Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Mùa xuân tháng 3, là độ hoa đào rực rỡ nhất.

Một đàn cừu tụ tập trên sườn núi xanh mướt, từ xa xa nhìn lại như một đám mây đang di chuyển.

Mương cỏ ven đường rải rác hoa dại, đa số là màu vàng, cũng có hồng nhạt và tím nữa.

Bầu trời xanh như được gột rửa, gió xuân hiu hiu thổi khiến tâm trạng của người ta cũng trở nên ấm áp và tươi sáng như mùa xuân.

Người phụ nữ trong xe kêu dừng xe ngay, lập tức có một người đàn ông trung niên ăn mặc như người giúp việc tiến lên hầu hạ.

Thanh niên áo xanh cưỡi ngựa phía trước cũng phát hiện xe ngựa sau lưng đã ngừng, vội cưỡi ngựa quay đầu lại.

“Cớ sao lại ngừng ạ? Đại nương nương có gì khó chịu sao?” Người đàn ông áo xanh là Triệu Trinh, bấy giờ đang ân cần nhìn lại hướng xe ngựa.

La Sùng Huân vội cười giải thích với Triệu Trinh: “Thái hậu hiếm khi thấy hoa dại ven đường nên sai nô đi hái một bông ạ.” 

“Không cần đến ngươi đâu.” Triệu Trinh lưu loát nhảy xuống ngựa, tự mình xuống mương cỏ ven đường hái một bông hoa dại lên rồi cung kính dâng cho Thái hậu Lưu.

Hiếm khi Thái hậu Lưu xuất cung một lần, thấy cảnh xuân ven đường lại chợt nhớ tới thời thơ ấu cơ cực không nơi nương tựa của mình.

“Khi ấy không được thưởng thức cảnh thế này, tìm được loại cỏ nào ăn được, có thể lấp đầy bao tử để không bị chết đói là may phước lắm rồi.”

Triệu Trinh biết rõ xuất thân của Thái hậu cơ cực, từ nhỏ không cha không mẹ, thậm chí đến cả 1 người thân cũng chẳng có, có thể đi tới ngôi vị Thái hậu như hiện tại không biết đã phải trải qua những chuyện gì.

Thái hậu Lưu ngửi bông hoa dại trong tay rồi cười: “Không giống như trong cung trồng chút nào.”

“Nếu đại nương nương thích, con trai sẽ sai người cấy trồng loài hoa dại này ở điện Từ Minh.”

“Vậy thì lại không phải mùi hương này.” Thái hậu Lưu cười, bảo Triệu Trinh đừng cưỡi ngựa nữa mà cùng ngồi xe với mình, lại hỏi La Sùng Huân còn bao lâu nữa thì đến.

“Sắp rồi ạ, chắc độ chừng 1 nén nhang nữa thôi.” La Sùng Huân sợ Thái hậu mệt mỏi nên bèn tỏ vẻ oán trách, “Thôi quan Hàn cũng thật là, phủ thành hôn mà lại chọn ngoài kinh, sao mà thuận tiện với náo nhiệt bằng trong kinh chớ.”

“Ngươi thì biết cái gì.” Thái hậu lập tức mắng La Sùng Huân.

La Sùng Huân vội vã tát mình một cái, tự nhận bản thân ngu dốt.

“Nếu Thôi thất nương biết đại nương nương cố tình tới tham dự hôn lễ của cô ấy thì chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên ạ.” Triệu Trinh cười nói.

“Vốn định giả vờ là một người phụ nữ bình thường đi xem náo nhiệt thôi, thế mà Quan gia cũng tới, chỉ mong chúng ta đừng khiến họ quá kinh hãi là được.”

“Sao có thể ạ, Hàn Trĩ Khuê không phải hạng người nhát gan đâu, còn Thôi thất nương, lại càng không.” Triệu Trinh mỉm cười ngồi xuống cạnh Thái hậu Lưu, vừa ngắm phong cảnh ngoài xe vừa nói việc nhà.

Có khoảnh khắc hắn cảm giác như mình và Thái hậu Lưu như một cặp mẹ con bình thường, cùng trải qua khoảng thời gian bình thường nhất vậy.

“Đại nương nương biết lý do tại sao Hàn Kỳ chọn phủ thành hôn ở ngoài kinh ạ?” Vừa nãy nghe Thái hậu nói chuyện với La Sùng Huân đã khiến Triệu Trinh tò mò.

Nhắc tới Thôi Đào, Thôi Đào không khỏi nhớ tới dáng vẻ hoạt bát tự kể chuyện của mình, trên mặt còn nở một nụ cười cực kỳ vui vẻ.

“Vì có mảnh rừng đào đấy, hôm nay ta đến cũng muốn thử “uống rượu đào dưới tán hoa đào” như nó nói là thế nào.”

Tất nhiên vẫn còn nguyên nhân khác, mấy năm nay bà ta luôn ở trong cung bận việc triều chính, đã rất lâu rồi không được xem cảnh ở ngoài cung, mượn cơ hội này để đi cho thỏa thích cũng được.

“Nghe đại nương nương nương nói thế, con trai cũng muốn nếm thử.”



Dù 6 lễ là tập tục kết hôn từ xưa truyền lại, nhưng thời Đại Tống, nghi thức thân nghênh đã dần dần nới lỏng, không còn bắt buộc chú rể phải đích thân tới nhà gái nghênh thân nữa, chỉ cần phân công bà mối tới là được, đến cả những sĩ phu thích trọng lễ tiết cũng rất ít khi làm thừa tập tục này.

Hàn Kỳ lại kiên quyết muốn đích thân cưới Thôi Đào, đồ trước cưới của chàng cũng được lo liệu rất trang trọng.

3 ngày trước hôn lễ, bên nam đưa những món đồ ăn diện cần thiết tới cô dâu ở nhà gái, ví dụ như quan đội đầu, phấn hoa, màu vẽ các thứ.

Trước đây những thứ này chẳng có bao nhiêu cả, chỉ cần 2 cái rương đưa tới là được, nhưng tới phiên Hàn Kỳ lại chở tới những 3 xe, không chỉ đầy đủ mọi thứ mà mỗi loại còn rất đa dạng, ví dụ như khăn hoa cô dâu, quạt hoa, phấn hoa, mỗi thức có tới hai mươi mấy loại, dường như là nhặt nhạnh hết tất cả kiểu dáng trên thị trường, bảo đảm Thôi Đào dù có lưỡng lự thế nào cũng chọn được món mình ưng ý.

Vương tứ nương và Bình Nhi là người bên nhà mẹ đẻ, chịu trách nhiệm treo rèm trong tân phòng của 2 người 1 ngày trước đó, đây gọi là trải phòng.

Dùng một lớp vải Hồng La làm màn che, thêu chữ Hỷ màu tối lên, phủ ra khiến tân phòng tràn đầy cảm giác tưng bừng.

Chăn mền mới được làm từ tơ lụa, trên mặt thêu hoa đào rải rác, trải bằng ra hết cả giường lại càng có ý vị mùa xuân dào dạt hoa đào, phù hợp với không khí “đêm xuân”, càng nhìn càng mê.


Vương tứ nương còn chuẩn bị sẵn một cái gối có chứa mùi hương kích tính nữa, nhưng sau khi Bình Nhi phát hiện đã bị ném ra ngoài.

“Cái quái quỷ này mà cô cũng dám đem vào, giấu được Thôi nương tử à? Sau này cô ấy phát hiện chắc chắn sẽ tính sổ với cô, ngắt tím tay chân cô đấy!”

“Chẳng phải là ta sợ Thôi quan Hàn thẹn thùng trong lúc mấu chốt sẽ làm chậm việc hay sao.

Ta có hỏi chưởng quỹ tiệm thuốc rồi, chỉ có một tí trợ hứng thôi, không làm tổn thương tới con người.” Vương tứ nương cười ha hả giải thích, thương lượng với Bình Nhi hay là cứ đặt vào đi.

“Không được, cô không muốn sống nhưng ta thì muốn.” Bình Nhi kiên quyết không đồng ý.

Vương tứ nương hết cách, chỉ có thể thừa dịp Bình Nhi không để ý mà nhét 2 cái gối xuống dưới giường.

Chỉ mong cháu trai hoặc cháu gái có thể sớm ngày chào đời thôi!

Lúc nghênh thân, Hàn Kỳ mặc lễ phục màu đỏ thẫm, cưỡi tuấn mã màu táo tàu, mặt mày như ngọc, dáng người tuấn tú, thần thái còn hơn khi xưa.

Chàng đi trước dẫn đầu, sau lưng có một nhóm đàn ông cầm những đồ vật đi kèm như bình hoa, nến hoa, nhang thơm, nước rửa mặt,… đội ngũ rất đông khiến người đi đường phải vây xem.

Xa xa chợt thấy có một lang quân đẹp trai nhã nhặn khiến người ta không nhịn được phải nhìn lần 2, lần 3, nhưng lúc lại gần hơn một chút mới nhìn rõ được toàn bộ sự lạnh lùng giữa 2 mày lang quân này, ánh mắt như có như không quét qua đám người xem mang theo một cảm giác lạnh lẽo, như thể tùng tuyết trên núi cao vậy, đứng xa xa thì ao ước ngắm gần, tới gần rồi mới hiểu cao không với tới được.

Những người dân không biết Hàn Kỳ tất nhiên không nhịn được mà hỏi thăm vị lang quân đẹp trai này là ai vậy, vừa nghe nói chàng chính là Thôi quan Hàn, họ cũng hết hồn.

Cái khiến người ta sợ hãi nhất là một người đàn ông sáng như mặt trời mặt trăng này lại còn là một nhân vật tài cao hiểu rộng.

Nếu người ta chỉ trông đẹp thôi thì ngươi còn chua ngoa một câu do cha mẹ chàng cho được, nhưng vị này thì không như thế, tài học cao không ai bằng, khiến người ta muốn ghen ghét cũng không được, bắt người ta chỉ có thể tràn đầy lòng ngưỡng mộ và sùng bái mà thôi.

Mới sáng sớm, dưới sự thúc giục của mẹ, Thôi Đào đã tắm rửa thay quần áo, mặc áo tay dài màu xanh đậm, váy dài, bên ngoài khoác khăn choàng vai, đeo trang sức vàng bạc châu báu trông cực kỳ lộng lẫy.

Người ta nói người đẹp vì lụa, Thôi Đào mặc đồ thế này trông xinh đẹp gấp đôi ngày thường, bình thường quần áo của nàng chỉ khiến nàng xinh đẹp, thanh khiết như phù dung thôi, trang phục hôm nay không chỉ đẹp mà còn tinh xảo, tăng thêm nét quyến rũ, dù là con gái cũng không khỏi ngoái nhìn.

“Thế nào?” Tiểu Mã thị vui vẻ cho Thôi Đào soi gương, hỏi nàng còn chỗ nào không hài lòng nữa không.

Thôi Đào nhìn bản thân trong gương, mỉm cười giơ tay chọc khuôn mặt của “nàng” một chút, “Mẹ mau tới đi xem kìa, cô ấy đẹp quá!”

Một câu này đã khiến mọi người trong phòng cười như nở hoa, cụ bà Thôi vừa mừng rỡ vừa đau lòng, nước mắt đang chực trào giờ lại bị tiếng cười xua đi.

Giờ không ai nói Thôi Đào mặt dày cả mà chỉ nhao nhao đồng ý nàng nói chí phải, người đẹp trong gương quả thực rất đẹp, hôm nay chẳng ai sánh bằng nàng cả.

Nha hoàn nhỏ vội vã đến truyền báo đội nghênh thân đã đến, chuẩn bị rượu ngon và các món để chiêu đãi hoa, đồng thời rải lì xì.

Tới giờ báo, ti Lễ đọc bài thơ chúc phúc theo tập tục, giục cô dâu nhanh chóng xuất phát.

Cuối cùng nước mắt của cụ bà Thôi cũng chảy ra, Tiểu Mã thị cũng bị ảnh hưởng theo, phải lau nước mắt.

“Trông chú rể thanh nhã, tài mạo song toàn như thế, cháu gái gả đi không bị lỗ đâu ạ, bà nội yên tâm, sau này cháu gái được hời gì chắc chắn sẽ tận lực kéo về nhà mẹ cả.”

Cụ bà Thôi lập tức nín khóc mỉm cười, “Con bé này, nói bậy bạ gì đấy, nếu lỡ để cháu rể nghe thấy sẽ lại nghĩ nhà chúng ta thật sự muốn lợi dụng nó đấy, quan hệ vợ chồng bọn con sẽ không tốt đâu.”

“Chàng ấy không có ý kiến gì đâu ạ.” Thôi Đào vẫn tự tin.

“Có những chuyện không nên nói bây giờ, nhưng mẹ biết con không phải là người không để ý kiêng kỵ.”

Tiểu Mã thị kéo tay Thôi Đào, nhỏ giọng dặn dò.

“Mẹ thấy con rể Hàn đợi con rất thành tâm, cứ để tự nhiên là tốt, nếu không thì… Mẹ sợ con kỳ vọng với nó cao quá, dù gả cho nó làm vợ nhưng cũng đừng giao quá nhiều tình cảm chân thành nhé.

Đàn ông mà, đa số đều thêm mật thêm dầu với con nửa đầu lúc kết hôn, đợi lâu ngày rồi thì không còn gì mới mẻ nữa.”

Thôi Đào biết Tiểu Mã thị đang dùng kinh nghiệm của bản thân để nhắc nhở nàng nên ngoan ngoãn nhận lời, mời Tiểu Mã thị yên tâm, nàng tuyệt đối sẽ không chịu thua thiệt chuyện này.

Tiểu Mã thị thấy con gái chắc chắn như thế cũng nín khóc mỉm cười, an tâm rồi.

Bà cẩn thận sửa sang lại áo mũ cho Thôi Đào, sau đó đưa mắt nhìn nàng đi.

Cô dâu ngồi dưới mái hiên hoa, nhưng sau khi lên kiệu, kiệu phu sẽ không đi ngay mà đợi náo nhiệt một chút, muốn được thưởng ít tiền mới nâng mái hiên lên.

Lần nghênh thân này, bọn Vương Chiêu tham gia náo nhiệt, sau khi vui vẻ rời khỏi Biện Kinh lại không ngờ nửa đường lại gặp được 2 tên thiển cận, lại còn mặc quần áo nha môn.


Cách đây vài năm có một số tệ nạn, phàm là gặp được lễ tang lễ cưới gì cũng sẽ có một vài tên “lưu manh” trong nha môn nhân cơ hội chặn đường chúc mừng rồi xin rượu và đồ nhắm, nói trắng ra là đòi tiền, trắng hơn nữa là tống tiền.

Chuyện này đã bị cấm từ 8 – 9 năm trước, không ngờ giờ vẫn còn, mà quan trọng nhất là 2 tên này thật xui xẻo khi đụng phải bọn người đi nghênh thân cho Thôi quan phủ Khai Phong, không bắt chúng lại thì có lỗi với “may mắn” của họ quá rồi.

Vương Chiêu làm như đang nắm chặt một con gà, kéo cả hai tới ven đường, hỏi chúng từ nha môn nào, tên là gì.

“To gan! Biết rõ bọn ta là người trong nhà quan mà còn dám càn rỡ thế này!” Hồ Tam bị Vương Chiêu quát lớn một tiếng, lập tức đưa thẻ bài của mình ra, nói với Vương Chiêu mình là người của huyện nha Thái Khang, hôm nay vừa lúc nhận lệnh tới phủ Khai Phong.

Bọn Hồ Tam cố tình nhắc tới phủ Khai Phong là vì nghĩ thanh danh của phủ Khai Phong rất lớn, chắc chắn những người này đã từ nghe rồi.

Vương Chiêu hung hăng vỗ lên vai Hồ Tam, gã đau tới mức phải nghiêng vai né đi.

“Anh em, vốn cùng một cội mà, gấp gáp quá đi.”

Vương Chiêu kéo thẻ bài của mình ra cho chúng xem, cả hai bị dọa tới mức suýt tè ra quân, chân lập tức nhũn ra quỳ xuống đất xin tha.

“Hôm nay là ngày vui vẻ Thôi quan Hàn bọn ta mà các ngươi lại dám tới quấy phá.”

“Thôi… Thôi quan Hàn ư, là vị Thôi quan Hàn của phủ Khai Phong kia sao?” Giọng nói càng lúc càng run rẩy.

“Ngươi đang nói nhảm đấy à, trừ ngài ấy ra còn ai nữa.” Hồ Tam mắng người bạn đi chung một câu, giọng cũng run lên, liên tục dập đầu xin Vương Chiêu tha.

Trước kia 2 tên này thường làm việc này ở huyện Thái Khang, ai có đám cưới đều may mắn, không muốn gây rắc rối ngày thành hôn nên sẽ cho chúng ít nhiều để đuổi đi, không có ngoại lệ.

Lần này chúng nhận lệnh vào kinh, trên đường đi gặp đội ngũ đông đúc như nhà giàu cưới hỏi, vốn có hơi do dự nhưng nghĩ lại giờ vẫn chưa tới kinh thành, nếu là nhà quan quý nào kết hôn cũng sẽ tổ chức trong kinh, sao có thể ra ngoài được? Vì thế cả hai nổi lòng tham to gan bước tới để đe dọa.

Ai mà ngờ lần này mắt như mù, ra tay trên đầu thái tuế rồi!

Cả hai lại dập đầu xin Vương Chiêu tha cho lần nữa.

Vương Chiêu cười lạnh, “Hôm nay rất vui, không hợp để bắt các ngươi, thế này đi, tạm thời cho các ngươi một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm, tự về huyện Thái Khang thành thật khai báo tất cả tội lỗi của mình cho Huyện lệnh các ngươi đi.

Sau này ta sẽ tới hỏi, nếu có giấu giếm chỗ nào, hừ, tới đó ta không nương tay đâu.”

Cả hai đành phải đồng ý, nói cảm ơn, mặt mày xám xịt.

Cuối cùng đội nghênh thân cũng đã tới được cổng chính trước nhà, mái hiên hoa đang buông, ở ghế trước kiệu có trải một thảm hoa màu xanh, 2 chân cô dâu không được chạm đất, đây là hành động ngụ ý tiêu tan tai nạn, bảo đảm bình an.

Tiếp đó là nhìn ra cửa và ném đậu, ngụ ý cũng thế.

Lúc này lại có 1 nhóm người chặn cửa, đọc thơ chặn cửa, dùng những lời may mắn để đùa người mới tới lấy tiền thưởng.

“Tiên nga đã hạ giới, chỉ cách động tiên trong gang tấc.

Hôm nay cản cửa rất vui vẻ, đừng tiếc tiền công đã tưới hoa.”*

(*) Trích từ Sự Lâm Quảng Ký, lưu ý: Bản dịch này không sát nghĩa gốc vì vốn từ của Đẹp cũng có hạn.

“Chú rể là người may mắn, cưới được nương tử như tiên nga, bọn tiểu nhân cũng muốn hưởng lây một chút không khí, phiền chú rể vung cho bọn tiểu nhân chút tiền thưởng ạ!”

Người dẫn đầu là tư ba Hà An của lầu Bát Tiên, lần tiệc đãi này đều do gã phụ trách.

Hà An vừa dứt lời đã khiến một đám người ồn ào.

Trước đây mọi người đều chờ mong đại tài tử Hàn sẽ dùng câu thơ sắc bén để đáp trả lại thơ cản cửa, nhưng không ngờ Hàn Kỳ vừa mở miệng lại chỉ có 2 chữ.

“Bao nhiêu?”

“Không thể ít được, chúng tôi nhiều người thế cơ mà!”

Mọi người lại ồn ào lần nữa.

Hàn Kỳ nháy mắt cho Trương Xương và Vương Chiêu, cả hai lập tức xách một túi tiền nhảy xuống lưng ngựa.


“Mọi người, tới trước được trước nhé!” Vương Chiêu và Trương Xương cũng thông minh, kéo cái túi sang một bên chứ không hề cản đường.

Mọi người thấy thế vội chạy tới tranh, đợi khi họ đầy túi tiền mới nhận ra phải xem cô dâu, phát hiện người đã đi vào mất rồi.

Dù ai cũng lấy được tiền nhưng lại có một cảm giác thua cuộc cực lớn!

Qua cửa giữa, bước qua yên ngựa, với sự giúp đỡ của 2 người nữ thân tín, Thôi Đào bước vào ngồi trên giường, đây gọi là “ngồi giường phú quý”.

Sau khi Hàn Kỳ tới, cả hai bái lễ xong xuôi, theo lệ thường thì phải tới bái từ đường trước, vì không có nên bớt đi, đổi sang bái thiên địa, sau đó thì sang bái Hồ thị, tiếp đó là vợ chồng giao bái, mở màn che mặt, buộc búi tóc hợp cẩn.

Sau khi tất cả nghi thức đã xong xuôi, Thôi Đào thực sự rất mệt mỏi, không phải thể lực nàng không tốt, chủ yếu là vì cả quá trình đều khiến người ta phải suy nghĩ, cẩn thận từng ly từng tí, rất dễ bị căng thẳng quá mức.

Tới mức lúc nàng và Hàn Kỳ uống rượu hợp cẩn, nàng chỉ thấy khát nước, nâng ly uống một ngụm lớn khiến Hàn Kỳ nhìn mình chằm chằm.

Vốn dĩ bầu không khí lúc cả hai tới sát nhau uống rượu hợp cẩn có chút ái muội, hiện tại người trong tân phòng đều đã lui xuống hết, Thôi Đào uống rượu nên hơi đỏ mặt, cả người nóng bừng, nàng cảm thấy không khí cũng đang nóng dần lên.

“Thái hậu và Quan gia cũng tới đấy.” Hàn Kỳ nhìn quần áo của Thôi Đào từ trên xuống dưới, không thể che giấu được vẻ kinh diễm trong mắt.

Chàng nắm chặt tay Thôi Đào, ngồi xuống bên giường.

“Á — “

“Làm sao vậy?” Hàn Kỳ vội hỏi.

Thôi Đào đứng dậy, phủi bỏ hết tất cả trái cây ngũ sắc đồng tâm rải đầy giường đi để khỏi cấn người.

Hàn Kỳ không động đậy, chỉ đứng bên cạnh nhìn.

“Này, sao chàng không tới giúp em?” Thôi Đào thuận tay lột vỏ 2 trái bỏ vào miệng ăn, thấy Hàn Kỳ như bị cao tăng nhập bèn đẩy chàng một cái.

Hàn Kỳ tỉnh táo lại, thuận thế nắm chặt tay Thôi Đào, ôm nàng vào lòng.

“Nương tử xinh đẹp không gì sánh bằng.”

Thôi Đào vui vẻ cọ vào ngực Hàn Kỳ một chút, “Đúng rồi, vừa nãy nhắc tới Quan gia và Thái hậu, có cẩn thận chiêu đãi họ chưa?”

“Không có, hôm nay trong lòng không có người khác được, chỉ có mỗi nương tử thôi.” Ánh mắt Hàn Kỳ nhìn Thôi Đào càng chăm chú hơn.

Thôi Đào vội hỏi: “Vậy Lục lang bỏ bê Quan gia và Thái hậu à?”

“Họ vốn không muốn gặp chúng ta mà, một cây hoa đào, một bình rượu ngon, lấy yên lặng trong náo nhiệt, không tính là bỏ bê được.”

Ngón trỏ thon dài của Hàn Kỳ nhẹ nhàng vuốt ve gò má Thôi Đào, chàng trầm giọng hỏi nàng có phải còn muốn nói chuyện với người khác trong đêm tân hôn của cả hai không.

Lúc này Thôi Đào mới để ý tới ánh mắt cháy bỏng của Hàn Kỳ, vừa rồi chàng lại không dọn dẹp giường chiếu, nàng cứ nghĩ chàng mệt mỏi không có hứng thú với chuyện kia, có lẽ là lại thẹn thùng nên không đụng chạm tới.

Giờ mới hiểu hóa ra không phải thế, nhưng Thôi Đào cứ khăng khăng giả vờ ngốc nghếch hỏi chàng: “Vậy Lục lang muốn nói chuyện gì?”

“Còn gọi là Lục lang à?” Lúc Hàn Kỳ nói lời này đã đè giọng cực thấp, dịu dàng khàn khàn đầy từ tính, như một hồn ma lả lướt câu hồn, khiến người ta tự nguyện lắng nghe.

“Phu quân ơi.”

“Ngoan.”

Hàn Kỳ ôm khuôn mặt tinh xảo của Thôi Đào, cúi đầu hôn lên môi nàng, khẽ cắn bờ môi, cạy mở hàm răng của nàng, dùng đầu lưỡi dò xét bên trong.

Rõ ràng là hành động cực kỳ dịu dàng nhưng lại như đã chuẩn bị trước từng bước, trong lúc Thôi Đào chưa kịp phản ứng đã bị hút hết tất cả hơi thở.

Hôn một hồi, Thôi Đào mặt đỏ tim run, hơi thở hỗn loạn.

Chuyện sau đó lại càng khiến nàng nóng mặt.

Thôi Đào không ngờ người bình thường trông nho nhã dịu dàng như thế, khiến nàng tự hỏi liệu đêm tân hôn chàng có quá thẹn thùng mà không làm nổi không, lại phóng túng như thế.

Lúc đầu thì như một tia lửa, cực kỳ dịu dàng, có vài phần thăm dò.

Nhưng sau đó lại như một ngọn lửa trên thảo nguyên, bùng cháy cực gắt.

Tất nhiên cũng có thể sánh ngang với con lũ bị tích tụ sau một thời gian dài bị đê chắn, đánh tới tấp.

Đối với Thôi Đào thích ăn ngon mà nói, nếu bảo nàng miêu tả tình trạng của mình hiện tại thì chính là cực giống cá nằm trên thớt, bị lật tới lật lui, mặc cho người ta ướp sốt.

Sáng sớm hôm sau, Thôi Đào tỉnh dậy trong tiếng chim hót ríu rít, mắt còn mơ màng chưa kịp mở ra đã thấy cuống họng khát khô, nàng lập tức bưng trà ấm lên miệng.

Thôi Đào nhìn Hàn Kỳ đã ăn mặc chỉnh tề, đang định hỏi chàng tối qua có uống thuốc thải âm bổ dương gì không, chợt nghe ngoài cửa bọn nha hoàn hỏi họ đã dậy chưa.

Sau khi kính trà cho Hồ thị, Thôi Đào nhận quà thưởng của bà, định trò chuyện vài câu với bà nhưng ai ngờ Hồ thị lại xoa đầu than mệt, đuổi Thôi Đào và Hàn Kỳ đi.

Cả hai đi dạo trong vườn đào, giờ đang độ đào nở hoa, gió thổi cánh hoa hồng nhạt tung bay trông như mưa hoa đào vậy.


Trong vườn có mái đình, từ sớm đã chuẩn bị sẵn rượu thịt để vợ chồng họ nhấm nháp.

Thôi Đào nếm ra được đây là đồ nhắm rượu của Hồ thị và trù nương Phương làm, hiểu rõ Hồ thị thương mình, muốn vợ chồng son bọn họ ở chung với nhau nhiều hơn nên mới không quấy rầy.

Hàn Kỳ múa kiếm dưới gốc cây đào cho Thôi Đào xem, nàng chợt nhớ ra mình cũng biết đánh đàn, bèn gảy một khúc hợp tình cảnh.

Đúng như “Đôi ta chuốc chén hân hoan, trăm năm em muốn chu toàn tình ta.

Đôi ta cầm sắt hiệp hoà, đời ta thắm thiết, tình ta êm đềm*”, đến cả thần tiên cũng ước ao được thế.

(*) Trích Nữ viết kê minh – Khổng Tử.

Trước giờ cơm tối, Thôi Đào về phòng ngủ trước.

Lúc ở gần giường, nàng chợt khịt mũi vài cái, ngửi thấy có mùi lạ bèn lần theo mùi để tìm tới dưới giường, lôi ra 2 cái gối mà Vương tứ nương đặt ở đó.

Nàng mở 1 cái gối ra, vừa thấy dược liệu bên trong đã biết có tác dụng gì.

Thôi Đào thuận mồm mắng Vương tứ nương một phen rồi sai người vứt gối đi, xem như cũng đã hiểu tại sao tối qua Hàn Kỳ lại như hổ báo thế, 8 phần là do thuốc trong gối này gây ra rồi.

Về đêm, Hàn Kỳ dịu dàng ôm lấy Thôi Đào, khẽ hôn lên mặt nàng một cái.

Thôi Đào thầm nghĩ giờ chắc đã bình thường trở lại.

Sau khi tắt đèn —

“Nương tử còn thích gọi Đại nhân nữa không?”

Xem ra không liên quan gì tới gối thuốc rồi!

Thôi Đào lập tức cắn lên tai Hàn Kỳ một cái, ép sát người chàng hỏi: “Thành thật khai báo đi, trước khi thành hôn phu quân đã xem bao nhiêu quyển sách không nên xem rồi hả?”

“Không nhiều cũng không ít, học phú ngũ xa* mà, ít nhất cũng 5 xe thôi.”

(*) Chỉ những người học rộng hiểu nhiều, kiến thức phong phú.

“Hàn Trĩ Khuê, chàng mất trí nhớ đi!”

Thôi Đào biết trí nhớ của Hàn Kỳ rất tốt, nếu thật sự đọc hết 5 xe sách thì chắc chắn “kiến thức” hấp thụ được phải cực kỳ rộng và phong phú.

Người lão luyện như Thôi Đào lúc này lại cảm thấy cực kỳ khủng hoảng.

Hàn Kỳ nghĩ là Thôi Đào không thích chuyện này, đang định nhận sai với nàng lại chợt nghe Thôi Đào lên tiếng.

“Tóm lại thì Đại nhân là do em nghĩ ra trước, không cho chàng cướp đâu.” Nói xong, Thôi Đào bèn tiến lại bên tai Hàn Kỳ, giọng nói mềm mại ghé vào tai chàng gọi Đại nhân lần nữa, như đang làm tan cõi lòng chàng, muốn mạng chàng vậy.

Màn đỏ lại quay cuồng, hồi lâu vẫn chưa ngừng nghỉ.

Sau khi Thôi Đào đi tắm, Hàn Kỳ lại chải tóc cho nàng.

Nhìn gương mặt đẹp trai của Hàn Kỳ trong gương đồng, cuối cùng Thôi Đào vẫn quyết định hỏi cho rõ: “Trước khi thành thân rõ ràng phu quân thẹn thùng thế cơ mà, sao sau khi cưới lại không rồi?”

Hàn Kỳ vuốt ve mái tóc đen nhánh của Thôi Đào, khẽ cười: “Nương tử nghĩ đó là thẹn thùng à?”

“Chứ là gì?” Thôi Đào không hiểu.

“Đó là nhẫn nhịn… để không bùng nổ.”

Trong nháy mắt Thôi Đào đã hiểu ra.

Hóa ra là sợ nhịn không nổi nên mới bất động chịu đựng, trông chỉ như đang thẹn thùng mà thôi.

Đáng thương cho nàng cứ luôn nghĩ Hàn Kỳ đang xấu hổ, vui vẻ trêu chàng, chẳng trách đêm tân hôn chàng lại “phản công” như thế.

Vậy cuối cùng hình như là nàng tự bê đá đập chân mình rồi à?

“Không có người đàn ông nào có thể thoải mái khi có một cô gái ngồi trong lòng mình cả.” Hàn Kỳ ôm Thôi Đào từ phía sau, hôn lên má nàng một cái, “Bởi vậy, cuối cùng cũng lấy về nhà được rồi, tốt quá đi.”

Tốt, rất tốt!

Thôi Đào yên lặng tự nhủ trong lòng nhưng không nói ra, sợ nói ra rồi người nào đó lại càng thích thể hiện.

Lấy nhau được 3 ngày, cả hai chuẩn bị xong quà về cửa liền lập tức khởi hành về nhà họ Thôi ở An Bình.

Trước đây để tiện xuất giá, cụ bà Thôi và Tiểu Mã thị đều tới nơi ở của Thôi Đào ở Biện Kinh để đưa gả nàng, sau đó họ đã trở về An Bình.

Giờ cả nhà họ Thôi đều đã đợi được cặp vợ chồng son về cửa, cực kỳ vui vẻ chào đón, còn đặt một bữa tiệc thịnh soạn để mừng họ nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui