẫn là lúc trước Giang Cự Hùng cho cô.
Cô không đụng tới một phân tiền ở bên trong, vốn cũng chưa từng muốn nhận, hiện tại lại càng không có tư cách.
Giang Kỳ Cảnh nghe trộm cuộc trò chuyện của họ, cậu chính là cố ý nghe lén.
Quả nhiên, Sầm Diên cô muốn rời đi, thậm chí vé máy bay đều đã mua xong.
Từ thư phòng đi ra, cô nhìn thấy Giang Kỳ Cảnh đang đứng ở hành lang bên ngoài..
Cậu rất cao, đã sắp cao hơn cô gần một cái đầu.

Rõ ràng khi còn nhỏ là một cậu nhóc không hiểu chuyện, mồm mép cứng cỏi, tính tình không tốt.
Nhưng giờ đây, cậu đã trưởng thành.

Thời gian thật là một thứ kỳ diệu.
Nhưng Sầm Diên không muốn cậu lớn lên, thế giới của người lớn quá mệt mỏi, cô hy vọng Giang Kỳ Cảnh sẽ mãi mãi vui vẻ.
Đứa em trai mà cô yêu thương nhất, cũng là người mà cô lưu luyến nhất.
Cô bước tới, kéo thẳng cổ áo cho cậu: "Ba lớn tuổi rồi, sau này em nghe lời chút, đừng đối đầu với ông ấy mãi.

Còn Giang Yểu, từ nhỏ cô ấy đã bị chiều hư, đừng có lúc nào cũng cãi nhau với cô ấy."
"Em không cãi nhau với chị ta."
Ngày thường cậu còn lười không thèm nói chuyện với cô ta.
Sầm Diên cười gật đầu: "Ừ, Tiểu Cảnh của chúng ta ngoan nhất."
Cậu rời tầm mắt, không nhìn cô.
Một lát sau, lại bước xuống lầu mà không nói một lời, bước từng bước lớn vội vã.

đam mỹ hài
Chỉ nhìn bóng lưng cũng biết là cậu đang tức giận.
Sầm Diên đuổi không kịp, chỉ có thể gọi cậu từ phía sau: "Tiểu Cảnh."
Cậu phớt lờ cô, chỉ lo đi về phía trước.
Cô im lặng, đứng tại chỗ.
Giang Kỳ Cảnh do dự dừng chân, cuối cùng vẫn quay người lại.
Bốn mắt nhìn nhau, trên mặt cô cười nhẹ, nhưng khóe mắt lại hồng hồng: "Chị không đuổi kịp em."
Cô sống cẩn thận từng li từng tí, không dám có động tác quá lớn, sợ bị thương.
Người có bệnh tật quấn thân, dường như đều có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ.
Giang Kỳ Cảnh chạy tới, khuôn mặt luôn lạnh lùng cao ngạo lúc này tràn đầy lo lắng: "Chỗ nào không thoải mái sao?"
Sầm Diên lắc lắc đầu, cười nói: "Em đừng giận chị, gần đây chị đã rất buồn rồi."
Cô không muốn bản thân lại đau lòng hơn nữa.
Giang Kỳ Cảnh lo lắng hạ mi xuống, cũng không hỏi tại sao cô lại buồn, hay ai đã làm cô buồn.
Nhưng cậu biết, Sầm Diên hẳn là thật sự không chịu đựng được.
Cô không phải là một người thích kể khổ, có thể khiến cô chủ động nói ra, có lẽ đã vượt qua giới hạn chịu đựng.
Giang Kỳ Cảnh gật đầu: "Em không tức giận."
Sầm Diên cười thả lỏng: "Không giận là được."
Nhưng trong nụ cười của cô, vẫn có một chút chua xót.
- -
Vé máy bay là buổi sáng 10 giờ rưỡi, Giang Kỳ Cảnh đưa cô đến sân bay, Từ Huy đã đợi sẵn ở đó trước.
Đây là lần đầu tiên cậu ấy đi máy bay, cái gì cũng không hiểu, cũng không dám đi lung tung, vé cũng chưa lấy, chỉ ngồi đó chờ Sầm Diên.
Sau khi Giang Kỳ Cảnh đến, trước tiên cậu kiểm tra vali, sau đó thăng hạng vé máy bay.
Cậu nhờ Từ Huy chăm sóc Sầm Diên, vừa nói chuyện vừa nhét một bình giữ nhiệt màu hồng chứa đầy nước nóng vào ba lô màu đen.
"Nếu chị ấy khát, hãy đưa bình giữ nhiệt này cho chị ấy."
Từ Huy gật đầu: "Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho chị Sầm Diên!"
Giang Kỳ Cảnh cau mày, cơn ghen tị nổi lên: "Ai là chị cậu?"
Cậu biết, mẹ của Sầm Diên ở trấn Dung sẽ kết hôn với cha của người trước mặt.
Đến lúc đó, Sầm Diên liền thực sự trở thành chị của Từ Huy.
Giang Kỳ Cảnh tưởng tượng đến cảnh về sau bọn họ sẽ biến thành người một nhà, cậu liền khó chịu.

Trước khi lên máy bay, Giang Kỳ Cảnh nói với Sầm Diên: "Về sau không được gọi cậu ta là em trai."
Sầm Diên cười bất đắc dĩ: "Chị cũng chưa từng gọi em là em trai mà."
"Vậy thì không được để cậu ta gọi chị là chị."
"Trước khi mẹ chị cưới ba cậu ấy thì cậu ấy đã gọi chị là chị rồi, chỉ là một cách xưng hô lịch sự mà thôi."
Giang Kỳ Cảnh không nói chuyện.
Bình thường giống như một anh trai bảo vệ cô, nhưng với chuyện này thì lại ấu trĩ như một đứa trẻ mới ba tuổi.
Sầm Diên cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý: "Được rồi, chị đồng ý."
Giang Kỳ Cảnh nói, phòng ngừa cô lừa cậu, về sau cậu sẽ thường tới trấn Dung để kiểm tra.

Nếu phát hiện Từ Huy vẫn gọi cô là chị, cậu sẽ không để ý tới cô cả nửa tháng.

Sầm Diên cười cậu trẻ con.
Trong lòng lại biết, cậu chỉ là dùng cách này để nói rằng cậu sẽ tới thăm cô.
-
Máy bay bay 2 tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tới nơi, bác Từ đích thân lái xe tới đón.
Mẹ Châu cũng tới.
Sau khi xác định quan hệ, rõ ràng hai người đã thân mật hơn nhiều.
Bác Từ xuống xe, cất đồ vào cốp cho Sầm Diên: "Thằng nhãi Tiểu Huy kia không gây phiền phức cho con chứ?"
Sầm Diên cười nói: "Không ạ, cậu ấy rất ngoan."
Từ Huy bất mãn hét lên: "Con có thể gây ra phiền toái gì chứ."
Trong xe có mùi tanh nhàn nhạt, hẳn là lúc trước từng để cá, mùi vẫn chưa tiêu tán hết.

Cộng với việc mở máy sưởi trong xe, mùi càng khó chịu hơn.
Sầm Diên cảm thấy dạ dày không quá thoải mái, choáng váng cả một đường, cuối cùng cũng về đến nhà.
Mới vừa xuống xe, cô đã nôn ngay.
Mẹ Châu rót cho cô một cốc nước ấm: "Có phải say xe hay không?"
Sầm Diên lắc đầu: "Có lẽ là đường hơi dốc."
Mẹ Châu vỗ lưng cô: "Thị trấn đã bắt đầu làm đường, vài ngày nữa sẽ không còn những con đường đất này."
Sầm Diên uống nước, im lặng không nói.
Tiền sửa đường trong trấn là do Thương Đằng quyên.
Dù đã rời đi Tầm Thành, dường như vẫn còn dấu vết về sự tồn tại của anh ở xung quanh.
Rất lâu trước đây, Sầm Diên đã nói với mẹ Châu rằng cô muốn định cư ở đây.
Mẹ Châu đương nhiên hy vọng cô trở về, nhưng thấy cô quay về một mình thì hơi khó hiểu.
"Thương Đằng không cùng con trở về sao?"
Sầm Diên nhẹ nhàng nói: "Chúng con đã ly hôn lâu rồi."
Mẹ Châu sửng sốt: "Gì cơ?"
Sầm Diên giải thích với bà, trước đây vì sợ bà lo lắng cho nên mới không nói ra.
Mẹ Châu hỏi cô: "Vậy con và Thương Đằng...."
Cô cười như đã buông bỏ được tất cả: "Con và Thương Đằng, sẽ không còn bất cứ quan hệ gì nữa.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui