Nếu không phải vì cô ta tay không tấc sắt, không có ý định tấn công thì suýt chút nữa Thôi Đào đã phóng 1 kim ra rồi.
Nữ giới trong phủ Khai Phong không có mấy người, dù Thôi Đào chưa từng trông thấy cô gái này nhưng nàng có thể ngửi được mùi huân hương thường dùng trong nhà xác.
Nghe nói bà đỡ Trương có một người cháu gái đi theo học nghề, tuổi tác cũng trạc cô gái này.
“Ta là cháu gái của bà đỡ Trương, cứ gọi ta là Tố Tố.” Trương Tố Tố tự giới thiệu bản thân.
Quả nhiên là cô ta.
Thôi Đào mỉm cười, dò xét Trương Tố Tố lần nữa.
Trương Tố Tố hiểu ý Thôi Đào, cố tình xoay một vòng cho nàng nhìn rồi hỏi nàng có giống không, “Dì bảo ta phải học hỏi Thôi nương tử nhiều hơn, ta đã tự làm quần áo giống với Thôi Đào đấy.”
Cũng thẳng thắn đấy, Thôi Đào bèn bảo cô ta muốn làm gì thì làm đi, nàng còn phải về hoang viện nghỉ ngơi.
Trương Tố Tố đi theo sau Thôi Đào, “Mấy ngày nay ta luôn muốn tìm Thôi nương tử để nói chuyện, thế nhưng không có cơ hội nào.”
“Có chuyện gì?”
“Ta có thể bái Thôi nương tử làm thầy như Lý nhị ca không?” Lý nhị ca mà Trương Tố Tố nói chính là em trai Lý Viễn, Lý Tài.
“Không được.” Thôi Đào từ chối rõ ràng.
Bà đỡ Trương bảo cô gái này học hỏi nàng, tất nhiên là muốn học tay nghề của nàng.
Nhưng cái giỏi của nàng là không theo lẽ thường, chỉ có bề ngoài là học được.
Học trò có thể đần, nhưng không thể có ý xấu được.
Dù hiện tại tạm thời chưa nhìn ra được Trương Tố Tố có vấn đề gì về đạo đức, nhưng những người thế này có xác suất rất cao.
“Tại sao chứ?” Trong mắt Trương Tố Tố lập tức có vài phần tủi thân, cố chấp nhìn Thôi Đào.
“Dạo này quá bận rồi.” Thôi Đào vốn định từ chối Trương Tố Tố thẳng thừng, nhưng thấy cô ta vẫn còn nhỏ tuổi nên chỉ đành khéo léo một chút, “Cô về học nghề dì mình cho giỏi đi, phải hiểu thấu hết những gì bà ấy dạy đã.”
“Ta đã học hết rồi nên mới tìm tới Thôi nương tử mà.” Trương Tố Tố đáp.
Thôi Đào dò xét Trương Tố Tố, con nhóc này nhìn rất hoạt bát thông minh, cơ thể linh hoạt, hơn nữa ăn mặc lại còn giống y đúc nàng, nhìn thoáng qua thực sự rất giống.
Thôi Đào dẫn Trương Tố Tố tới nhà xác, bảo cô ta tùy ý chọn một cái xác nữa để kiểm nghiệm.
Trương Tố Tố bèn chọn cái xác gần mình nhất, mở tấm chiếu rơm đắp trên cái xác ra, mượn ngọn đèn để trông mặt người chết, cô ta bỗng giật bắn người.
2 mắt người chết đã bị móc, trong miệng không còn lưỡi, khóe miệng vẫn còn vết máu đỏ tươi, cả khuôn mặt tím đen như thể ác quỷ vừa từ địa ngục đi lên vậy.
Đây là một vụ án Thôi Đào vừa tiếp nhận hôm nay, khá đặc biệt, không ngờ Trương Tố Tố lại chọn trúng cái xác này.
“Nghiệm đi, nếu cô bỏ sót ít hơn 3 điểm thì ta sẽ nhận cô làm học trò, nhưng sau khi nhận cũng có một yêu cầu, ta không chỉ dạy nghề cho cô mà còn dạy cô làm người nữa.
Tất nhiên nếu đến khi ấy mà cô không chịu nổi thì có thể rời đi, nhưng tuyệt đối không thể quay lại nữa.” Thôi Đào ra hiệu Trương Tố Tố có thể bắt đầu.
Trương Tố Tố nuốt một ngụm nước bọt, đầu tiên là kiểm tra da xác chết, xác nhận được thời điểm tử vong, sau đó tính chiều cao, thân hình và tuổi tác người chết, xác nhận sau khi chết người này mới bị móc mắt, kiểm tra những góc nhỏ trên tai và mũi người chết, không hề có gì đặc biệt.
Lại kiểm tra quần áo, khá lộn xộn, trên quần áo có vài chỗ bị rách, trên ngón tay có vết trầy, móng tay dính bùn, đế giày cũng có bùn, bề mặt giày, ngực và ống tay áo đều có vết dầu mỡ, không hề có dấu vết từng bị xâm phạm.
Trương Tố Tố viết xong kết quả khám nghiệm của mình ra rồi giao cho Thôi Đào.
“Có thêm gì nữa không?” Thôi Đào hỏi.
Trương Tố Tố lại xem thi thể lần nữa, sau đó lắc đầu với Thôi Đào bảo rằng hết rồi.
“Cô không tìm ra được vết thương trí mạng, đốt sống thứ 2 đã bị gãy.” Thôi Đào nói, “Người này bị hại chưa đầy 1 ngày, trên da rất có thể có vết bầm chưa hiện ra, nên dùng phương pháp xông hơi để xem xét tình hình máu đọng của thi thể.”
Trương Tố Tố giật mình, “Ta cứ nghĩ Thôi nương tử kiểm tra hết rồi nên đã bỏ qua.”
“Vậy cô có hỏi chưa?” Thôi Đào hỏi lại.
Trương Tố Tố yên lặng.
“Vì cô bị sốc trước hình tượng người chết nên không muốn lật đầu thị lên, vì thế đã bỏ sót chỗ sau gáy.” Thôi Đào nói, “Nghiệm thi quan trọng nhất là cẩn thận, dù đối diện với tử trạng thế nào cũng không được bỏ sót điểm nào cả.”
“Còn có rận trong đầu tóc người chết nữa, 2 chân có vết trầy rất nhỏ, có vết chai, trong móng chân cũng có bùn.”
Trương Tố Tố sửng sốt, lập tức cởi giày người chết ra xem, quả nhiên là thế.
“Tôi cứ nghĩ…”
“Đừng có cô cứ nghĩ, phải cẩn thận và tỉ mỉ, tuân theo sự thật chứ.”
Thôi Đào không quên khen tượng trưng Trương Tố Tố vài câu, ở độ tuổi của cô ta mà có thể nghiệm thi đến thế này đã là rất tốt rồi, chỉ cần khắc phục được sự cẩu thả và thiếu tỉ mỉ của mình thì sau này có thể trở thành một ngỗ tác đạt chuẩn.
“Vậy nếu ta vượt qua được thì Thôi nương tử sẽ nhận ta làm học trò đúng không?”
“Cô kiểm tra thất bại rồi.”
Thôi Đào ngáp một cái, lập tức tạm biệt Trương Tố Tố.
Trương Tố Tố yên lặng lấy chiếu rơm đắp thi thể lại, thấy dưới đất hơi dơ bèn tiện tay quét tước một chút, sau đó mới ra khỏi nhà xác và khóa cửa lại.
Lúc Thôi Đào rời đi đã thoáng liếc nhìn biểu hiện của Trương Tố Tố, nhưng chẳng nói gì thêm.
Sáng sớm hôm sau, Thôi Đào còn đang say ngủ trong chăn đã bị một mùi thơm bay tới đánh thức.
Thôi Đào khịt mũi, bước tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy trên bàn đá trong mái đình đang bày một nồi thức ăn nóng hôi hổi, mùi thịt kho tàu, chắc chắn là có thịt, nhưng không biết là thịt gì mà thôi.
Thôi Đào đang tự hỏi ai trong số Vương tứ nương và Bình Nhi là người chịu khó như thế, hơn nữa tay nghề lại đột nhiên tiến bộ vượt bậc nữa? Ngay lúc đó nàng nghe tiếng đẩy cửa và tiếng nói chuyện truyền tới.
“Ôi, thơm quá đi mất! Hôm nay lão đại vui vẻ nên dậy sớm nấu ăn à?” Vương tứ nương dụi mắt, nhìn ra cửa sổ.
“Ôi —” Bình Nhi cũng ngáy ngủ mò ra, “Thơm quá!”
“Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi.” Thôi Đào chống cằm thở dài.
Vương tứ nương và Bình Nhi lập tức bừng tỉnh, đồng loạt thò đầu ra cửa sổ nhìn sang phía Thôi Đào.
Mái tóc đen nhánh xõa trên vai, rõ ràng là chưa rửa mặt, nàng cũng chỉ vừa tỉnh ngủ như họ mà thôi.
“Vậy là ai nấu —”
“Mọi người dậy rồi à?” Một bóng dáng màu xanh lục chạy tới, giọng nói thánh thót.
Vương tứ nương và Bình Nhi ngơ ngác nhìn người đó, ai vậy?
“Ta nấu xong món chân gà rút xương kho tàu rồi, vẫn còn nóng đấy, chị Đào nhi, chị Bình Nhi với má Vương có muốn nếm thử không?” Trương Tố Tố cười ngọt ngào.
Vương tứ nương đang định đồng ý thì chợt nhận ra, thị tức giận chất vấn Trương Tố Tố: “Cô ở đâu ra vậy? Kêu ai là má Vương hả?”
“Ách — Má Vương sát vách nhà ta cũng trạc tuổi với nương tử, tất cả mọi người đều gọi thị như thế nên ta cũng gọi nương tử như vậy.
Nếu có sai thì xin nương tử thứ lỗi cho, ta sẽ đổi ngay.” Trương Tố Tố bèn hỏi Vương tứ nương muốn mình gọi thị là gì.
“Gọi cô ta là tiên cô, người đẹp ấy!” Bình Nhi cười nói chen vào.
Trương Tố Tố vội hành lễ với Vương tứ nương rồi hô: “Tiên cô xinh đẹp!”
Vương tứ nương bị chọc cho bật cười, không giận gì nữa, thị xua tay bảo Trương Tố Tố gọi mình là Tứ nương được rồi.
Thôi Đào chọn một bộ váy màu ngọc bích, giày vải đế bồi màu xanh đậm, sau khi thay quần áo thì trang điểm đơn giản rồi bước ra.
Nàng đi thẳng tới nhìn nồi chân gà rút xương kho tàu của Trương Tố Tố làm.
Trương Tố Tố biết Thôi Đào thích ăn nên ân cần mời nàng nếm thử.
Thôi Đào không đáp lại Trương Tố Tố mà nhìn ra ngoài cửa sân một chút, hỏi cô ta vào bằng cách nào.
“Ta thấy cửa sân không khóa nên bước vào, vốn định hỏi một tiếng nhưng lại sợ mọi người đang ngủ, đánh thức sẽ không lễ phép nên chỉ đặt nồi ở đây rồi chờ thôi.”
Trương Tố Tố không biết mình làm thế có thất lễ chỗ nào không, giải thích xong còn rối rít xin lỗi Thôi Đào.
“Đây, đây!” Vương tứ nương bưng một đĩa bánh nướng và 4 bộ bát đũa ra, chia bát đũa ra hết, chuẩn bị ăn món chân gà rút xương thơm ngào ngạt.
Bình Nhi vội đánh thị một cái, ra hiệu cho thị biết điều một chút, xem thái độ của Thôi Đào kìa.
Vương tứ nương vội ngượng ngùng rút đũa lại.
“Nấu món này đưa tới là vẫn còn muốn bái sư à?” Thôi Đào hỏi.
Trương Tố Tố gật đầu.
“Đã nói rồi, không nhận.” Thôi Đào nói.
“Không nhận cũng chẳng sao, hôm qua làm phiền tới Thôi nương tử, Thôi nương tử cũng đã dạy cho ta rất nhiều điều, ta phải đền đáp chứ.” Trương Tố Tố vội giải thích.
“Vậy nếu bọn ta từ chối thì bất kính rồi.” Thôi Đào nói cảm ơn với Trương Tố Tố xong bèn gắp một miếng bánh nướng nhân vừng rang cho vào bát, bảo mọi người cùng ăn.
Tối qua Thôi Đào đã nhào bột mì làm xong bánh nướng này, bỏ vào nồi để mượn hơi ấm từ từ nấu chín.
Giờ không cần thiết phải ăn cơm nóng, đôi khi mọi người thức dậy buổi sáng sẽ lười vận động, có khi cũng vì bận vụ án mà không kịp nấu cơm.
Làm thế này tiện hơn, sáng có thể lấy ra ăn luôn.
Bánh nướng nhân vừng rang dùng bột lên men, cán dẹt rồi lấy đũa kẹp một chút cho lớp da mềm ra, 2 mặt trước sau có màu hơi vàng, lúc ăn vào bề mặt chia ra từng lớp, mỗi lớp đều phủ một lớp mứt vừng rang màu nâu nhạt.
Trương Tố Tố cũng cùng ngồi ăn với mọi người, cô ta nghe nói bánh nướng này được Thôi Đào tranh thủ làm, lúc cắn miếng đầu tiên tỏ ra rất cung kính, làm như cái bánh nướng là báu vật gì đó rất đáng giá.
Bề mặt mềm mại, mùi mứt vừng nồng đậm, bên trong còn có mùi hạnh nhân nhàn nhạt.
Sao 2 hương vị này lại có thể hợp nhau tới vậy chứ? Đây là món bánh nướng nhân vừng rang ngon nhất mà cô ta từng ăn, thơm hơn bánh bán bên ngoài rất nhiều, nếu so sánh thì như một viên ngọc quý với một tảng đá cuội vậy.
Chân gà rút xương được Trương Tố Tố làm rất khéo, gần như vẫn còn nguyên vẹn.
Chân gà rút xương chiên sơ qua dầu rồi kho tàu, rất ngon miệng, nhai vào sần sật, giòn tan.
Vương tứ nương ăn từng miếng một, lúc ăn không khỏi ngâm nga vài tiếng, quá đã.
Chân gà ăn ngon biết bao, ai cũng thích ăn, nhưng gặm xương thì hơi mất công, giờ được cứu rồi.
“Rút xương cả một nồi lớn thế này chắc tốn công lắm nhỉ?” Bình Nhi không nhịn được mà hỏi.
“Cũng tạm, chỉ mất một ít thời gian thôi.” Trương Tố Tố cụp mắt xuống, khiêm tốn cười nói.
“Sáng sớm cô đã nấu món này, đừng nói là rút xương tối qua đấy nhé?” Bình Nhi nếm thử một miếng chân gà rút xương, thật sự rất ngon.
“Ừm.” Trương Tố Tố đáp.
“Chà —” Vương tứ nương đang định nói vội vã lấy tay che miệng, nuốt đồ ăn trong miệng xong mới kinh ngạc hỏi, “Chỉ nấu một món mà cô phải bỏ ra cả đêm à?”
Trương Tố Tố gật đầu.
Thôi Đào vẫn ăn cơm như thường, không nói gì.
Đợi sau khi mọi người đều buông đũa, Trương Tố Tố bèn dọn dẹp bát đũa đem tới phòng bếp rửa sạch sẽ, tiện thể còn lau chùi trong đó một chút.
Bình thường Vương tứ nương và Bình Nhi đều phải cãi nhau mới chia việc được, người ta cứ thế chủ động làm hết rồi.
Vương tứ nương và Bình Nhi bắt đầu thấy thích Trương Tố Tố, mời cô ta thường xuyên tới chơi.
Trương Tố Tố lễ phép cười cảm ơn cả hai, lại hành lễ với Thôi Đào rồi mới cáo từ.
Giờ cô ta phải tới giúp bà đỡ Trương rồi.
“Con bé này không tệ đấy, tay nghề nấu ăn giỏi, ăn nói ngọt ngào mà có thể làm việc nữa.” Vương tứ nương nói.
Bình Nhi tỏ vẻ đồng ý, thấy sắc mặt Thôi Đào lạnh nhạt, không có gì vui vẻ bèn hỏi nàng bị gì.
“Hẳn là bị món chân gà rút xương kho tàu làm cho cảm động rồi, Thôi nương tử đổi ý muốn nhận cô ta làm học trò à?” Bình Nhi lập tức bày tỏ sự ủng hộ, cô ta cũng thấy Trương Tố Tố không tệ.
“Cả đời này cũng không thể.” Thôi Đào nhấp một ngụm trà, hơi lơ đễnh, không biết đang suy nghĩ gì.
Vương tứ nương và Bình Nhi nhìn nhau, vội hỏi Thôi Đào có phải có lý do gì không, chẳng lẽ Trương Tố Tố không phải người tốt sao?
“Lão đại mau nói đi, sớm biết thế bọn ta đã không ăn món đó của cô ta rồi!” Vương tứ nương thở dài.
“Không ăn lại càng phiền, để xem đi, chưa chắc gì ta đúng đâu.” Thôi Đào bảo Vương tứ nương rảnh thì mang ít bánh nướng tới cho bà đỡ Trương, nói chuyện với bà đỡ Trương một chút để nghe ngóng lai lịch của Trương Tố Tố.
“Cứ để ta lo.” Vương tứ nương vỗ ngực cam đoan.
Lý Tài chạy tới tìm Thôi Đào, khẽ nói với nàng: “Sư phụ, ta tìm được một người có khả năng phân biệt các loại son phấn, chỉ cần ngửi một chút là có thể chỉ ra son phấn đó từ tiệm của ai ngay.
Nhưng người đó bị mù, tính tình lại cổ quái nên không tùy tiện gặp người ngoài bao giờ.”
Thôi Đào hỏi ở đâu, là cậu chủ của cửa hàng son phấn Vũ đại nương ở phố Ngự.
“Cửa hàng là do mẹ y mở, cách đây vài năm y vẫn còn là một kẻ lãng tử ngao du khắp nơi, là người cực kỳ phong lưu, nhà lại mở cửa hàng son phấn nên có thể phân biệt được mùi hương son phấn trên người nữ giới.
Sau này bị hỏng mắt mới thu tính tình, ở lại Biện Kinh.” Lý Tài nói với Thôi Đào rằng người này trở nên quái dị từ sau khi bị mù.
Đột nhiên bị tàn tật, tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới tính tình.
Thôi Đào khen Lý Tài làm việc rất tốt, sẽ thưởng cho hắn, hỏi hắn muốn ăn món gì.
“Vậy trò không khách sáo, trò muốn ăn lưỡi dê và manh nha đỗ* hun khói, mấy ngày trước có vài tên nha dịch khoe với trò, khiến trò nghĩ mãi không thôi.” Lý Tài cười ha hả nói.
(*) Một món ăn thời Tống, đại khái là nấu từ phần bụng có lông của con bò hoặc dê, sau khi làm sạch thì chế biến.
Thôi Đào lập tức đồng ý, “Làm cho anh thêm món chim cút nấu hoa, cho anh về khoe lại nhé.”
“Vậy thì quá tốt rồi!” Lý Tài vội cảm ơn Thôi Đào.
Thôi Đào nhớ tới Trương Tố Tố nên bèn hỏi Lý Tài có biết người này không.
“Ta biết có một người như thế, là cháu gái của bà đỡ Trương, theo bà ấy tới phủ Khai Phong cũng được hơn 2 tháng rồi, nhưng ta chưa từng gặp qua, dù sao cũng là người bên Phán quan Vương mà.
Nhưng ta có nghe vài anh em nói vóc người không tệ, rất ngoan ngoãn và khéo léo, tiếc là làm nghiệm thi —” Lý Tài nói tới đây thì dừng lại, nhìn Thôi Đào một chút, dường như ý thức được những lời này nói trước mặt nàng không nên lắm.
Những lời bàn tán phụ nữ của đám đàn ông này Thôi Đào không nghe cũng có thể đoán ra được vài phần, vì thế không hỏi lại nữa.
Sau khi đuổi Lý Tài đi, Thôi Đào bèn đi tìm Vương Chiêu, hỏi thi thể nữ vô danh bị móc mắt cắt lưỡi phát hiện hôm qua đã xác minh được thân phận chưa.
Cô gái này được phát hiện trong một ngôi nhà bị bỏ hoang bên bờ sông Biện, những người sống xung quanh không hề quen biết thị, lại vì bị móc mắt cắt lưỡi nên ngũ quan đã méo mó, khó mà tìm người bằng chân dung được, vì thế trong thời gian ngắn khó mà xác định thân phận được.
Từ khi cô gái này bỏ mình tới giờ vẫn chưa thấy ai tới phủ Khai Phong báo mất tích.
“Trong thành Biện Kinh này còn ăn mày không nhỉ?” Thôi Đào hỏi.
Vương Chiêu lắc đầu, “Hẳn là không, những người nhàn rỗi đều được sắp xếp đưa tới viện Phúc Điền cả.
Tất nhiên nếu họ tránh được người của quân tuần trải thì cũng có thể đấy.”
Đường phố trong Biện Kinh được quản lý rất nghiêm ngặt, hơn nữa cũng có chỗ lưu giữ người lang thang nên trong nội thàng không có ăn mày.
“Thôi nương tử nghĩ người chết từng là ăn mày ư?”
“Trên đầu có rận, 2 chân chai sần còn dính bùn đất, rất có thể.
Nhưng cũng chưa chắc, có thể là gì đó khác, nhưng nhất thời tôi vẫn chưa nghĩ ra.”
Thôi Đào nhớ tới Phùng Đại Hữu ở ti Nhai Đạo cũng biết kha khá chuyện nên tiện thể tới tìm gã.
Phùng Đại Hữu vừa gặp Thôi Đào đã vui vẻ cho nàng xem da đầu của mình, tự tin nói với nàng rằng đầu mình sắp mọc đầy tóc đen rồi.
Thực chất trừ nhúm tóc rậm rạp chỗ đỉnh đầu ra, những chỗ khác trên đầu Phùng Đại Hữu chỉ lưa thưa vào sợi tóc tơ, không bằng cả lông chân người khác nữa.
“Giấc mơ này của anh e là hơi xa vời rồi đấy.” Thôi Đào thành thật nói.
“Mọc lên là tốt rồi, dù sao có còn hơn không, ta sẽ tiếp tục kiên trì dùng, biết đâu sẽ thực sự mọc hết đầu thì sao.”
Dù sao nhiều năm như thế rồi, Phùng Đại Hữu chỉ có rụng bớt tóc chứ chưa bao giờ mọc thêm, hiện tại đã mọc lên rất nhiều, gã cảm thấy tràn đầy hy vọng.
Phùng Đại Hữu nghe mục địch tới đây của Thôi Đào bèn nghiêm túc nói: “Chưa từng thấy ăn mày.
Ta cũng có nghe nói chuyện phủ Khai Phong phát hiện một thi thể nữ trong căn nhà ma ám, nghe nói là lệ quỷ lấy mạng, hơn nữa lệ quỷ còn khoét mắt và cắt lưỡi cô gái đó nữa à?”
Phùng Đại Hữu tò mò không biết hiện trường lúc đó là thế nào, có phải xung quanh đều âm trầm, có nghe được tiếng quỷ khóc không, có thấy quỷ không.
“Hôm qua tôi có việc xin nghỉ phép nên không có tới hiện trường, nhưng tôi đã đọc ghi chép tình hình hiện trường rồi, không có chuyện như anh nói đâu.”
Thôi Đào thấy Phùng Đại Hữu nói rất cụ thể nên nghĩ hẳn là gã biết gì đó, nàng bèn hỏi gã chuyện quỷ khóc với hình bóng con quỷ nghe từ đâu.
“Chính tai ta nghe, chính mắt ta thấy mà.” Phùng Đại Hữu kể với Thôi Đào rằng căn nhà ma ám phát hiện thi thể nữ kia nằm trong hẻm Đại Vũ mà gã quản lý.
Có một hôm gã trực ban xong, uống ít rượu rồi đi ngang qua hẻm Đại Vũ, trước khi đi qua căn nhà bị ma ám đã nghe thấy tiếng khóc hu hu trong nhà, sau đó gã có nhìn thoáng qua cửa nhà, chợt thấy một bóng dáng hiện lên, dọa gã sợ tới mức tè ra quần, thế là vội chạy mất.
“Sau đó ta cũng nói chuyện với vài người bán hàng rong đi ngang qua hẻm Đại Vũ, họ cũng thấy y hệt ta vậy.” Phùng Đại Hữu sợ hãi nói, căn nhà đó thật sự bị ma ám rồi.
Vì thế dù đã bỏ hoang 5 năm vẫn không có ai dám bán căn nhà đó hết.
Thôi Đào biết căn nhà đó hiện tại đang nằm trong tay một cửa hàng trạch vụ, cứ cách một khoảng thời gian cửa hàng trạch vụ sẽ bán một vài căn nhà, người muốn mua tự ra giá, ai trả giá cao thì được.
Nhưng đã 5 năm mà cửa hàng trạch vụ không hề bán căn nhà này, thế thì thật sự là bị ma ám không bán được rồi.
“Anh có biết gì về chủ nhân căn nhà đó không?” Thôi Đào hỏi.
“Vốn là một bà lão, con gái bỏ mặc bà ấy, chết trong phòng một thời gian mới được hàng xóm phát hiện.” Phùng Đại Hữu dừng lại, cẩn thận nhìn Thôi Đào một chút rồi mới nói tiếp, “Bà lão đó từng làm bà đỡ trong phủ Khai Phong đấy.”
Thôi Đào gật đầu, cảm ơn Phùng Đại Hữu đã cung cấp thông tin.
Phùng Đại Hữu muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng không nhịn được nữa mà nói với Thôi Đào: “Ta thấy Thôi nương tử trẻ tuổi xinh đẹp, làm ăn cũng không tệ, cũng không nhất định phải ở lại nha môn nghiệm thi làm gì, công việc này nhiều người kiêng kị lắm, cản trở cô tìm được mối tốt đấy!”
Vẻ mặt của gã rất nghiêm túc, nhưng lại không hề hợp với dáng người cao lớn và mặt mũi hung tợn của gã, nói lảm nhảm cứ như mấy bà cô thích lo chuyện chồng con cho cháu gái vậy.
“Vậy ai cũng kiêng kị nên không làm, sau này có phụ nữ bị hại thì ai tra ra vết thương, ai giải oan cho nạn nhân hả?”
“Cái này…”
“Xem rẻ nghề ngỗ tác này mới là lỗi đấy, nên sửa đi!” Thôi Đào khiển trách.
“Đúng đúng đúng, nên sửa.” Phùng Đại Hữu vội tỏ vẻ đồng ý với Thôi Đào.
Thôi Đào liếc nhìn Phùng Đại Hữu.
Phùng Đại Hữu sợ mình chọc tức Thôi Đào, sau này nàng sẽ không cho mình cao mọc tóc nữa.
Gã vội thề thốt nói sau này nếu ai dám xem thường ngỗ tác và bà đỡ trước mặt gã, gã sẽ đánh người đó đầu tiền.
Lúc về Thôi Đào mua ít sữa dê, định để tối làm bánh quẩy chéo mật ong vị sữa để ăn.
Nàng đi chưa được bao xa đã cảm thấy sau lưng hình như có người đi theo mình.
Thôi Đào giả vờ như không phát hiện, từ từ đi tiếp, hơi nghiêng đầu quét mắt nhìn một cái, trông thấy Trương Tố Tố đang mặc một chiếc váy màu xanh ngọc, giày vải đế bồi màu xanh đậm, trong tay cũng cầm theo một bình sữa bằng gốm, đi theo sát nàng.
Thôi Đào lẳng lặng đi tiếp về phía trước, tới một con ngõ vắng vẻ, tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng gần.
Nàng lập tức tăng tốc, tiếng bước chân sau lưng cũng tăng theo.
“Chị Đào nhi!” Trương Tố Tố ở đằng sau gọi Thôi Đào.
Lúc này Thôi Đào mới dừng chân, quay người nhìn về phía Trương Tố Tố đang ăn mặc y hệt mình.
Trương Tố Tố hơi sững sờ trước ánh mắt của nàng, sau đó cố tình nhìn quần áo mình đang mặc rồi hỏi có phải Thôi Đào để bụng không.
“Ta thấy chị Đào nhi mặc rất đẹp, đúng lúc ta cũng có nên bèn mặc theo.”
Đôi mắt Trương Tố Tố cong cong, giải thích với Thôi Đào rằng cô ta tự mò mẫm làm hết thảy, vì thế kém rất nhiều so với bộ váy được thợ may chuyên nghiệp làm của Thôi Đào.
Thôi Đào nhếch khóe miệng lên, đồng ý với lời của Trương Tố Tố, “Đúng thật.”
Trương Tố Tố lại cười ha hả, sau đó thấy Thôi Đào cầm sữa dê thì vội nói mình cũng mua, trùng hợp thật.
“Đúng thế.” Thôi Đào lại đồng ý.
“Chị Đào nhi, vậy chúng ta cùng đi nhé?” Trương Tố Tố vui vẻ đề nghị.
Thôi Đào không đáp lời, chỉ đi như thường, Trương Tố Tố chạy tới sóng vai với nàng.
Vì quần áo cả hai giống nhau nên đã thu hút được sự chú ý của không ít người.
“Có biết tại sao cha ta lại đặt tên ta là “Đào” không?” Thôi Đào đột nhiên hỏi Trương Tố Tố.
“Tại sao vậy? Nhưng ta thấy chữ Đào này rất hay, vừa nghe là nghĩ ngay tới hoa đào, giống màu bột màu vậy, êm tai hơn tên ta nhiều.”
“Đào có thể trừ tà, chuyên chém yêu ma quỷ quái.
Dù là yêu quái thành tinh gì mà xuất hiện trước mặt ta, kết cục cũng sẽ bị ta chơi tới chết.”
Lúc Thôi Đào nói những lời này, rõ ràng nét mặt của Trương Tố Tố hơi thay đổi, nhưng cô ta quản lý nét mặt rất tốt, nụ cười trên mặt trong nháy mắt đã trở lại.
“Chữ Đào này gọi nhiều cũng có thể trừ tà đấy, vì thế ta rất thích cô gọi ta là chị Đào nhi.
Nghe cô gọi thế cũng tiện thể nhắc nhở ta, đã đến lúc trừ ma diệt yêu rồi.”
Trương Tố Tố cười ha hả tỏ vẻ đồng ý với Thôi Đào, “Không ngờ tên lại có hàm ý sâu sắc như thế, ai như cha ta chứ, chọn tên chỉ chọn cái nào êm tai dễ nghe thôi.”
“Đúng thế.” Thôi Đào đồng ý lần thứ 3
Khóe miệng Trương Tố Tố giật giật.
“Dù sao cũng là Bác Lăng Thôi Gia mà.” Thôi Đào bổ sung thêm một câu.
Trước đây Thôi Đào không thích nhắc tới xuất thân của mình, nhưng giờ đã giảng hòa với nhà rồi, hơn nữa có thể chọc tức người khác, tất nhiên nàng phải nói vài câu chứ.
Người ta có cha sinh trong đại tộc lâu đời, đọc đủ thứ thi thư đấy, còn cô ta…
Con người tự ti cái gì sẽ sợ bị người ta so sánh cái đó nhất.
Tay Trương Tố Tố khẽ run lên, bình sữa dê rơi xuống đất, văng tung tóe hết nửa mặt váy của cô ta.
“Cô không sao chứ?” Thôi Đào ân cần hỏi thăm.
“Ta… ta về nhà thay đồ đã.” Trương Tố Tố xách làn váy ướt đẫm xoay người chạy đi.
Thôi Đào khẽ cười một tiếng, ôm bình sữa dê của mình trở về phủ Khai Phong.
Nha dịch gác cổng thấy Thôi Đào bèn báo rằng Thôi quan Hàn đang tìm nàng, bảo nàng về thì lập tức tới.
Thôi Đào đưa bình sữa dê cho nha dịch, nhờ hắn đem về hoang viện giúp mình, nàng đi thẳng tới chỗ Hàn Kỳ nhưng chẳng thấy ai trong phòng cả.
Chợt nghe có tiểu lại nói mới có một vị Phán quan Hàn, Thôi quan Hàn đã tới sảnh phụ gặp người đó rồi.
Phán quan Hàn? Có vẻ như là Hàn Tống tới nhậm chức.
Thôi Đào tới sảnh phụ, quả nhiên thấy Hàn Tống đang mặc công phục màu xanh lá, lúc này đang ngồi bên trái Hàn Kỳ và nhỏ giọng trò chuyện với chàng.
Vì âm thanh quá nhỏ nên Thôi Đào đứng ngoài cửa chẳng nghe được gì.
Chỉ có thể thấy Hàn Kỳ mặc quan bào màu đỏ gấm hơi nghiêng đầu, chăm chú lắng nghe Hàn Tống, dung nhan như ngọc, phong thái tuấn tú khiến lòng người rối loạn.
Thôi Đào nhìn trộm một lúc mới nhờ người đi thông báo.
Sau khi vào cửa, nàng lễ phép hành lễ chào cả hai, hỏi Hàn Kỳ có chuyện gì giao phó cho mình.
Hàn Kỳ không đáp lại nàng, chỉ hỏi Thôi Đào ra ngoài điều tra chuyện gì.
Thôi Đào bèn kể những chi tiết của người chết cho Hàn Kỳ nghe, nghi ngờ thị từng là ăn mày, đi chân trần trên đường, nhưng hiện tại trong Biện Kinh lại không còn ăn mày nữa.
“Nghe nói căn nhà phát hiện thi thể có ma quỷ lộng hành, đám Phùng Đại Hữu từng tận mắt trông thấy ạ.”
“Nhanh như thế mà lại có án rồi ư.” Hàn Tống than thở xong bèn chắp tay xin chỉ thị của Hàn Kỳ, có thể giao vụ án này cho y không, đúng lúc y vừa mới nhận chức, có thể học hỏi thêm.
Hàn Kỳ đồng ý.
Hàn Tống vội tươi cười cảm ơn Hàn Kỳ, sau đó lại liếc mắt nhìn Thôi Đào.
Lúc này có tiểu lại dẫn đường cho Hàn Tống để y đi nhận quan ấn và các loại tài liệu.
Thôi Đào đợi Hàn Tống đi khỏi mới dạo bước tới trước mặt Hàn Kỳ, hỏi khi nãy họ đang nói chuyện gì.
“Sắp tới có sứ giả nước Liêu đến kinh, phủ Khai Phong phụ trách tiếp đãi.” Hàn Kỳ nói.
Thôi Đào giật mình, “Dự cảm không lành.”
Hàn Kỳ liếc nhìn Thôi Đào, hỏi nàng có ý gì.
“Chuyện tiêu diệt tổng đà Địa Tang Các đã đẩy phủ Khai Phong lên đầu sóng ngọn gió rồi.
Em cứ nghĩ mấy ngày nay sẽ có động tĩnh, nhưng chẳng thấy gì cả, nói không chừng là đang chờ chuyện này đấy.”
Còn chuyện nào quan trọng hơn việc 2 nước kết giao chứ? Nếu chuyện này thành một cái mương thì cũng không dễ mà leo ra đâu.
“Ta cũng đã nghĩ tới rồi.” Hàn Kỳ nhếch khóe miệng lên, kéo tay Thôi Đào, bảo nàng không cần lo lắng, chàng đã sắp xếp hết rồi.
Thôi Đào định rụt tay về nhưng lại bị Hàn Kỳ siết chặt, không tài rút được.
“Bên ngoài nhiều người ra vào, dễ bị thấy lắm.”
“Ai bảo muốn kích thích hả?” Hàn Kỳ hỏi lại.
“Đêm em nhảy cửa sổ, xung quanh làm gì có ai.” Thôi Đào giải thích.
Hàn Kỳ cong môi, vẫn không chịu buông tay ra.
“Lục lang đang lấy công làm tư đấy, hiện tại đang là giờ làm việc, nên xử lý chuyện công đi thôi.” Thôi Đào nói đùa.
“Cấp trên quan tâm cấp dưới cũng là chuyện công mà.” Hàn Kỳ nghiêm túc trả lời.
“Quan tâm em cái gì chứ?” Thôi Đào khó hiểu nhìn Hàn Kỳ.
“Quan tâm tay em có lạnh hay không.” Hàn Kỳ vừa nói vừa siết chặt tay Thôi Đào hơn.
“Lục lang học xấu thật rồi!” Thôi Đào bật cười, nàng quay lại nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai bèn nhanh chóng xoay người hôn một cái lên mặt Hàn Kỳ.
Vừa nãy ở ngoài cửa, trông thấy góc nghiêng thanh tú của chàng, Thôi Đào đã có ý định hôn từ lâu rồi, giờ chỉ là áp dụng vào thực tế, biến ý tưởng thành hiện thực, nàng tự nhiên cũng vui vẻ thỏa mãn.
Lúc Hàn Kỳ được Thôi Đào hôn một cái, chàng khẽ run lên, lập tức buông lỏng tay ra.
Chàng không hề cố ý buông ra mà là vì kinh ngạc nên mới vô thức làm vậy.
Hàn Kỳ hơi cụp mắt xuống, cả người như vừa bị phép thuật đóng băng lại, không hề nhúc nhích, không hề nhìn Thôi Đào.
Lại thẹn thùng.
Vậy là dũng khí chàng luyện được cũng chỉ là nói vài ba câu tâm tình, kéo tay một chút thôi.
Tiến thêm một bước nữa thì bản chất vẫn không thay đổi, vẫn hay thẹn thùng.
Thôi Đào cười khanh khách trong lòng, nhưng trên mặt vẫn kiềm chế lại.
Lát sau, Thôi Đào thấy Hàn Kỳ vẫn hơi khó xử, không nỡ để chàng như thế nữa nên đành chủ động nói sang chuyện khác.
“Vậy là lần này em sẽ theo Phán quan Hàn tra án à?”
Hàn Kỳ gật đầu, hiện tại vì phủ Khai Phong không có lãnh đạo nên rất nhiều chuyện phải chồng chất lên người chàng và một vị Thôi quan khác.
Hơn nữa Hàn Tống mới nhận chức mới, quả thực cũng cần phải rèn luyện.
“Vậy được.”
Đúng lúc Thôi Đào cũng muốn quan sát Hàn Tống một chút.
Dù mọi chuyện đã qua nhưng chẳng hiểu tại sao mỗi lần nhớ lại, nàng vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
…
Hàn Tống sai đám người làm Chúc Chiếu sắp xếp phòng làm việc của mình, còn y thì ngồi sau bàn, móc cây trâm bướm đào ra ngắm.
Chúc Chiếu lập tức báo lại: “Đã sắp xếp xong xuôi hết rồi ạ, Nhị lang xem có chỗ nào cần bỏ cũ sửa mới hay không?”
Hàn Tống nhìn bức tranh phong thủy treo trên tường, sai Chúc Chiếu tháo xuống.
Bức tranh đó không hề đề chữ, cũng chẳng có lạc khoản viết tên, dù không phải tranh chữ nổi tiếng gì nhưng phong cách vẽ rất tinh tế, có vẻ như là từ tay phụ nữ.
“Chẳng phải Nhị lang thích bức tranh đó nhất sao? Mỗi ngày đều ngắm mà.” Chúc Chiếu nói.
“Sau này không cần ngắm nó mỗi ngày nữa.” Nhưng Hàn Tống vẫn dặn Chúc Chiếu nhất định phải cất kỹ bức tranh này.
Sau đó Thôi Đào đưa hồ sơ của vụ án mới nhất cho Hàn Tống, đồng thời hỏi y tiếp đến nên điều tra thế nào.
“Ta mới tiếp xúc với vụ án này, còn non kinh nghiệm, việc nhỏ nhặt cứ để em quyết định đi, còn việc lớn thì chúng ta bàn bạc nhé?” Hàn Tống hỏi Thôi Đào làm vậy có ổn không.
Thôi Đào gật đầu, không có ý kiến gì.
Lúc đang định rời đi, Thôi Đào trông thấy bà đỡ Trương dẫn Trương Tố Tố tới bái kiến Hàn Tống.
Trương Tố Tố đã thay lại bộ quần áo màu xanh biếc của mình ban sáng.
Rõ ràng Trương Tố Tố không ngờ sẽ gặp Thôi Đào ở đây, cô ta hơi sửng sốt, sau đó bèn gật đầu cười với Thôi Đào.
Thôi Đào làm ngơ, trực tiếp ra khỏi phòng.
Trương Tố Tố lúng túng đi theo sau lưng bà đỡ Trương, sau khi chào Hàn Tống, cô ta đỏ mắt đi theo bà đỡ Trương về nhà xác.
“Sao lại đột nhiên uất ức vậy?” Bà đỡ Trương nhận ra sự khác thường của Trương Tố Tố.
“Không, không có gì ạ.” Trương Tố Tố khịt mũi, quay người đi làm việc khác.
Dù bà đỡ Trương thấy lạ, nhưng cô ta không nói thì cũng mặc kệ, con gái trong nhà đều đa sầu đa cảm mà, chốc nữa sẽ hết thôi.
“Bà đỡ Trương có ở đó không ạ?” Thôi Đào đứng ngoài gọi.
Bà đỡ Trương vội đáp lời, chạy ra ngoài đón Thôi Đào, thấy Thôi Đào đang ôm có đến 4 cân xúc xích dầu trắng tới.
“Treo lên là bảo quản được, ít nhất cũng để được 3 tháng, dù hấp, xào, chiên đều ăn ngon cả.
Vì bảo quản khô nên nhiều khi ăn lần đầu sẽ không quen, khi quen sẽ thấy ngon ngay.” Thôi Đào dặn dò.
“Tặng thịt thì ai mà ngại chứ, nhưng nhiều thế này, ta lại hơi xấu hổ.” Tất nhiên bà đỡ Trương tin vào tay nghề của Thôi Đào, nàng nấu gì cũng ngon, nếu không ngon thì có thể ăn thêm vài bữa nữa.
“Đây là quà tạ lễ, sáng nay cháu gái bà cố tình làm một nồi chân gà rút xương kho tàu đem tới cho chúng tôi, chúng tôi cũng ngại lắm.
Nghe nói cô ấy thức cả đêm để rút xương gà, đúng là khiến người ta cảm động, nhưng sau này đừng bảo cô ấy làm thế nữa nhé.
Thức khuyên hại thân, lại gây trễ nải công việc ngày hôm sau nữa.
Nếu cô ấy không có sức, nghiệm thi xảy ra sai lầm gì thì lại là lỗi của tôi đấy.”
Bà đỡ Trương vội gật đầu với Thôi Đào, nói nàng cứ yên tâm, bà ta sẽ thay mặt Thôi Đào giải thích với Trương Tố Tố.
Tiễn Thôi Đào xong, bà đỡ Trương đến tìm Trương Tố Tố ngay, bảo cô ta sau này đừng nấu ăn đưa tới hoang viện nữa.
“Người ta không rảnh nhận học trò mà, con cần chi phải cứng đầu thế làm gì.
Đã từ chối còn rồi mà con còn đưa đồ sang đó, nếu người ta không nhận thì là không nể tình, bắt nạt một con nhóc.
Mà nhận rồi thì người ta lại nợ con một ân tình, càng ngại hơn đấy.”
“Hiểu rồi ạ.” Trương Tố Tố mím môi nói.
Sau đó Trương Tố Tố đi tới phòng bếp tìm trù nương Lưu tán dóc, không kìm được mà ấm ức, “Tôi chẳng hiểu sao Thôi nương tử lại không nói trước mặt tôi mà lại đi nói với dì cơ chứ.
Sáng nay lúc mọi người cùng ăn chân gà rút xương rõ ràng đều rất vui vẻ, có gì mà giấu.”
“Hẳn là Thôi nương tử không thích cô chăng?” Trù nương Lưu hỏi Trương Tố Tố.
“Tôi không biết.” Trương Tố Tố tủi thân cúi đầu.
Buổi chiều, Vương tứ nương kể hết thông tin liên quan tới Trương Tố Tố mà thị nghe được cho Thôi Đào.
Trương Tố Tố là con gái của em trai bà đỡ Trương, em trai bà đỡ Trương đi trước, em dâu tái giá nên Trương Tố Tố lớn lên trong tay bà nội.
2 năm trước bà nội cũng đi, thế là có người đồn Trương Tố Tố có mạng khắc người thân, khiến chuyện hôn nhân của cô ta không dễ dàng gì.
Đúng lúc Trương Tố Tố lại thích việc nghiệm thi nên bà đỡ Trương bèn dẫn cô ta về cạnh, dạy cô ta tập nghiệm thi.
Thân thế này nghe qua thì trong sạch, không hề có vấn đề gì.
Cứ tiếp tục chờ xem đi.
Nha dịch phủ Khai Phong đã đi mời cậu chủ cửa hàng son phấn Vũ đại nương 3 lần, nhưng tất cả đều bị viện cớ bệnh liệt giường để từ chối.
Thôi Đào không cưỡng cầu nữa, tính khí kỳ quái thì càng dùng vũ lực sẽ càng chống đối, phải nghĩ cách khác thôi.
Sáng hôm sau, Thôi Đào chợt nghe được tin đồn liên quan tới Hàn Kỳ.
Không biết bắt nguồn từ nơi nào, dù sao hiện tại, Thôi Đào đang dẫn Vương tứ nương và Bình Nhi tới lầu Bát Tiên ăn sáng đã nghe mấy người bàn bên đều nói Thôi quan Hàn ở phủ Khai Phong đồng tính.
Thôi Đào đang nghĩ liệu có phải đây là tin đồn nhảm do kẻ thù chính trị hay tàn dư của Địa Tang Các âm thầm tung ra không, lại nghe Vương tứ nương hỏi thăm về chuyện này, khách bàn bên mới bắt đầu kể lại chi tiết.
Tối 3 ngày trước, có người tình cờ đi ngang qua chỗ ở của Thôi quan Hàn, tận mắt trông thấy Thôi quan Hàn bỗng kích động ôm lấy một thiếu niên vóc người mảnh mai, mặc đồ xanh vấn khăn, cả hai lưu luyến không rời, đứng rất xa cũng có thể cảm nhận được sự tình tứ của cả hai, tóm lại tuyệt đối không phải là quan hệ nên có giữa 2 người đàn ông bình thường đâu.
3 ngày trước, cửa chỗ ở, đồ xanh, vấn khăn xanh trên đầu… Đây hình như là nàng mà?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...