Ngôn Hi Thành Ngọc

Thời gian như hạt cát chảy qua kẽ tay, khi bạn cho rằng mình đã nắm được nó thì thật ra nó đã lặng lẽ trốn đi. Kiều Ngôn Hi trải qua năm học lớp 11 thật bình lặng, không mặn không nhạt. Không có chuyện gì lớn xảy ra, cô chỉ cố gắng học tập với mong muốn đạt được kết quả tốt để vào đại học.

Khương Thành Ngọc cũng như vậy, các cuộc thi cậu tham gia đã đếm không xuể, mỗi lần quay về đều ôm lấy giấy khen và giấy chứng nhận về cho Kiều Ngôn Hi, vô số cơ hội được tuyển thẳng vào các trường đại học, nhưng Khương Thành Ngọc đều từ chối, điều này đã trở thành chuyện lạ trong trường.

Giữa họ vẫn như cũ, không dính vào nhau, không làm phiền nhau nhưng kiên định hơn.

Có một thứ tình cảm mà thời hạn bảo đảm là vĩnh viễn. Vì trên thế giới này luôn có một người sẽ yêu bạn hơn chính bạn.

"Đừng tham gia thi đấu nữa, đã lớp mười hai rồi, không ảnh hưởng đến việc học của anh sao?" Buổi tối, Khương Thành Ngọc cùng Kiều Ngôn Hi quay về ký túc xá, Kiều Ngôn Hi ngắm gương mặt gầy gò của cậu, rất là đau lòng, thực ra cậu không cần liều mạng như thế.

"Ừ, đừng lo, đều rất đơn giản." Dường như cậu biết Kiều Ngôn Hi đang suy nghĩ gì.

Một câu Kiều Ngôn Hi cũng không nói ra được.

"Nhưng em thấy anh gầy đi nhiều." Dù rằng ngày nào cô cũng có thể gặp cậu, nhưng cô vẫn thấy cậu gầy. Cô biết cậu thông minh, nhưng chăm chỉ học tập để thi vào trường Đại học F là được, vừa học vừa thi đấu thế này rất dễ khiến cơ thể mệt mỏi.

Khương Thành Ngọc vuốt tóc cô, kéo tay cô nói: "Đừng lo, anh nói không sao sẽ không sao, không tin chồng em à?" Cậu thích dáng vẻ quan tâm cậu này của cô chết mất, mỗi ngày cứ đến thời điểm này là cậu đều cảm nhận được rõ ràng tình yêu của cô dành cho cậu. Cậu rất sợ chuyện năm ngoái lại xảy ra lần nữa.

"Sao mà anh càng ngày càng xấu xa vậy." Kiều Ngôn Hi thật chẳng nghĩ ra vì sao trước mặt người khác Khương Thành Ngọc luôn có bộ mặt lạnh lùng mà trước mặt cô luôn không đứng đắn, đôi lúc làm người ta không thể đỡ nổi.


"Anh chỉ xấu với em thôi." Khương Thành Ngọc ôm cô khẽ nói.

Kiều Ngôn Hi tựa vào ngực cậu không lên tiếng, chỉ có mang tai đang đỏ hồng lên chứng minh sự xấu hổ của cô. Khương Thành Ngọc ôm cô, không thấy chút phiền não nào, chỉ cần yên lặng ôm nhau như thế là cậu đã thấy đủ rồi.

Đột nhiên, ánh sáng từ đèn pin chiếu vào họ làm mắt cả hai không mở ra được, sau đó một giọng nói vang lên, "Cô cậu là học sinh lớp nào, trắng trợn yêu đương như thế, theo tôi vào văn phòng! Thật không thể tưởng tượng nổi!"

Khuôn mặt Kiều Ngôn Hi lập tức trắng bợt, cô biết họ bị giáo viên bắt rồi. Thôi xong, cô cắn môi, nước mắt rơi xuống, vậy phải làm sao bây giờ, thầy ấy đứng ngay bên cạnh, họ muốn chạy cũng không thoát. Cô nhớ đến ba, nhớ đến mẹ, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

Khương Thành Ngọc ôm chặt cô, không chút buông lỏng, "Đừng sợ." Cậu nói nhỏ bên tai, cố gắng an ủi cô. Cậu biết, bây giờ nói lý do gì đều đã muộn, họ chỉ có thể đi vào văn phòng giáo viên. Nhưng cậu không sợ, tuyệt đối không sợ chút nào, trừng phạt có là gì, cậu chỉ mong sao người trên toàn thế giới đều biết Kiều Ngôn Hi là của cậu.

"Hai cô cậu còn ôm ấp gì nữa, đi mau! Chẳng biết xấu hổ!" Thầy giáo kia không nhịn được, thật đúng là trẻ người non dạ gì cũng không biết, không chú tâm học tập mà lại yêu đương, còn lộ liễu như thế, không trừng phạt nghiêm khắc là không được!

Khương Thành Ngọc vỗ nhẹ lưng Kiều Ngôn Hi, làm dịu tâm trạng cô. Môi cậu mím chặt, sự sắc bén trong mắt tụ lại làm người ta sợ hãi, mặc dù cậu rất muốn công khai mối quan hệ của hai người, nhưng khiến Kiều Ngôn Hi buồn bã là không được. Cậu nhìn chằm chằm thầy giáo kia, mắt như kiếm như muốn lăng trì thầy đó.

Thầy giáo đó bị cậu nhìn đến mức cả người lạnh toát, rợn cả tóc gáy, trong lòng âm thầm kêu khổ, khí thế của học sinh này sao mà lớn vậy, nếu là người bình thường thật đúng là ăn không tiêu. Nhưng anh ta là giáo viên, lập tức điều chỉnh tâm thái, "Đi mau, đừng kéo dài thời gian, tôi không thể bỏ qua cho cô cậu."

Lúc này Kiều Ngôn Hi cũng tỉnh táo lại, một khi đã bị bắt thì cô cũng đành chấp nhận, thay vì trốn trong ngực Khương Thành Ngọc, không bằng đứng ra đối mặt cùng cậu. Họ yêu nhau đấy thì có sao, họ sẽ không làm chậm trễ chuyện gì cả thì có gì phải sợ.


Cô đẩy Khương Thành Ngọc ra, lau nước mắt, cười với cậu rồi nhéo tay cậu, nói khẽ: Tớ không sao, sau đó đi theo thầy giáo kia.

Trên mặt cô vẫn còn vệt nước còn cứng rắn nặn ra nụ cười, Khương Thành Ngọc vừa chua xót vừa thấy ngọt ngào, chua xót là vì cậu để cô chịu khổ, ngọt ngào là vì ngay cả lúc này cô vẫn muốn ở bên cậu. Cậu bước nhanh theo cô, không quan tâm thầy giáo đi đằng trước, lập tức nắm lấy tay Kiều Ngôn Hi. Kiều Ngôn Hi nhìn tay họ đan vào nhau, không nói gì, yên lặng để cậu dắt.

Mà bọn họ không phát hiện ra, khi bọn họ bị bắt có một người đứng ở phía đông nhìn theo, cười hả giận. Phải, là cô ta bí mật tố cáo, vậy thì sao, Kiều Ngôn Hi, tôi muốn cậu mất mặt trước toàn trường, không phải cậu đứng đầu Khoa Xã hội ư? Để giáo viên và học sinh toàn trường thấy người đứng đầu Khoa Xã hội và người đứng đầu Khoa Tự nhiên đã vi phạm nội qua trường học công khai yêu đương! Khương Thành Ngọc, cậu trước mặt nhiều người như thế làm tôi mất mặt, bây giờ tôi muốn cả hai người cùng phải nếm trải điều đó!

"Cô cậu ở lớp nào, tên là gì?" Thầy giáo kia ngồi vào bàn rút giấy bút ra, đeo kính lên nhìn bọn họ.

"Lớp 12, Khương Thành Ngọc." Con mắt Khương Thành Ngọc sáng đến dọa người, sự lạnh lẽo bên trong mắt làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

"Còn là lớp trọng điểm của Khoa Tự nhiên nữa." Thầy giáo kia lắc đầu, "Tưởng vào được lớp trọng điểm thì rất giỏi hả? Thi đại học còn chưa biết thế nào đâu!"

Anh ta lại nhìn Kiều Ngôn Hi, "Còn cô? Cũng là lớp 12?"

Khương Thành Ngọc vừa định trả lời thay cô thì bên tai đã nghe thấy giọng nói mang âm mũi của Kiều Ngôn Hi, "Em là Kiều Ngôn Hi lớp 1."

Không dày dòng lôi thôi, dứt lời, cô ngẩng lên cười xán lạn với cậu.


Ánh mắt kiên định và nghiêm túc đó làm trái tim cậu nóng lên, khao khát được hôn cô ngay chỗ này. Không phải mình cậu kiên định mà cô cũng thế, cô có thể làm được như vậy thì cậu còn lo lắng điều gì?

"Lớp trọng điểm của Khoa Xã hội?" Thầy giáo kia không dám tin hỏi lại, Kiều Ngôn Hi gật đầu.

Ồ? Sao tên hai đứa này quen vậy nhỉ? Từng nghe ở đâu rồi? Nhưng nghĩ không ra, chẳng qua sao mình lại nghe đến tên tụi nó? Thầy giáo kia cười tự giễu, xem ra là già rồi nên trí nhớ cũng không còn tốt nữa.

"Xem ra cô cậu học hành cũng không tệ, sao có thể bỏ phí tinh lực vào chuyện này, tôi nói này... balabalabala" Không nghĩ ra thì thôi, quản anh ta đã nghe hay chưa từng nghe, thầy giáo kia từ bỏ hành vi lãng phí tế bào mà bắt đầu tiến hành "giảng bài".

Khương Thành Ngọc và Kiều Ngôn Hi đứng trước bàn làm việc không nói gì, thật ra họ rất muốn nói một câu: Thầy ơi, khi nào thì thầy thả bọn em đi được.

Có lẽ đã nhận ra tiếng lòng của họ, thầy giáo kia cuối cùng đã ngừng bài diễn thuyết của anh ta, "Được rồi, hôm nay cứ vậy đã, cô cậu về đi, ngày mai tôi sẽ thông báo cho chủ nhiệm lớp của cô cậu."

Khương Thành Ngọc gật đầu, kéo tay Kiều Ngôn Hi đi ra ngoài. Thầy giáo kia thở dài chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, xem ra đây là hai phần tử ngoan cố, đến nước này còn dám nắm tay nhau! Ngày mai phải bảo chủ nhiệm lớp chúng dạy dỗ lại!

"Kiều A Miêu, em có sợ không?" Hai người im lặng một lúc, Khương Thành Ngọc lên tiếng trước. Thật ra, thái độ ban nãy của Kiều Ngôn Hi đã nói rõ tất cả, nhưng cậu vẫn muốn nghe chính miệng cô nói ra.

"Hừ, Khương Thành Ngọc, chẳng lẽ anh không thấy?" Kiều Ngôn Hi lườm cậu, tên này bây giờ ngày càng giảo hoạt, cố tình bày ra vẻ mặt lạnh lùng để người ta không thấy bụng dạ đen tối của cậu.

"Anh muốn nghe chính miệng em nói." Khương Thành Ngọc quay mặt cô lại, mắt sáng quắc nhìn vào mắt cô.

Kiều Ngôn Hi bị ánh mắt cậu nhìn làm mặt đỏ tía tai, mãi mới lắp bắp nặn ra vài từ, "Dù sao cũng, dù sao cũng... Ừ, chính là cái em nói đó." Tên này thật là, cứ ép mình phải nói ra lời làm mình xấu hổ muốn chết ấy.


Khương Thành Ngọc cười ra tiếng, trong không gian đêm tối tĩnh lặng, biết cô xấu hổ nên cậu cũng không cố ép cô.

"Ngày mai, phải chuẩn bị tâm lý thật tốt." Cậu cầm chặt tay cô như đang truyền sức mạnh.

"Em biết, anh đừng lo." Kiều Ngôn Hi cười cười, đây là chuyện của hai người họ, cô sẽ gánh vác cùng cậu.

"Kiều A Miêu, nếu, anh nói là nếu." Khương Thành Ngọc dừng lại một lúc, nắm chặt tay Kiều Ngôn Hi, "Giáo viên báo cho phụ huynh, em sẽ làm thế nào?" Kiều A Miêu có vì người nhà mà từ bỏ tình cảm của họ không?

Kiều Ngôn Hi im lặng, đúng thế, lúc đó cô nên làm gì? Ba mẹ có kỳ vọng rất lớn với cô, mặc dù cô không khiến họ thất vọng, nhưng yêu sớm là không được phép. Cô có thể cam đoan mình không trễ nải việc học, nhưng ngộ nhỡ họ không tin mình thì phải làm sao?

Thấy Kiều Ngôn Hi không nói lời nào, trái tim Khương Thành Ngọc dần dần trầm xuống, chẳng lẽ chuyện xảy ra một năm trước với họ sẽ lặp lại?

"Kiều A Miêu, em..." Khương Thành Ngọc mấp máy môi nhưng không biết nên nói cái gì, cổ họng cậu như bị bịt lại, nỗi khủng hoảng nhanh chóng lan ra khắp lồng ngực.

Nhưng ngay lúc này cô đột nhiên cười với cậu, "Chuyện của em em sẽ tự mình quyết định." Chỉ một câu nói nhẹ nhàng đã làm cậu an lòng, chỉ cần cô nói thì cậu sẽ tin tưởng.

"Chúng ta cùng đối mặt!" Trong đêm tối, gương mặt cô mơ hồ dưới ánh đèn, không thể thấy được rõ ràng, Khương Thành Ngọc lại biết nhất định cô đang híp mắt, cười như một con mèo nhỏ. Vậy là đủ rồi, cậu tự nói với mình, còn cầu gì hơn, cô quý trọng tình cảm của họ như thế là vận may lớn nhất của cậu.

Cậu nhẹ nhàng ôm cô dưới ký túc xá, "Ừ, chúng ta cùng đối mặt!"

Mặc kệ tương lai ra sao, bọn họ sẽ cùng bên nhau, cùng trải qua sóng gió, cùng vui vẻ, không ai có thể chia tách họ. Đã nói vĩnh viễn sẽ ở bên nhau, vậy thì nhất định sẽ là vĩnh viễn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui