Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong


“Con mụ này đúng là nhiễu sự mà!” Một nha dịch lập tức nhỏ giọng mắng.
“Ai nói? Bước ra đây!”
Ánh mắt sắc bén của Vân Đạm lập tức quét tới phía bọn Lý Tài, dù giọng nói đã khàn, không có chút uy hiếp nào, nhưng phối hợp với ánh mắt đầy vẻ hung tợn của bà ta lại rất khiếp người.
Tất nhiên bọn nha dịch không đáp lại Vân Đạm, nha dịch vừa nói cũng không đứng ra nhận ngay.
“Có gan mắng ta là con mụ mà không có gan đứng ra nhận à? Người bị bắt như ta thì các vị quan nhân có gì e sợ chứ? Không sợ người ta cười mình hèn à?”
Bọn nha dịch đang định phản ứng lại thì nghe Vân Đạm quay đầu nói với Thôi Đào, nếu kẻ vừa rồi mắng bà ta không đứng ra xin lỗi thì hôm nay bà ta không đi nữa, có chết cũng chết ngay đây.
Xin lỗi? Muốn nha dịch của phủ Khai Phong xin lỗi một tên sát nhân thủ đoạn hung ác ư? Mắng bà ta là con mụ còn nhẹ đấy, bà ta giết người mà không cho họ mắng à? Chuyện xin lỗi này tuyệt đối không thể, dù có sao đi nữa cũng chẳng thể có chuyện quan phủ xin lỗi tội phạm giết người, lỡ như truyền ra ngoài không chỉ có một người xấu hổ mà cả phủ Khai Phong cũng sẽ bị chế giễu, uy nghiêm của phủ còn đâu nữa chứ!
Sau khi bị Vân Đạm khích tướng, nha dịch vốn định đứng ra thừa nhận lại do dự không biết có nên hay không.

Nếu không đứng ra thì sợ Vân Đạm xem thường; nếu đứng ra chắc chắn hắn sẽ không xin lỗi, nhưng thế thì lại giằng co với Vân Đạm, chậm trễ Phán quan Hàn và Thôi nương tử tra án, lại càng khó khăn hơn.
“Nghĩ ta khờ thật ư? Không biết tại sao các ngươi lại nói điều kiện với ta à? Hiện tại phủ nha không có bằng chứng xác minh ta phạm tội, nếu hôm nay kẻ đó không đứng ra xin lỗi ta thì ta sống chết không nhận được.
Vừa nãy ta đồng ý trao đổi là vì các người lấy tính mạng em họ uy hiếp ta, ta sợ quá nên không thể không chấp nhận được!”
Những lời của Vân Đạm lúc này ý chỉ nếu không được xin lỗi, bà ta sẽ đổi “lời khai” ngay.
Dù sao phủ nha phá án cũng có 3 lần phản cung mà, giờ bà ta còn chưa dùng lần nào cả.
Thái độ của Vân Đạm rất kiên quyết, một mực nói ra điều kiện của mình lúc nãy.
“Bà thật quá đáng!” Lý Tài mắng.
Ánh mắt của Vân Đạm lập tức lạnh lùng quét tới chỗ bọn nha dịch Lý Tài, khiến họ trong nháy mắt đã phải nín thở.

Không hổ là nghi phạm của một vụ án móc mắt cắt lưỡi, sát khí trong mắt cực kỳ đáng sợ.

Nhưng hận một nỗi biết bà ta là hung thủ nhưng lại chẳng có bằng chứng, giờ phải bị bà ta uy hiếp, phách lối đến thế.
Vân Đạm thấy bọn nha dịch đều biết điều không dám hó hé gì liền cười gằn một tiếng, hơi đắc ý nhìn sang Thôi Đào.
Bà ta chỉ muốn làm nha dịch cười nhạo mình bẽ mặt, nhưng cũng muốn xem Thôi nương tử thông minh này xử trí thế nào.
Không biết Thôi nương tử này sẽ chọn để nha dịch xin lỗi bà ta, hay là chọn đấu với bà ta, sau đó bàn lại điều kiện nhỉ?
“Trương Nhạc từng trông thấy bộ dạng này của bà chưa?” Thôi Đào không đáp thẳng lại Vân Đạm.
Vân Đạm cho rằng Thôi Đào còn định lấy Trương Nhạc ra uy hiếp mình, “Chuyện này không thể trách ta được, là trong các người có kẻ ngứa miệng trêu chọc ta, ta ghét nhất là những kẻ như thế.

Nếu Thôi nương tử còn định lấy nó ra làm điều kiện cho ta thì chán thật đấy.”
Bà ta nói với Thôi Đào, chỉ cần bắt tên nha dịch miệng thúi ban nãy ra xin lỗi mình trước mặt mọi người thì chuyện này sẽ cho qua, giao dịch vừa rồi bà ta đồng ý cũng được tiếp tục.
“Bà nghĩ bà là ai hả, muốn người của quan phủ xuống nước với mình?” Lý Tài tức giận mắng.
“Lại thêm một người nữa phải xin lỗi.” Vân Đạm lập tức khó chịu nhìn Lý Tài, ra yêu cầu lần nữa.
Lý Tài tức đến mức định mắng Vân Đạm tiếp nhưng bị người bên nha dịch kéo lại, Hàn Tống cũng khuyên hắn bình tĩnh lại.
Giờ Thôi Đào vẫn chưa tỏ thái độ gì, Hàn Tống cũng không biết trong lòng nàng nghĩ ra sao.

Nhưng nếu người của quan phủ bị một hung thủ giết người trên cơ thì đúng là mất mặt thật.

Tuy nhiên dù Thôi Đào có quyết định thế nào, Hàn Tống cũng sẽ nghe theo ý nàng.
“Không xin lỗi gì hết! Cùng lắm là tôi không làm nha dịch nữa, tôi sẽ xin —” Lửa giận của Lý Tài bị kích lên, kêu gào định từ chức, nhưng chưa nói hết đã bị một ánh mắt của Thôi Đào lướt qua khiến cho im bặt.
Vân Đạm thấy thế, nụ cười trên khóe miệng lại càng đắc ý hơn, điên cuồng đến mức muốn lên tận trời xanh.

Ai không biết còn nghĩ bà ta không phải là tù nhân mà là một nhân vật phi phàm nào đó.
“Xem ra Thôi nương tử đã đưa ra lựa chọn rồi.”
Vân Đạm rất tự tin nhìn Thôi Đào.
“Vốn nghĩ anh cũng có chút đầu óc, xem như hôm nay tôi đã hiểu lầm rồi.” Thôi Đào dứt lời liền khẽ nói với Lý Tài vài chữ.
Nghe nàng nói xong, khuôn mặt đang tràn đầy phẫn nộ của Lý Tài lại chuyển sang trong xanh, thậm chí trong mắt còn toát ra một tia sảng khoái.
Lúc này Lý Tài xé một mảnh vải rách lớn, mạnh bạo nhét vào miệng Vân Đạm.
Không kịp phòng bị cho tình huống này, Vân Đạm muốn chất vấn Thôi Đào có ý gì, lẽ nào không muốn bà ta khai và nhận tội nữa ư? Rõ ràng lúc nãy nàng muốn thế cơ mà!
Nhưng bà ta không còn cơ hội để hỏi nữa, miệng bị nhét vải vào, vì quá nhiều nên mồm phồng ra cực lớn, 2 má bắt đầu mỏi nhừ.


Vân Đạm khó chịu giương mắt nhìn Thôi Đào, trong mắt rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói.

Nhưng tức thì đôi mắt của bà ta đã bị Lý Tài dùng vải quấn 3 vòng che lại, trước mặt tối sầm không còn chút ánh sáng.
Vân Đạm phát ra vài tiếng ư ư, vì không thấy, bà ta muốn nghiêng tai lắng nghe tình hình xung quanh mình.

Bà ta muốn biết được Thôi Đào sắp làm gì với mình, trong lòng cũng rất băn khoăn về tình hình của Trương Nhạc.
Nhưng sau đó, bà ta không hề nghe thấy tiếng của Thôi Đào, chỉ nghe được tiếng bước chân.

Tiếp tới lại nghe bọn nha dịch Lý Tài hô hào đi thôi, dùng tay đẩy bà ta đi về phía trước.
Vì không thấy gì nên bà ta không biết con đường phía trước thế nào, lúc đặt chân có hơi thấp thỏm, đề phòng không cẩn thận nên lâu lâu lại loạng choạng suýt ngã vì đất đá vụn và hố trên đường.
Vân Đạm còn nhớ ra ngoài đạo quán phải xuống thềm đá, nhưng không biết khi nào sẽ đi tới, đám nha dịch kia có báo trước cho mình không.

Chắc hẳn là sẽ không, trước đó bà ta đã làm khó dễ họ thế rồi, chỉ e đám người này giờ hận tới mức không thể dùng tư hình để giết chết bà ta tại chỗ.
Vân Đạm cố gắng lắng nghe tiếng đi đường của họ để phán đoán tình hình, đi được không bao lâu, bước chân bà ta càng lúc càng cẩn thận, trước khi đạp xuống sẽ huơ nhẹ về phía trước, nhưng cuối cùng lúc xuống thềm đá vẫn đạp vào không trung mà té xuống dưới.

Dù chỉ có mấy bậc thềm, té không chết được nhưng vẫn cực đau, Vân Đạm lại bị trói chặt 2 tay, không thế chống đỡ và tránh né kịp thời được, chỉ có thể né mặt mình ra khỏi hướng đang ngã.
Mặt và cơ thể đau đớn, miệng lại bị bịt nên Vân Đạm chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ.
“Này, tự mình ngã đấy nhé, không liên quan gì tới bọn ta cả, đây không phải lạm dụng hình phạt đâu.” Lý Tài cảm khái một tiếng khiến đám nha dịch bên cạnh cũng ồn ào phụ họa.
Vân Đạm bị kéo dậy, tức giận lắc đầu ô ô vài tiếng, rõ ràng là đang muốn phản bác lại Lý Tài.
“Để ta đoán xem nào, có phải bà đang trách bọn ta bịt kín mắt mũi của bà không?” Lý Tài học theo điệu cười gằn lúc Vân Đạm làm khó dễ bọn họ, nói với bà ta, “Chuyện này có xá là gì, mắt và lưỡi của bà vẫn còn đó mà, nhưng Doãn thị với Thiệu thị thì lại không.

Tại sao bà thì được có mắt có miệng, còn người ta lại không có chứ?”
Vân Đạm lại tiếp tục ô ô, càng lúc càng gấp, nghe như thể đang cực kỳ phẫn nộ.
“Ồ, nói không nên lời rất ức chế đúng không? Bà giết chết người ta, lúc móc mắt cắt lưỡi người ta có từng nghĩ tới một ngày nào đó mình cũng bị tra tấn như thế, cảm giác thế nào không?”
Lý Tài nghiêm túc giục Vân Đạm mau đi, họ không có thời gian mà dây dưa với bà ta, phải nhanh chóng áp giải bà ta về phủ Khai Phong thì họ mới vui vẻ hơn tí được.

Cuối cùng không phải nhìn thấy tên súc sinh là bà ta đi qua đi lại trước mặt mình nữa rồi.
Vân Đạm tức tối nắm chặt 2 tay, vì không nhìn thấy được, không nói nên lời nên bà ta chỉ có thể khổ sở kìm nén, cả người run bần bật, nhưng chẳng thể nào phản ứng hoặc phát tiết được.
Hàn Tống ở lại với Thôi Đào, còn có 20 nha dịch khác nữa phụ trách việc lục soát tiếp đạo quán này.

Có quá nhiều chỗ phải tìm, cũng chẳng biết nên tìm thứ gì, vì thế việc lục soát có chút mông lung, hiệu quả không cao.
“Không ngờ Vân Đạm lại lớn lối như thế, lại còn dám khiêu
chiến với nha dịch của chúng ta nữa.” Hàn Tống thở dài.
“Đến cả ma quỷ còn không sợ thì chuyện này là bình thường thôi.

Con người sống với lòng kính sợ thì mới biết điểm dừng.

Bà ta không có, tất nhiên sẽ vừa điên vừa cuồng rồi.

Nhưng không biết lý do tại sao bà ta lại trở nên thế nữa.”
Trong lúc nói chuyện, Thôi Đào quay lại phòng của Vân Đạm, cầm lấy tượng gỗ hình người kia.
“Vậy không giao dịch với bà ta nữa à?” Thấy Thôi Đào không nói tới, Hàn Tống bèn sai người áp giải Vân Đạm về thẳng phủ Khai Phong.
Với thái độ càn rỡ vừa nãy của Vân Đạm, nha dịch không xin lỗi thì chắc chắn bà ta sẽ không khai ra.

Mà thực tế thì họ cũng chưa nắm giữ được bằng chứng cho thấy bà ta giết người.

Cơ hội 3 lần phản cung là để phòng ngừa án sai oan giả xuất hiện, dù là một quy định tốt nhưng giờ đã trở thành chỗ dựa cho một kẻ phách lối, thật khiến người ta phẫn nộ.
Thôi Đào: “Thái độ của bà ta như thế, nếu chúng ta không lôi ra được thứ gì thì căn bản không thể nào uy hiếp tận mặt được.


Làm gì có nhân viên phủ nha nào bị tội phạm giết người dắt mũi đâu.”
“Vậy là thứ này à?” Hàn Tống nhìn tượng hình người mà Thôi Đào đang cầm trên tay.
“Chúng ta phải tìm cho ra bằng chứng, tất nhiên không thể để bà ta thích thì phản cung rồi.”
Thôi Đào lập tức hỏi đám Vân Phong đạo trưởng có biết lai lịch về tượng gỗ hình người này không.
“Bần đạo cũng không rõ, nhưng phòng của cô ta luôn do các học trò của cô ta quét dọn, hẳn là họ có biết đấy.” Vân Phong đạo trưởng gọi vài người học trò của Vân Đạm tới.
Một học trò nhỏ 14 tuổi trong số đó nói: “Tôi từng hỏi sư phụ, sư phụ nói đây là tự tay bà ấy khắc.

Tôi còn nói với sư tỷ là tay nghề của sư phụ thật khéo, không chỉ luyện đan dược được mà những thứ tiện tay làm cũng tinh xảo đến thế.”
Sau khi xác nhận rằng cặp tượng gỗ hình người này đúng là của Vân Đạm làm, trong lòng Thôi Đào yên tâm hơn rất nhiều, nàng đưa tượng gỗ lên mũi ngửi ngửi, cẩn thẩn vuốt ve để nghiên cứu chất gỗ.

Có vẻ như là gỗ bình thường, màu vàng nhạt thiên trắng, không phải chất gỗ gì quý giá.
“Điêu khắc sẽ dùng tới dao khắc, các người đã từng trông thấy sư phụ mình cầm dao khắc bao giờ chưa? Dao đó giờ ở đâu?” Thôi Đào hỏi tiếp.
Các học trò nhao nhao lắc đầu, bảo mình chưa từng thấy Vân Đạm đạo trưởng cầm dao khắc bao giờ.
Đám người Vân Phong, Vân Nguyệt dù là chị em với Vân Đạm nhưng cũng không hiểu bà ta bằng đám học trò, căn bản chưa từng biết Vân Đạm còn có thể điêu khắc gỗ.
Chẳng trách ban nãy Vân Đạm phát điên như thế, đến cả chuyện nhỏ này bà ta cũng cố gắng che giấu mà.
Thôi Đào nghĩ tới một nơi, bèn đi tới kho củi của Mai Hoa Quan, bên trong chất rất nhiều củi đã được chặt.

Cuối cùng phát hiện chất gỗ này tương tự với chất gỗ của tượng.
Sau đó có người trong Quan nói với Thôi Đào, củi chưa bổ đều được chất bên tường phía sau bếp.
Nàng lại đi tới đó nhìn, quả nhiên phát hiện có rất nhiều gỗ thô, đủ để chặt lấy một miếng để khắc tượng.
Thôi Đào trở lại kho củi, sau khi cẩn thận điều tra đã tìm thấy một số vụn gỗ dưới đống củi bên cửa sổ phía Bắc, nhưng đây rõ ràng không phải là vụn do chặt củi mà thành.

Mảnh vụn gỗ có 2 đầu nhếch lên, hầu hết những mảnh gỗ được cạo từ dao khắc đều sẽ có hình dạng tương tự.
Thế là nha dịch bắt đầu di chuyển từng đống củi trong kho để tìm thứ giống như dao khắc, cuối cùng lúc dời trống hết chỉ còn mặt đất và vách tường vẫn chẳng thấy được gì.
Nha dịch liếc nhìn lên xà nhà theo thói quen, phát hiện trên đó có thứ gì, là bao vải! Lục soát hơn nửa ngày, cuối cùng cũng cho họ lục ra được đồ vật khác thường rồi, đám nha dịch sướng tới phát rồ.
Nha dịch vội ra ngoài tìm gậy gỗ, lập tức đem vào một cây gậy tre có móc, nhanh nhẹn câu vào cái túi vải màu xanh tro trên xà nhà.
Thôi Đào nhìn cây gậy tre dường như được làm ra để lấy đồ trên xà nhà, bèn hỏi nha dịch tìm ở đâu ra.
“Đây là gậy tre dùng trong phòng bếp, chúng tôi thường treo củ tỏi, nấm khô các thứ trên xà nhà, dùng nó lấy xuống thì dễ hơn.” Trù nương phụ trách nấu ăn trong đạo quán giải thích, chợt nhớ ra gì đó bèn nói ngay với Thôi Đào, “Nhưng cây gậy tre này là do Vân Đạm đạo trưởng làm cho chúng tôi, bảo là có nó thì chúng tôi không cần phải dùng thang để leo lên leo xuống nữa.”
Thôi Đào nhận bao vải từ trong tay nha dịch rồi mở ra nhìn, có 6 con dao lớn nhỏ dài rộng khác nhau, trong đó có một cái có móc, thích hợp để cắt đầu lưỡi nhất.

Tất cả đều là dao cán gỗ, chỉ có con dao móc này và một con dao khắc dài 2 tấc sắc bén khác là trên thân và cán có dính thứ gì đó màu đỏ sậm bên trong khe hở.

Trong khe hở của 4 con dao khác đều không như thế, chỉ có dính một ít mảnh gỗ vụn màu vàng nhạt chứ không phải đỏ.
Ngoài 6 con dao ra còn có 1 đôi giày đàn ông, số đo vừa đúng 10 tấc 2.
2 con dao và giày dùng để làm gì thì không khó đoán.
Thứ màu đỏ thẫm trong khe hở chuôi dao, nếu không có gì bất ngờ thì hẳn là máu đã khô.
Bọn người Hàn Tống cực kỳ vui vẻ vì đã tìm thấy bằng chứng mấu chốt của vụ án móc mắt cắt lưỡi.
Nét mặt của Thôi Đào lại không thể thả lỏng như họ được, “Vẫn chưa thể khẳng định được những thứ trong bao này là của Vân Đạm.”
2 nạn nhân đều ở tại Mai Hoa Quan, những thứ này chỉ có thể chứng minh hung thủ bỏ hung khí trong Quan, nhưng kho củi này ai cũng tới được cả.

Một hung thủ bình thường gặp phải những chứng cứ như thế, nếu uy hiếp một chút sẽ nhận tội ngay, sau đó dùng những lời thú tội đó để chứng minh hành vi giết người của hắn, về cơ bản vụ án đã rồi, không thể lật lại được.
Nhưng nếu dùng thủ đoạn này với Vân Đạm thì e là không được.
Vốn là có thể, Vân Đạm đã đồng ý giao dịch, đang chuẩn bị khai ra.

Nếu nửa chừng có một khúc nhạc đệm khiến bà ta vốn đang mẫn cảm lại bắt đầu bị kích thích thì 2 bên sẽ lại tức giận với nhau.
Bọn nha dịch nghe Thôi Đào giải thích xong, nụ cười cứng lại trên mặt, bắt đầu ủ rũ chẳng còn tươi nổi nữa.

“Làm gì bao giờ bắt được hung thủ mà phải chịu uất ức tới thế cơ chứ, rõ ràng hiềm nghi của bà ta là lớn nhất mà!”
Thôi Đào nhìn vào lớp vải màu xanh tro của bao, trên đó có một hình thêu Thái Cực nhỏ cỡ nắm tay.

Trong Mai Hoa Quan có nhiều nữ quan mặc đạo bào màu này, Thôi Đào quan sát quần áo trên người vài nữ quan nhưng không hề có hình thêu Thái Cực, rõ ràng đây là hình thêu riêng.

Nếu đã là thêu thì tất sẽ có người làm ra, hoặc là Vân Đạm tự tay thêu, hoặc là người khác thêu.
Thôi Đào bèn hỏi bọn Vân Phong, Vân Nguyệt xem họ có biết hình thêu này không.
“Đây là của ta thêu, năm ngoái lúc sắp đến Tết, ta đã may tổng cộng 4 bộ đạo bào cho mỗi người 1 bộ mừng năm mới, ta cũng có 1 bộ.” Vân Nguyệt nói lại.

Bà ta thêu hình Thái Cực ở sau lưng là vì mong ước mọi người tu hành thuận lợi, sớm ngày đắc đạo.
3 người Vân Phong, Vân Nguyệt và Vân Vũ cũng nói mình vẫn còn giữ đạo bào của bản thân.

Thôi Đào bèn bảo họ lấy ra, quả nhiên mỗi người đều mang ra 1 bộ.

Xem ra bộ của Vân Đạm đã bị xé ra thành vải rồi.

Từ điều này cuối cùng cũng có thể xác định được cái bao vải chứa dao khắc và giày nam 10 tấc 2 này có liên quan tới Vân Đạm.
Hàn Tống và bọn nha dịch rất vui vẻ, cơn tức giận không kìm lại được cuối cùng cũng có thể nhướng mày phun ra, sảng khoái biết bao!
Mọi người cứ nghĩ Thôi Đào sẽ lập tức về phủ Khai Phong để xem và thẩm vấn Vân Đạm.

Nhưng nàng không gấp, trái lại lại rơi vào trầm tư.
“Lẽ nào còn bỏ sót điều gì ư?”
Vừa nhậm chức đã đụng phải một vụ án lớn thế này, Hàn Tống cực kỳ xem trọng.

Vốn cứ nghĩ với trí thông minh của mình, nếu y không biết quá trình phá án thì vẫn ít nhiều giúp được cho vụ án một tí, vẫn có thể giữ vai trò chủ chốt.
Nhưng tới giờ y mới hoàn toàn nhận thức được bản thân mình “mới” tới mức nào, tra án phá án thật sự là một môn học, không phải ngày một ngày hai là có thể hoàn thành được.
“Trước đó Vân Đạm đồng ý giao dịch đã nói “Chờ đã”, nhưng tôi không nghĩ lúc đó bà ta đổi ý, muốn phản cung đâu.” Thôi Đào suy đoán.
“Vậy thì vì cái gì?” Hàn Tống khó hiểu hỏi lại.
Thôi Đào đưa mắt nhìn tới chỗ phòng bếp, lúc này đang có vài cô gái được Mai Hoa Quan tiếp tế bận rộn nấu cơm.
Vứt xác ở nhà bị ma ám thì phải đi qua khu phố sầm uất mới làm được, móc mắt cắt lưỡi, cố gắng dùng giày nam để ngụy tạo hiện trường, đánh lừa phương hướng điều tra.
Dù có lợi hại hơn nữa thì cũng đều phải trải qua thời gian mới tập tành, lần đầu tiên khó tránh khỏi bối rối, không hoàn hảo được.

2 nạn nhân trong căn nhà bị ma ám kia rõ ràng không phải là người đầu tiên.
Vì thế Thôi Đào hơi nghi ngờ, Vân Đạm nói “Chờ đã”, không chừng là bà ta định khai thật rằng trước đó mình từng giết người rồi.

“Chờ đã”, rất có thể thi thể được chôn ở Mai Hoa Quan hoặc gần đây.
Nếu Vân Đạm giết người trong Quan, rất có thể nạn nhân cũng là phụ nữ số khổ được Mai Hoa Quan cứu trợ như 2 nạn nhân trong vụ án này.
Có phụ nữ đột nhiên mất tích, trong Quan không thể không có ai phát hiện được.

Thôi Đào lần theo hướng này, nhờ Vân Phong, Vân Nguyệt và Vân Vũ nhớ lại một chút.
“Hình như là 7 – 8 năm rồi, khi ấy có Lưu nương tử đột nhiên rời đi, bọn ta chẳng ai nhìn thấy cả.

Là Vân Đạm nói với bọn ta rằng Lưu nương tử thấy có bạn cũ đến tìm gấp nên chỉ kịp chào bà ta thôi.

Thời gian đã qua lâu mà lại không nhớ rõ tình huống cụ thể, như sau đó bọn ta chưa từng nhìn thấy Lưu nương tử nữa.

Lúc đó không ai hoài nghi gì, ai ngờ Vân Đạm bề ngoài phúc hậu thật thà nhưng bên trong lại là một con quỷ giết người đâu chứ.” Vân Phong nhớ lại chỉ cảm thấy sợ, tóc gáy toàn thân đã dựng ngược lên hết.
Sau đó Vân Nguyệt, Vân Vũ cũng nhớ lại chuyện tương tự, 5 năm trước có Tề thị, 3 năm trước có Nam Cung thị… Tất cả đều đột nhiên rời đi, do Vân Đạm báo lại và giải thích lý do.
Sau khi vụ án này xảy ra, Hàn Kỳ bèn sai người tra trong vòng 10 năm qua có xảy ra vụ án móc mắt cắt lưỡi nào không, nhưng không hề tìm thấy.
Thôi Đào nghĩ Vân Đạm đã dám đứng ra nói láo là “rời đi” thì rất có thể bà ta cũng đã xử lý thi thể xong xuôi, xác định được những nạn nhân đó sẽ không xuất hiện nữa.
Nhưng tới vụ án móc mắt cắt lưỡi hiện tại, Vân Đạm đã sửa phương thức xử lý thi thể, cố tình vứt xác của Doãn thị và Thiệu thi ở trong căn nhà ma ám trong Biện Kinh đông đúc, đồng thời còn phải móc mắt cắt lưỡi họ để trạng thái tử vong cực kỳ thảm khốc.
Thôi Đào báo lại với Vân Phong đạo trưởng rằng rất có thể có thi thể bị giấu trong Mai Hoa Quan, họ nghĩ xem bình thường Vân Đạm có thói quen gì, có chỗ nào mà giấu thi thể không bị phát giác ra không.
“Bà ta thi thoảng sẽ ra khu rừng sau Quan thanh tu, không cho phép bất cứ ai tới quấy rầy hết.” Vân Nguyệt giải thích, trạng thái thanh tu của Vân Đạm là ở trong rừng trúc một mình, ngồi thiền ở đó và niệm kinh cả ngày.
Khu rừng sau Mai Hoa Quan cũng có khả năng, nhưng chỗ đó không nhỏ, đi bộ băng qua thì mất khoảng nửa canh giờ, nhưng nếu muốn đào xới từng tấc đất để điều tra thì e là căng, 10 ngày cũng chưa chắc gì xong.
Thôi Đào cho 2 người ở lại Mai Hoa Quan chờ lệnh, sai họ nhân tiện điều tra xem còn đầu mối nào có thể xác nhận được địa điểm giấu thi thể không.
Vẫn là câu nói đó, quan trọng là phải thẩm vấn Vân Đạm.


Bắt Vân Đạm khai ra nhiều hơn thì đám nha dịch đỡ phải mỏi chân.
Cuối cùng Thôi Đào và Hàn Tống cũng trở về phủ Khai Phong, nghe nói Hàn Kỳ cũng đã quay về, cả hai bèn đi tới báo cáo tình hình điều tra lại cho chàng trước.
Hàn Kỳ khen 2 người đã có công phá án.
Hàn Tống đã quyết tâm đến làm quan trong phủ Khai Phong, lần nữa đối diện với Thôi Đào là để hạ quyết tâm sửa đổi.

Vì Thôi Đào, y có thể thay đổi tất cả, duy chỉ có tình cảm với nàng là không thể.
Hàn Tống nghe lời khen của Hàn Kỳ, nghĩ chàng đang khách sáo nên lập tức nói: “Không có công lao của tôi đâu, mọi lời khen và thưởng đều nên dành cho cô ấy.”
Hàn Kỳ lại không đồng ý, “Mới nhậm chức đã không kiêu không ngạo, khiêm tốn cho đi, rất hiếm thấy.

Thường những người mới làm quan hay tự cao tự đại, không chỉ lợi dụng quyền uy mà còn bảo thủ nhiễu loạn điều tra nữa.”
Hàn Kỳ nghĩ Hàn Tống có thể phối hợp với mọi yêu cầu của Thôi Đào, để nàng thuận lợi điều tra ra được kết quả này, thì y đã là một vị quan mới đúng chuẩn rồi.
Trước đây Hàn Tống nghĩ rằng lần tra án này mình chẳng được tích sự gì, nhưng được Hàn Kỳ khen ngợi như thế lại cảm thấy rất có lý.

Người làm quan không nhất định phải tự mình làm hoàn hảo tất cả mọi thứ, quan trọng là phải biết cách kiểm soát.

Chỉ cần để bọn cấp dưới phát huy điểm mạnh của mình, vậy đã là một vị quan nổi bật rồi.
Hàn Tống lập tức lễ phép cảm ơn Hàn Kỳ, sau khi nghe chàng giao trách nhiệm thẩm vấn Vân Đạm cho mình lại cảm thấy tâm trạng hơi phức tạp.

Y vội nói mình sẽ không phụ kỳ vọng.
“Chuyện thẩm án này huynh phải đích thân làm, đó là chức trách của huynh.” Hàn Kỳ vừa nói vừa điềm tĩnh nhìn lướt qua Thôi Đào.
Nàng lập tức nghịch ngợm nháy mắt phải với chàng.
Khuôn mặt vốn đang nghiêm túc và vô cảm của Hàn Kỳ, vì hành động nhỏ này của Thôi Đào mà khóe miệng hơi cong lên, từ lạnh lùng chuyển sang một ý cười nhàn nhạt.
Hàn Tống đáp lại, nghĩ bản thân nên làm thế nào mới thẩm vụ án này cho tốt nhất.

Y muốn những người ở phủ Khai Phong này, nhất là Thôi Đào, có thể đánh giá mình cao hơn một chút.

Vì thế lúc này y quá mức chuyên chú, tất nhiên không nhìn thấy hành động nhỏ giữa Hàn Kỳ và Thôi Đào.
Hàn Tống lập tức chuẩn bị đi.
Thôi Đào không quen gọi tên nha dịch lúc nãy đã mắng Vân Đạm là “con mụ” tới.
Nha dịch cực kỳ kinh ngạc vì Thôi nương tử đã biết trước mình nói nhưng lúc đó lại không hề chỉ hắn ra.
“Mụ đã chém giết người nhiều như thế, đến cả súc sinh cũng không bằng, thuộc hạ mắng mụ là con mụ thì có gì sai ạ.” Nha dịch cứng đầu nói.
“Lúc không làm nhiệm vụ thì muốn mắng bà ta sao cũng được.

Nhưng giờ anh đang trong ca trực, không thể bình tĩnh xử lý, giữ đúng bổn phận của mình thì đó là thái độ chưa đoan chính, trừng phạt anh với lý do này, còn có ý kiến gì không?” Thôi Đào hỏi.
Nha dịch còn nghĩ mình quá xui xẻo, rất ấm ức, giờ mới hiểu ra vấn đề của mình nằm ở đâu bèn ngoan ngoãn tỏ ý sẽ tiếp thu, chấp nhận lãnh phạt.
“Rất tốt!” Thôi Đào lập tức đề nghị với Hàn Kỳ, phạt hắn phụ trách ghi chép và quan sát 3 bình giòi và 1 chậu thịt có giòi phát triển trong căn phòng bị ma ám.
Nha dịch vốn đang nghĩ mình sẽ bị phạt tiền hoặc đánh gậy, hoặc làm vài việc nặng với quét tước sân vườn, tuyệt đối không ngờ mình sẽ phải xem giòi hàng ngày.

Chuyện này còn tàn nhẫn hơn những hình phạt hắn nghĩ tới nhiều!
Từ đó về sao, nha dịch đã ghi nhớ bài học này, trở thành một trong những nha soa yên lặng lạnh lùng nhất trong lúc tra án.

Tố chất nghiệp vụ hoàn toàn được phát triển bởi đám giòi!
Cuối cùng cũng đã đuổi hết người đi.

Ánh mắt của Hàn Kỳ dịu dàng nhìn Thôi Đào, lo nàng chạy suốt ngày sẽ quá mệt nên bảo nàng nhanh chóng về nghỉ ngơi đi.

Vụ án này chờ Hàn Tống thẩm vấn hết những điểm phức tạp rồi, nàng sang hỏi tiếp, bổ sung những điều bị thiếu là được.
“Ồ, hóa ra mục đích Thôi quan Hàn cổ vũ Phán quan Hàn ban nãy là để y làm nhiều việc à?”
“Y cần phải học nhiều mà.”
Lời giải thích của Hàn Kỳ rất hợp lý, nhưng Thôi Đào vẫn cảm thấy Hàn Kỳ đã “hư” rồi.
Vừa mới thấy Hàn Tống tự kiểm điểm rằng biểu hiện của mình trong lúc tra án không tốt, Hàn Kỳ đã tán thưởng y có thể khiêm tốn chọn nghe theo nàng cũng rất giỏi.

Chẳng lẽ đang định khen Hàn Tống thành một “con rối”, sau này ra ngoài phá án cứ để y chiếm cái danh, còn nàng nắm giữ thực quyền chăng?
Quan trọng là sau khi Hàn Tống nghe thật sự lại không phát hiện ra vấn đề, rất nghiêm túc đi làm việc nữa.
Hư, hư quá rồi, nhưng mà nàng thích..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui