"Kiều Ngôn Hi, rốt cuộc cậu nghĩ gì vậy? Lẽ nào tớ không có chút gì khiến cậu lưu luyến?" Khương Thành Ngọc gần như rít từ kẽ răng, cậu sợ nghe được đáp án phủ định từ cô, nhưng vẫn muốn hỏi, bởi vì cậu không có lòng tin, một chút lòng tin cũng không có. Nếu cô đã dễ dàng nói chia tay như thế thì đã nói lên cậu hoàn toàn không có bước vào trái tim cô.
Trong đầu Kiều Ngôn Hi rối loạn, cô quyết định muốn chia tay là vì cô cảm thấy cậu không yêu cô như cô nghĩ, còn cô đã lấy hết tấm lòng mình dành cho cậu. Cô sợ cảm giác ấy, cho nên cô mới quyết định chia tay. Nhưng nhìn cậu đau lòng, tim cô như bị dao cứa, không chút nghĩ ngợi chạy về phía cậu. Hơn thế, lồng ngực cậu càng làm cô mê muội, khoảnh khắc được cậu ôm, cô mới cảm nhận được sự yên tâm.
"Quả nhiên, cậu chưa từng yêu tớ, có phải không?" Đáy mắt Khương Thành Ngọc phiếm hồng, cậu nhìn chăm chú vào mắt Kiều Ngôn Hi, khao khát được trông thấy trái tim cô. Vì sao, cậu toàn tâm toàn ý yêu cô, không có một chút suy nghĩ gian dối, nhưng cô lại chưa từng yêu cậu, điều này làm sao mà cậu chịu nổi?
Cậu vốn cho rằng, không có gì là vấn đề, chỉ cần họ yêu nhau, nhưng rồi cậu phát hiện, chỉ có mình cậu đang yêu, mà cô, rốt cuộc dùng tình cảm gì đón nhận tình yêu của cậu? Thương hại, tức cười hay là gì khác? Cậu không dám nghĩ nữa.
"Không phải! Tớ không như thế! Khương Thành Ngọc, cậu có còn lương tâm không vậy? Tớ không yêu cậu, tớ không yêu cậu mà lại quan tâm đến cậu? Không yêu cậu mà lo nghĩ vì cậu? Không yêu cậu mà mỗi giây mỗi phút đều nhớ cậu? Không yêu cậu mà thấy không vui vì cậu ngồi chung với một cô gái khác?" Nước mắt Kiều Ngôn Hi không ngừng trào ra. Cậu có thể nói cô không tốt, nhưng cậu không thể phủ định tình yêu của cô.
"Nếu đã yêu tớ thì tại sao lại muốn chia tay, cậu nói đi?" Khương Thành Ngọc không có cách nào tin lời cô, cậu không hiểu, nếu cô đã yêu cậu thì sao có thể cam lòng rời khỏi cậu?
"Cậu không tin tớ, điều này còn chưa đủ hay sao?" Cho dù mặt đầy nước mắt, Kiều Ngôn Hi cũng không chịu cúi đầu, cô quật cường nhìn cậu như bắt cậu phải nhận thức được sai lầm của mình.
"Tớ... Kiều A Miêu, lúc đó tớ giận quá, tớ thấy cậu và tên kia thân mật, tớ thật sự..." Khương Thành Ngọc không nói được nữa, đúng thế, sao cậu có thể không tin cô, bọn họ đã nói rõ, phải tin tưởng đối phương, tuyệt đối không được giấu giếm. Là cậu sai rồi.
"Chút việc nhỏ như vậy cậu đã tức giận, vậy..." Kiều Ngôn Hi chưa nói hết câu thì Khương Thành Ngọc đã cắt ngang, "Việc nhỏ? Kiều Ngôn Hi, cậu dựa vào người một gã con trai khác là chuyện nhỏ? Vậy cậu nói cho tớ biết thế nào là việc lớn đi?" Lửa giận của cậu lại bốc lên, rốt cuộc cô đặt cậu ở đâu? Cậu mới là bạn trai cô, khi xảy ra chuyện vì sao thà tìm người khác cũng không tìm cậu?
Kiều Ngôn Hi bỗng chẳng nói được gì, sao cậu lại không nghe cô nói hết, vì sao nhất định phải bới lông tìm vết trong lời cô. Cô nhắm mắt, che đi sự thất vọng và đau lòng, "Khương Thành Ngọc, chúng ta đều bình tĩnh lại đi." Cô biết, nếu họ cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không nói được gì nữa.
Khương Thành Ngọc môi mím thật chặt, màu đỏ trong mắt càng đậm, cậu nhìn chằm chằm Kiều Ngôn Hi không nói tiếng nào. Kiều Ngôn Hi có chút sợ hãi, trong mắt Khương Thành Ngọc trừ cô ra thì không có gì cả, cô có thể thấy được bóng dáng mình trong đó. Chỉ như vậy cô mới sợ, cô sợ cảm giác mình như một con linh dương bị con báo săn quan sát.
Cô cẩn thận lùi lại muốn cách xa Khương Thành Ngọc.
"Sao vậy, sợ? Ha ha, Kiều Ngôn Hi, tớ nói rồi, cậu không trốn thoát được đâu." Khương Thành Ngọc cười quỷ dị, tay kéo Kiều Ngôn Hi ôm chặt trong ngực, không để cô có cơ hội thở dốc.
"Cậu buông ra, buông tớ ra!" Kiều Ngôn Hi ra sức giãy dụa, người cô run rẩy, cô không biết tiếp tục ở đây cậu sẽ làm gì cô, cô chỉ muốn bỏ đi.
"Muộn rồi, Kiều Ngôn Hi, tớ cho cậu biết, cả đời này cậu không thoát được đâu!" Khương Thành Ngọc kéo Kiều Ngôn Hi, hung hăng nói với cô.
Kiều Ngôn Hi lắc đầu, không ngừng vỗ lên cánh tay cậu, hi vọng cậu có thể tỉnh táo lại, nhưng chẳng có chút tác dụng. Khương Thành Ngọc hoàn toàn chìm trong thế giới của mình.
Cậu hôn thật mạnh, không có chút dịu dàng triền miên, nụ hôn hoàn toàn dựa vào bản năng, môi Kiều Ngôn Hi nhanh chóng bị cậu cắn bật máu. Kiều Ngôn Hi đau nhức chau mày, nước mắt càng mãnh liệt, nhưng Khương Thành Ngọc như không thấy, tiếp tục hành động hung bạo của cậu.
Cho đến khi cả khoang miệng ngập mùi máu, cậu mới giật mình khi bản thân đã làm Kiều Ngôn Hi bị thương. Nhưng đã không còn kịp nữa, đôi môi mềm mại của cô sưng tấy, trên môi nhuốm máu, mặt đầy nước mắt, thậm chí còn đang không ngừng rơi xuống. Cảnh tượng đó làm trái tim cậu đau đớn.
Bộ dạng này của cô là do mình làm... mình làm đau cô ấy... Khương Thành Ngọc rét run, cậu không dám nhìn mặt cô, không, đó không phải mình, làm sao cậu có thể làm đau cô được. Cậu muốn lau nước mắt cho cô nhưng cuối cùng đành buông xuống.
"Cứ như vậy đi, Khương Thành Ngọc, tạm biệt." Từng lời Kiều Ngôn Hi đều kiên định và chắc chắn, không một chút do dự. Cô quay đi không nhìn cậu, từng bước biến mất khỏi tầm mắt cậu.
Khương Thành Ngọc đứng tại chỗ, không ngăn cản, không cầu xin, cậu như một bức tượng gỗ, đờ đẫn đứng trong bóng tối. Giữa bọn họ sao lại trở thành như vậy? Cậu vốn đến để xin lỗi cơ mà, cuối cùng lại mất kiểm soát. Cuối cùng cô vẫn đi, để lại cậu một mình.
"Khương Thành Ngọc, tớ không bỏ cậu, vĩnh viễn không bỏ!"
"Khương Thành Ngọc, sau này tớ sẽ thương cậu."
"Khương Thành Ngọc, hình như tớ có chút thích cậu."
"A Ngọc, tớ rất nhớ cậu."
Khương Thành Ngọc tựa vào tường, tay che mặt, bờ vai không ngừng co rút, nước mắt chảy theo kẽ ngón tay. Không còn, không còn gì nữa, mỗi câu cô nói cậu đều nhớ rõ ràng, những âm thanh vui vẻ của bọn họ còn quanh quẩn trước mắt, nhưng bọn họ chỉ có quá khứ mà không có tương lai, tương lai của họ, tương lai của cậu...
Kiều A Miêu, từ bỏ không phải nói là làm được, người trong trái tim tớ đã được khẳng định kể từ lúc tớ biết mình thích cậu, chỉ có cậu mới là nguồn sống của tớ. Hạnh phúc của tớ là vì cậu đã đón nhận tớ, bằng lòng hứa hẹn một tương lai tươi sáng cùng với tớ.
Cuối cùng tớ đã có cảm giác mình không cô độc trên thế gian này, từ nay chỉ cần nghĩ đến cậu, tớ sẽ không lẻ loi, cũng không bao giờ cô đơn lạnh lẽo nữa, bởi vì tớ biết dù bất cứ khi nào, cậu cũng luôn ở bên cạnh. Tớ rất vui, trong sinh mệnh mười mấy năm này rốt cuộc đã có thứ gì đó ý nghĩa để tớ bảo vệ.
Tớ cẩn thận yêu cậu, mặc dù luôn phải kìm nén tình cảm của mình, bởi vì tớ e nó sẽ làm cậu sợ. Cậu có thể cảm nhận được cảm giác đó không, Kiều A Miêu, trước khi tớ chết chìm cậu đã cho tớ sự cứu giúp cuối cùng, sau đó trái tim vỡ nát của tớ vì cậu mà lành lặn, vì cậu mà đập. Tớ thật hạnh phúc.
Nhưng bây giờ cậu nói, Khương Thành Ngọc, tạm biệt. Tớ há có thể không biết thật ra cậu muốn nói, Khương Thành Ngọc, đừng gặp lại nữa. Nhưng tớ không nói, cho dù cậu nói tạm biệt, vậy tớ đi gặp cậu thì cậu chắc cũng không thấy, đây là lời cậu nói. Tớ biết mình đang làm trò vô lại, cũng biết cậu đã thất vọng thế nào, nhưng thế thì đã sao, không buông chính là không buông, thay vì đau khổ ép mình quên cậu, không bằng dùng trái tim này tiếp tục yêu cậu.
Kiều Ngôn Hi, tớ yêu cậu, cậu vĩnh viễn là của tớ, tớ biết mình rất cố chấp, với cậu còn hơn thế. Nếu trên thế giới này có thứ gì đáng để tớ lưu luyến thì đó chính là cậu. Tớ có thể chịu đựng mình hai bàn tay trắng, trừ cậu ra. Tớ có thể chẳng quan tâm gì cả, nhưng chỉ không thể để cậu rời khỏi tớ. Cho dù cậu nói chia tay, tớ cũng sẽ không bỏ cậu.
Kiều Ngôn Hi không về lớp, dáng vẻ mắt sưng húp, mặt đầy vệt nước này hoàn toàn không thể trở về. Cô một mình nằm trên giường, không bị quá khích như người khác lúc thất tình. Nhưng tim cô đau đến mức run rẩy, nỗi đau đó làm cô hít thở khó kawn, thậm chí muốn lập tức chết đi.
Bề ngoài cô tỏ ra tự nhiên, nói chia tay là cô nhưng không ai thấy được đau đớn trong lòng cô. Đó là người cô quyết định yêu cả cuộc đời, cô dành tình yêu toàn tâm toàn ý với người đó, cô cho rằng giữa họ không có vấn đề gì, mong mỏi đến ngày họ có thể mãi mãi bên nhau.
Nhưng rồi bỗng nhiên, trời sụp xuống, chuyện gì cũng thay đổi. Người đó không tin cô, người đó mập mờ cùng một cô gái khác, người đó không để ý đến ý nguyện của cô, làm tổn thương cô... Cô sợ, chẳng lẽ đây chính là tình yêu của bọn họ?
Cho nên cô không muốn tiếp tục nữa, cô sợ, cô thấy tình yêu giữa cô và cậu không bình đẳng. Nếu cậu thích người khác thì buông cậu ra thôi, cô không dây dưa, không cầu xin, hãy chia tay trong hòa bình.
Thế nhưng vì sao trái tim cô lại đang lớn tiếng kêu gào, không, không phải như thế, Kiều Ngôn Hi cô nói dối! Cô yêu cậu ấy, bây giờ rất muốn đi tìm cậu ấy có đúng không? Có phải cô vẫn còn nhớ nhung hơi ấm khi được cậu ấy ôm không? Kiều Ngôn Hi, cô đúng là kẻ chẳng có tiền đồ, chỉ là thất tình thôi, chỉ là thất tình...
Trên thế giới này mỗi giây mỗi phút lại có một đôi chia tay, chẳng là gì cả, Kiều Ngôn Hi, chẳng là gì cả, đừng buồn, cuộc đời cô còn dài, còn có rất nhiều cảnh đẹp chưa được thăm thú, không chừng phía trước còn có người thích hợp với cô hơn cả Khương Thành Ngọc, vậy nên đừng đau lòng vì cậu ta nữa.
Kiều Ngôn Hi, không cho phép cô nhớ cậu ấy! Không được! Khương Thành Ngọc, tớ ghét cậu! Tớ không yêu cậu nữa! Một mình tớ sẽ vui vẻ, không có cậu tớ sẽ sống tốt hơn! Nhưng mà, Khương Thành Ngọc, A Ngọc, bây giờ tớ đã bắt đầu nhớ cậu, phải làm sao bây giờ?
Cậu... liệu có nhanh chóng quên mất tớ không? Chỉ còn mình tớ nhớ quá khứ của chúng ta. A Ngọc, tớ nói dối đó, với cậu, với chính mình, tớ... thật sự yêu cậu, chưa từng thay đổi. Kiều Ngôn Hi nhắm mắt lại, nước mắt im lặng trượt theo khóe mắt xuống gối...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...