Ngọn Gió Hoa Iris Mang Đến Tình Yêu

Từ ngày hôm đó trở đi, cả 8 gia tộc chính trị đứng đầu thế giới chìm vào nổi đau triền miên. Mọi người ai cũng đau lòng, đương nhiên. Trong tất cả mọi người, Anna chính là người liên kết tất cả bọn họ lại, là trung tâm của nhóm. Vậy mà, cô đã rời đi.

Papa của Anna, đau khổ suốt nhiều tháng trời, ông thường hay xem những hình ảnh khi cả gia đình ông còn đoàn tụ. Vợ ông đã mất, đến bây giờ cả con gái cũng đã rời bỏ ông. Là một người chồng, một người cha, ông đã ko thể hoàn thành bổn phận của mình. Đã phạm sai lầm khiến đứa con gái thân yêu đau khổ suốt nhiều năm trời. Khi cô tha thứ cho ông, ông chưa kịp đền đáp, cô đã vụt khỏi bàn tay ông.

Rina và Yuna, cả hai ở bên Anna phải nói là lâu nhất trong tất cả mọi người. Anna là bạn thân chí cốt của họ, luôn ở bên họ khi họ buồn, họ vui. Anna chỉ mới trở lại với niềm vui và nụ cười mới chưa đc 1 năm. Vậy mà ông trời lại tàn nhẫn cướp cô đi khỏi họ. Cả hai đã giam mình trong phong suốt nhiều ngày, thường hay tâm sự với di ảnh của Anna.

Kevin, anh là người đau lòng nhất trong cả nhóm. Anh tự nhốt mình trong phòng, ko hề nói chuyện hay gặp mặt bất cứ ai, kể cả Steven cũng ko thể. Anh đã tự trách mình nhiều lần. Anh đã hứa, anh đã thề sẽ yêu thương Anna, bảo vệ người con gái anh yêu thương nhất trên đời. Vậy mà, chính người con gái đó, mới là người bảo vệ anh khỏi lưỡi kiếm tử thần ngày đó. Một tháng sau, ngày mai là ngày mai táng Anna, Kathy tự tay phá cửa phòng Kevin, bước vào

Sau một tháng, Kevin gầy yếu đến bất thường. Đã ko hề bước chân ra ngoài kể từ ngày đó đến giờ cũng đã một tháng, dáng vẻ của anh tiều tụy đến đau lòng. Hai mắt lại sưng húp lên do khóc quá nhiều. Kevin yếu ớt nói

-Chị Kathy, chị ra ngoài đi. Làm ơn, em, ko muốn gặp ai cả.

Kathy hiện giờ ko còn nét dịu dàng ôn nhu như thường lệ nữa, mắt cô lạnh băng như băng ngàn năm, làm Kevin thoáng chốc đã tưởng cô là Anna vì khí thế của cả hai giống hệt nhau.

Kathy lạnh lùng bước về phía Kevin, đứng trước mặt anh im lặng một hồi. Đột nhiên...

“Bốp!”

Một tiếng bốp vang lên, bàn tay phải của Kathy đang lơ lửng giữa ko trung, hơi đỏ vì tát quá mạnh. Còn Kevin, một bên mặt của cậu nghiêng về bên phải vì Kathy tát quá mạnh, má trái của cậu sưng lên, hơi đỏ. Kathy lạnh lùng nói

-Em định trốn như thế này mãi sao?

-Em...đã mất Anna rồi, em-Kevin cúi gằm mặt xuống, thì thào

-Em nghĩ em ko thể sống nữa chứ gì? Hồ đồ!!! Em nghĩ em cứ trong tình trạng như thế này, Anna sẽ yên lòng nhắm mắt sao?-Kathy nói lớn, giọng nói còn mang một chút đau thương.

Kevin mở to mắt nhìn Kathy, người chị yêu quý của người con gái anh yêu. Kathy và Anna đặc biệt có một điểm chung, cả hai đều có một tích cách rất kiên cường, ko bao giờ ngã xuống dù có chuyện gì đi nữa. Nét mặt Kathy dịu lại một chút, nói

-Anna, con bé chắc chắn ko hề muốn em như thế này bao giờ. Em nghĩ vì sao Anna lại đỡ mũi kiếm cho em vào ngày hôm đó? Em ấy...muốn em đc sống. Anna muốn em có thể sống vui vẻ, ko lo âu gì về thế giới ngầm và việc báo thù. Vậy mà bây giờ, em lại muốn phá đi niềm mong mỏi nhỏ nhoi của em ấy đã hi sinh bằng cả tính mạng mình để kết liễu cuộc đời mình, đi theo em ấy. Em nghĩ em ấy sẽ vui khi biết điều đó ko?

Càng nói về sau, giọng Kathy càng lớn, mặt cô cũng đã hơi đỏ vì nói một liền hơi. Kevin đứng trân ra nhìn Kathy, ánh nhìn ngốc trệ. Đúng rồi, nếu anh cứ tiếp tục như bây giờ, Anna sẽ vui lòng ư?

Đâu phải vì vô duyên vô cớ mà Anna chạy lại ngăn mũi kiếm đó chỉ vì muốn bảo vệ anh, cô ấy muốn anh đc sống. Anna hiểu rõ, khi bản thân mình rời đi, nhất định sẽ có nhiều người tuyệt vọng, nhưng cô đã nguyện đưa tấm lưng nhỏ bé đó, chắn trước nhiều người, làm tấm khiên bảo vệ họ. Những con người mà cô yêu quý bằng cả tấm lòng, cô đã có thể bảo vệ. Vậy mà người mà cô yêu nhất, lại vì điều đó mà suy sụp, muốn chết đến vậy, thử nghĩ xem cô có thể yên lòng ko?

Kevin nhớ lại những ký ức cùng Anna vui chơi, Anna là người quý trọng sinh mạng hơn bất cứ ai trong nhóm. Việc Kevin muốn kết liễu bản thân mình vì đau buồn về Anna, chẳng khác nào chính tay cô đã giết người mình yêu chứ.

Nghĩ tới đó, Kevin nở một nụ cười nhẹ tênh, có như ko, nói với Kathy

-Em xin lỗi, như chị nói, Anna sẽ ko thể yên lòng nếu thấy em thế này. Em sẽ sống hết mình có thể, sống thay cho phần Anna, và sẽ ko bao giờ quên cô ấy.

Kathy nở nụ cười tươi, lấy trong túi ra hai món đồ. Đó là hai chiếc nhẫn Anna đã đeo đc Kevin tặng khi cầu hôn Anna. Chìa khoá Humpty Lock, lại ko hề thấy đâu.

-Chị chỉ có thể lấy hai món này đưa cho em, chị ko thể tìm thấy Humpty Lock. Hãy giữ nó.

-Vâng-Kevin nhận lấy hai cái nhẫn. Hai chiếc nhẫn này thường đc đeo ở ngón áp út bàn tay trái của Anna, chỉ bằng ngón tay út của Kevin. Anh lấy sợi dây bạc trên bàn, luồn hai cái nhẫn vào rồi đeo lên, cùng với Dumpty Key.

Kathy mỉm cười, xoay người đi lại phía cửa, bỗng nhiên cô dừng lại, nói với Kevin


-Chị xin lỗi Kevin, hãy cho chị một thời gian, chị sẽ trở lại sau.

-Hả?!! Khoan đã, chị Kathy, chị Kathy!!!!

Kevin vội chạy ra ngoài phòng, nhưng Kathy đã biến mất.

Ngày hôm sau, Kathy đã biệt tích ko một lời từ biệt, kể cả Steven cũng ko hay biết gì. Kathy chỉ để lại một mảnh tin nhắn nhỏ, ghi là “Hãy chờ chị một thời gian, chị sẽ trở lại”

Ko ai biết nội dung câu đó là gì, nhưng họ chắc chắn, Kathy sẽ ko biến mất như Anna

Thời gian trôi đi như gió thổi, thoáng chốc, đã 10 năm qua đi.

Trong 10 năm nay, vẫn ko hề có một tin tức gì về Kathy, cô vẫn biệt tích. Steven từ ngày đó cũng ít nói hẳn đi, rất hiếm khi nào thấy anh mỉm cười thật sự.

10 năm qua, cả nhóm cũng tiến triển rất nhiều. Cả nhóm đều 28 tuổi, đều đã có con đường riêng cho chính mình. Ryan và Rina đã kết hôn, cùng điều hành công ty của pama mình. Yuna và Justin cũng vậy, họ còn làm cho chính phủ về phần thiết kế an ninh.

Raizer sau khi giết Đinh Hoàng Nghĩa, đã kết đôi với Jean, nhờ Jean mà anh mới có thể thoát khỏi nổi đau buồn. Cả hai quyết định giúp đỡ Steven điều hành Alexandrite với cương vị tổng giám đốc. Cả hai cũng thường hay tụ tập cùng nhóm Kevin, chủ yếu là hay đi thăm mộ Anna hãy gì đó.

Kevin, 10 năm nay một mình điều hành công ty Trinity do Anna công sức lập ra. Trinity trong 10 năm nay càng ngày càng lớn mạnh, ko tập đoàn nào có thể vượt qua, chỉ có Alexandrite do Steven quản lý mới có thể sánh bằng. Kevin cũng ko cười nhiều như trước, như anh ko hề tỏ ra nét lạnh lùng vô tình như những năm mất mẹ. Anh hầu như ngày nào cũng lên ngọn đồi trồng hoa Iris gần biệt thự, vì mộ của Anna đc chôn ở đó.

Steven ngồi trong vườn nhìn đâu đó xa xăm. Anh nhìn bức ảnh trên bàn, có để ảnh cả nhóm tươi cười chụp ảnh. Anh khẽ thì thầm

-Đến khi nào em mới trở về, Kathy? Anh rất nhớ em.

Tiếng gió xào xạt, những cánh hoa đào tung bay trong gió trải đầy vườn hoa Iris trắng. Tiếng bước chân từ xa vọng lại, hoà với tiếng gió. Đó là một bóng dáng thiếu nữ, mái tóc nâu trà dài đến chân được xả dài, một phần được cố định bởi cái nơ màu xanh nhạt. Trên người cô vận một bộ váy màu xanh lam nhẹ, đôi mắt màu...lục bảo trong veo như nước ôn nhu nhìn Steven.

Steven nghe thấy tiếng bước chân, xoay đầu nhìn lại, mở to mắt nhìn cô gái trước mắt. Màu mắt lục bảo đó, trên thế giới chỉ có một người có, chính là Kathy.

Kathy mỉm cười nhìn Steven, nhẹ nhàng nói

-Em về rồi đây, Steven. Xin lỗi, vì đã để anh đợi lâu như vậy.

-Kathy!!!

Steven vội vàng chạy nói ôm lấy Kathy vào lòng, siết thật chặt. Kathy cũng ôm lại anh, vùi vào lòng ngực rộng lớn yêu thương.

-Cuối cùng em cũng quay về, thật sự em đã quay về-Steven buông Kathy ra, mỉm cười nói

-Ko chỉ mình em thôi đâu. Còn một người nữa đấy-Kathy nháy mắt tinh nghịch.

-Một người nữa?

-Anh sẽ biết ngay thôi anh yêu, chắc chắn người đó sẽ khiến tất cả chúng ta vừa kinh hãi vì vui mừng.

Trên ngọn đồi gần căn biệt thự. Cánh đồng hoa Iris cùng cây cổ thụ anh đào xào xạt theo cơn gió. Phía dưới cổ thụ là một ngôi mộ nhỏ, có một bức ảnh là một cô gái có mái tóc nâu và đôi mắt xám tro mỉm cười. Bên cạnh ngôi mộ là Kevin đang cầm chiếc nhẫn trên sợi dây chuyền. Anh khẽ thì thầm một mình


-Anna, em hôm nay có khỏe ko? Anh đã thành công trong việc kết hợp xây dựng mật thám của nước ngoài. Công ty vẫn tiến triển rất tốt, em đừng lo. Anh cũng vậy, anh vẫn sẽ tiếp tục sống tốt.

Kevin dựa người vào gốc cây, nhìn xa xăm.

In my eye and in my way

In the sky so far away

Are you hiding in the grey

I am on my way to find you

In the shadow where you lay

In the darkness I"ll be praying

one by one in a lonely lullaby

Dancing like a lonely feather

In the windy weather

Looking for a beacon and some clarity

Long to fly again together

And I wonder whether

We will ever find our melody

Over mountain and below the stars

Light my way so I know where you are

And find me,

Anywhere and anytime I sing my song for you

My tomorrow my today

It is time for you to find your way

https://.youtube.com/watch?v=_s-R3H8vZko

Một giọng hát ngọt ngào êm ái bỗng vang lên khắp ngọn đồi. Tiếng hát nhẹ nhàng, êm ái trong trẻo như làn suối mát. Có điều, bài hát đó, lại khiến Kevin chấn động nhìn quanh, vì bài hát này...chỉ có Kevin và Anna biết


Từ đằng xa, có một bóng dáng con gái nhẹ nhàng bước về phía cây anh đào. Cô gái cao khoảng 1m8, cỡ Kathy, dáng người 3 vòng chuẩn ko cần chỉnh. Mái tóc nâu mượt mà dài đến hông, được buộc một phần bằng chiếc nơ trắng. Trên người cô vận chiếc váy trắng muốt, tôn lên làn da trắng ngọc ngà. Sợi dây chuyền hình chiếc chìa khoá đung đưa theo từng bước chân. Đôi mắt xám tro long lanh, nhìn Kevin đầy vẻ nhớ nho nhung và yêu thương.

Kevin đứng yên bất động nhìn người con gái đó, anh tưởng rằng mình đang mơ, vì cô gái đó chính là Anna, người anh yêu nhất tưởng như đã chết nay lại xuất hiện trước mắt anh.

Kevin thì thào

-Ko phải mình, đang mơ chứ?

Anna mỉm cười khì, đi lại phía Kevin nhéo má anh một cái, cất giọng nói trong trèo như mật ngọt thân thương

-Chàng ngốc, chẳng lẽ trong mơ cũng ko muốn thấy em sao? Em xin lỗi vì đã để anh đợi lâu, em còn sống. Em còn sống, Ken!

Một lúc sau...

Kevin, Anna, ánh mắt của hai người họ nhìn nhau qua cánh cửa. Lúc này, hai người không còn kiềm chế được, mắt đều ươn ướt.

Kevin há miệng muốn nói gì đó nhưng cả ngàn vạn lời trong lòng đều không thể nói ra lấy một câu.

Anna cũng giống thế, môi cứ mấp máy mà không nói nên lời.

Hai người cứ dán mắt vào nhau.

Lúc này....

Hai người nhìn nhau, không thốt nên lời. Kevin và Anna bất tri bất giác gặp nhau ở một nơi, phảng phất như được linh hồn xúi giục, hai người ôm chầm lấy nhau.

Dùng lực ôm thật chặt như muốn đem đối phương bỏ hoàn toàn vào trong lòng mình, nhập với mình làm một thể.

Hai tay Kevin ôm siết lấy Anna, hết lần này tới lần khác muốn siết chặt hơn, tựa như sợ Anna lại rời đi lần nữa.

Ko biết đã qua bao lâu, hay là chỉ trong giây lát.

Cả hai từ từ nới tay, Kevin cúi đầu nhìn Anna trong lòng, Anna ngẩng đầu nhìn Kevin.

Bốn mắt chạm nhau.

Kevin đột nhiên cúi nhẹ xuống, hôn lên giọt nước mắt bên khóe mắt Anna. Nước mắt của Anna lại càng nhiều hơn. Trên mặt Anna là nét tươi cười hạnh phúc nhưng nước mắt cứ tuôn.

Anna đột nhiên nhón chân, hôn đôi môi Kevin đang đưa tới, đầu lưỡi cuộn vào nhau.

Rất, rất lâu sau đó. Môi hai người mới rời ra.

-Anna-Kevin cuối cùng cũng lên tiếng

-Kevin, em xin lỗi. Em vẫn còn sống, chính chị Kathy đã kịp thời cứu em-Anna mỉm cười nói

-Ko quan trọng, chuyện đó để sau. Anh bây giờ ko muốn rời em nữa, đừng rời xa anh nữa, Anna

Kevin siết chặt Anna trong vòng tay hơn, sợ như chỉ thả lỏng một chút cô lại biến mất khỏe vòng tay anh như 10 năm trước.

Cả hai ngồi xuống gốc cây anh đào, Anna nằm trong lòng Kevin, thủ thỉ nói cho Kevin tất cả. Kathy trước khi tim Anna ngừng đập đã cho cô uống một loại thuốc do Kathy mới chế, nó có thể giúp người sắp chết sống sót trong 1 tháng, nhưng tim sẽ ko đập.

Kathy đã giữ ấm cơ thể Anna, lúc đó thì cô vẫn còn đang hôn mê sâu. Mười năm trước, Kathy đã mang Anna sang Mỹ chữa trị.


5 năm trước, Anna hôn mê 5 năm cuối cùng cũng tỉnh dậy, bất quá cơ thể ko thể hoạt động theo ý muốn, nên nhờ sự giúp đỡ của Kathy, phải luyện tập xương cốt lại suốt 5 năm trời.

Kevin nghe mà cười khổ, nói

-Ôi trời, bị chị Kathy chơi một vố đau rồi, thiệt là. Chị ấy kéo anh ra khỏi cái nổi buồn 10 năm trước vì biết em vẫn còn sống.

Anna dựa vào Kevin, nói

-Ko trách chị ấy đc, phần trăm em có khả năng sống sót rất thấp. May là em vận khí tốt, mới có thể sống sót.

Kevin mỉm cười, hôn lên tóc Anna

-Về thôi, cho mọi người bất ngờ chơi nà

-Vâng

-Mika, Yuu, hai con đâu rồi?

Một cô gái đã hơn 30 nhưng nhìn trẻ như 18 tuổi kêu vang. Cô có mái tóc nâu dài buộc cao lên, mặc chiếc đầm và tạp dề xanh nhạt. Đôi mắt xám tro ánh lên nét lo lắng

-Mẹ ơi, tụi con ở đây nà.

Giọng một bé trai vang lên, cậu cu này khoảng 6,7 tuổi, nhìn khá giống Kevin, với mái tóc nâu và đôi mắt cùng màu. Bên cạnh cậu nhóc là cô bé con khoảnh 4,5 tuổi, giống Anna với mái tóc nâu và đôi mắt xám. Đó là hai đứa con yêu quý của Anna, con trai cả Yuu và con gái út Mika.

-Mẹ ơi, ba chừng nào với về vậy-Bé Mika chạy lại ôm lấy Anna, giọng nói trẻ con yêu cực

-Con nhớ ba rồi sao? Đừng lo, ba sẽ về sớm thôi. Nào, vào đợi ba với mẹ, hai con đừng chạy lung tung nữa-Anna ôm bé Mika vào lòng, dắt tay Yuu vào nhà

Vào nhà đc một lúc lâu, cánh cửa lớn bật mở, xuất hiện một chàng trai cũng khoảng hơn 30 tuổi, nhưng cũng rất trẻ, nhìn như 20. Mái tóc nâu và đôi mắt cùng màu lạnh lùng, nay khi bước vào nhà lại có vẻ yêu thương.

-Ba ơi-Hai đứa trẻ con kia thấy Kevin liền chạy lại ôm lấy anh, nhưng vì Kevin quá cao nên hai đứa cũng chỉ có thể ôm chân của anh.

-Haha, lên đây với ba nào, hai đứa ở nhà có bắt nạt vợ ba ko đó-Kevin nâng hai đứa con lên vai hỏi

-Ba hỏi thừa rồi, con và Mika ngoan lắm mà-Yuu tự tin nói

-Anh hai nói đúng đó ba, ba đi làm có mệt ko-Mika hỏi

-Ba ko mệt, nhìn thấy hai con mệt mỏi biến mất tiêu rồi. Anna, lại đây nào-Kevin đang vòng tay ra, Anna mỉm cười, đi lại ôm lấy Kevin, cả gia đình ấm áp. Anna nói

-Chồng à, vừa nãy chị Kathy có gọi báo tin, tập trung ở biệt thự trước của chúng ta họp mặt đấy.

-Vậy à, vậy chúng ta cũng phải mau chuẩn bị thôi. Hai con, hai đứa sắp đc gặp cô Kathy và mấy đứa nhóc kia rồi đó-Kevin cười xoa đầu hai đứa con

-Yeah!! Ba ơi, chừng nào mới đi vậy ba-Yuu và Mika hào hứng

-OK, hai con muốn đi thì đi luôn, đi thôi Anna, lâu rồi ko gặp chị Kathy, em nhớ chị ấy lắm phải ko?-Kevin quay sang Anna nói

-Vâng, đi thôi

Cả gia đình hạnh phúc cùng nhau đi trên con đường của họ, họ đã có nhau, có gia đình, có người thân, có bạn bè thân thiết. Những cơn gió nhè nhẹ thổi qua những bong hoa Iris, chúng nở rộ, như chúc mừng cho hạnh phúc của họ

OoO Hết OoO


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui