Ngày sinh nhật của Thương Đằng, Sầm Diên đã làm một chiếc bánh kem cho anh.
Vốn dĩ muốn âm thầm tạo bất ngờ cho anh, nhưng ai ngờ anh lại về sớm hơn một ngày.
Giấu không kịp, chỉ có thể cho bánh vào tủ lạnh trước.
Cô cư xử bình tĩnh: "Không phải ngày mai anh mới về sao?"
Anh nhìn thấy lớp kem trên cổ áo cô, khóe môi cong lên, cũng không vạch trần: "Anh thấy hơi nhớ nhà nên đổi vé về sớm."
Sầm Diên cười nhạo anh: "Anh là bạn nhỏ ở nhà trẻ à, còn nhớ nhà nữa."
Anh dường như rất mệt mỏi, trong người không còn chút sức lực nào, dựa vào vai cô: "Bạn nhỏ đi nhà trẻ còn có người đón về, còn anh không có."
Sầm Diên bất lực mỉm cười, nhưng giọng điệu lại cưng chiều: "Hiểu rồi, từ giờ trở đi mỗi ngày em đều đón anh tan làm."
Nhận được câu trả lời mong muốn, Thương Đằng rất thỏa mãn.
Cũng không phải thực sự muốn để Sầm Diên đón anh, thân thể yếu ớt của cô phải ở nhà để cưng chiều.
"Sầm Diên."
"Hả?"
Giọng nói của anh có chút khàn khàn, lúc này lộ ra ý cười: "Có nhớ anh không?"
Cô gật gật đầu, thành thật trả lời: "Nhớ, mỗi ngày đều nhớ."
Anh ấn vào sau đầu cô, xoa nhẹ: "Đồ lừa gạt, rõ ràng anh mới đi được một ngày."
Thương Đằng đi công tác, mới đi hôm qua, lẽ ra trưa mai mới về.
Nhưng anh đã hoàn thành công việc trước thời hạn, rồi đổi vé về sớm hơn.
Sầm Diên ngửi thấy mùi cà phê trên người anh, biết chắc anh rất buồn ngủ, miễn cưỡng dựa vào cà phê mới có thể kiên trì lâu như vậy.
Cô đau lòng nói: "Có muốn nghỉ ngơi một lát không?"
Nhưng mà Thương Đằng lại nói: "Em lại qua quít với anh, còn không trả lời câu anh vừa hỏi."
Anh rời khỏi vai cô, lúc này bốn mắt nhìn nhau.
Khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một sải tay.
Cách quá gần, chênh lệch chiều cao lại lớn hơn, Sầm Diên chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh: "Anh vừa đi là em đã bắt đầu nhớ anh rồi."
Cô nói đều là thật.
Thương Đằng thấy cô phải ngẩng đầu, anh liền kéo cô ngồi xuống sô pha.
Bắt đầu đếm tội lỗi của cô: "Đã hứa sẽ gọi cho anh hai lần một ngày, nhưng em không gọi cho anh một lần nào."
Sầm Diên yên lặng nghe anh nói.
Phần lớn thời gian cô đều yên lặng.
Yên lặng vẽ bản thảo thiết kế, yên lặng ăn cơm, yên lặng nhìn Thương Đằng.
Thương Đằng nói xong, cô rót cho anh một tách trà, là trà thảo mộc cô tự phơi.
"Em có gọi, nhưng điện thoại của anh tắt máy."
Có lẽ lúc đó anh đang trên máy bay.
Thương Đằng tha thứ cho cô: "Lần sau bù lại."
Sầm Diên gật đầu cười, "Em biết rồi."
Cô nhìn đồng hồ trên tường, kim giờ chậm rãi chuyển động, gần như không nhìn thấy nữa.
Sau khi kim giây tạo thành một vòng tròn khác, kim giờ chính xác ở vị trí số 12.
Sầm Diên thu lại ánh mắt, hỏi anh: "Anh có biết hôm nay là ngày gì không?"
Tất nhiên Thương Đằng biết, nhưng anh không trả lời mà hỏi cô: "Em có biết không?"
Sầm Diên gật đầu.
Coi như không uổng công bình thường anh thương cô như vậy.
Nhưng giây tiếp theo, Sầm Diên lại nói, "Ngày Quốc tế Lao động 1/5."
Cô chỉ vào tủ lạnh trong phòng bếp: "Bữa tối hôm nay, lại phải vất vả đầu bếp Thương của chúng ta rồi."
Thương Đằng nhéo nhẹ vào mặt cô, sợ cô đau: "Hóa ra anh về sớm để làm nô lệ."
Gần đây tình trạng cơ thể cô tốt hơn, khí sắc cũng không tệ.
Tăng lên vài cân, cuối cùng đã có một ít thịt trên người.
Họ đã chuyển đến đây vài ngày, cách xa trung tâm thành phố, Thương Đằng phải mất hơn 4 tiếng lái xe mới đến công ty.
Nhưng bầu không khí tốt, cảnh sắc cũng đẹp.
Thích hợp để nghỉ dưỡng.
Mỗi ngày ăn tối xong, Thương Đằng sẽ cùng Sầm Diên đi dạo.
Hàng xóm biết họ, gặp phải cũng sẽ chào hỏi.
Thỉnh thoảng, họ cũng mang rau nhà trồng đi tặng.
Hàng xóm rất nhiệt tình, cũng kéo Sầm Diên theo họ nói chuyện phiếm.
Dù cô không nói nhiều, chỉ im lặng lắng nghe.
Đợi đến giờ, Thương Đằng sẽ đến đón cô.
Khi đó, họ sẽ cười trêu: "Chồng cô đến đón cô về ăn cơm rồi kìa."
Sầm Diên cũng cười, cười Thương Đằng.
Thực ra anh không thích bị trêu chọc như vậy.
Anh là một người rất nghiêm túc, cũng rất lạnh lùng.
Nhưng gần đây, dường như anh đã thay đổi rất nhiều.
Trên người nhuốm mùi khói lửa, không còn là Thương Đằng cao cao tại thượng, không thèm để ai vào mắt như xưa nữa.
Anh là một người đàn ông bình thường, một người chồng bình thường.
-
Thương Đằng mở tủ lạnh, nhìn thấy chiếc bánh kem bên trong.
Là vị muối biển.
Sầm Diên biết anh không thích đồ ngọt.
"Anh đi đường mệt nhọc về sớm như vậy, sao em có thể quên hôm nay là ngày gì được."
Thương Đằng cười tủm tỉm lấy bánh ra: "Nếu muốn làm anh bất ngờ, lần sau nhớ lau sạch lớp kem trên cổ áo."
Sầm Diên nhìn xuống đường viền cổ áo, hóa ra anh đã phát hiện ra từ lâu.
Cô cắm nến vào, lại tắt đèn một lần nữa.
Thương Đằng đã cai thuốc lá vài năm, trên người không có bật lửa.
May mà có diêm kèm trong đống nến.
Sầm Diên thắp nến, hát bài hát chúc mừng sinh nhật, thúc giục anh mau cầu nguyện.
Anh đã ước xong rồi.
Cô hỏi anh, "Anh ước nguyện vọng gì?"
Anh không nói cho cô: "Em đoán đi."
Sầm Diên không cần đoán: "Hy vọng em sống lâu trăm tuổi?"
Thương Đằng khen cô, giọng điệu như khen trẻ con: "Diên Diên nhà chúng ta giỏi quá."
"Giỏi cái gì, năm nào anh cũng ước cái này.
Có khi em phải sống mấy trăm năm rồi.
Anh đổi cái khác đi."
Anh lại đổi điều khác: "Vậy thì anh mong Diên Diên nhà chúng ta mỗi ngày đều vui vẻ."
"Là sinh nhật của anh mà, sao nguyện vọng nào cũng là cho em vậy."
Dáng vẻ Thương Đằng nghiêm túc: "Đây đều là mong ước của anh."
Sầm Diên biết, nguyện vọng lớn nhất của anh là hy vọng cô có thể khỏi bệnh, nhưng điều đó là không thể.
Vì vậy, chỉ có thể ước cô sống lâu trăm tuổi.
Vì điều này mà anh đã làm quá nhiều quá nhiều rồi.
Những gì có thể làm, không thể làm, anh đều nỗ lực làm từng chút một.
Anh hi vọng cô khỏe mạnh.
Tương tự, cô cũng hi vọng anh khỏe mạnh.
Sầm Diên nói: "Anh ước một điều liên quan đến chính anh đi."
Thương Đằng suy nghĩ một lúc, lại nhắm mắt lại, vài giây sau mới mở ra, anh nói: "Xong rồi."
"Là điều gì?"
Anh nhìn cô.
Đèn đã tắt, sau khi thổi nến, trong nhà tối om.
Khoảng cách gần như vậy, cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy nhau.
Nhưng Sầm Diên có thể cảm nhận được, lúc này Thương Đằng đang nhìn cô.
Ánh trăng ngoài cửa sổ dịu dàng, nhưng cũng không bằng anh của lúc này.
Anh nói: "Hy vọng anh có thể sống lâu với Diên Diên nhà chúng ta."
Trái tim Sầm Diên nhói lên, cô nhắc nhở anh: "Nhưng anh hơn em một tuổi mà."
"Vậy thì sống lâu hơn em một tuổi."
Cô cười nói: "Nếu tất cả nguyện vọng trước đây mà anh ước đều trở thành sự thật, thì chúng ta đều sẽ trở thành quái vật sống lâu trăm tuổi."
"Càng tốt, đều là quái vật, ai cũng không chê được ai."
Sầm Diên dựa vào vai anh: "Thương Đằng, sao hôm nay rất đẹp, anh có nhìn thấy không?"
Anh khoác vai cô, nghiêng đầu qua: "Nhìn thấy rồi."
"Vừa rồi đều là anh nói nhảm đó, Sầm Diên."
"Hả?"
"Điều ước sinh nhật năm nay của anh là Sầm Diên có thể luôn ở bên anh, mãi mãi, mãi mãi."
Cô mỉm cười, sau đó gật đầu: "Sẽ luôn ở bên anh."
Dường như không cam tâm chỉ như vậy, Thương Đằng nhấn mạnh: "Nhất định phải ở bên anh lâu dài, khỏe khỏe mạnh mạnh ở bên anh."
"Em sẽ luôn ở bên anh, sống lâu trăm tuổi bên anh, khỏe khỏe mạnh mạnh ở bên anh.
Thương Đằng, em sẽ luôn ở đây."
Anh giống như một đứa trẻ đã bị lừa quá nhiều, cùng một câu hỏi phải được đối phương xác nhận nhiều lần mới có thể yên tâm.
"Sầm Diên, không được lừa anh."
Sầm Diên nghiêm túc trả lời từng câu.
Cô nói: "Không lừa anh, chuyện đã hứa với anh, nhất định em sẽ làm được."
Đèn bật sáng.
"Chúc mừng sinh nhật."
"Thương Đằng tiên sinh tuổi 31.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...