“Ai cũng giỏi mà, chớ xem nhẹ, chuột cũng thế.
Nhưng đừng bao giờ xem thường chúng, những thứ nhỏ nhặt không đáng để ý như thế lại không bao giờ chết hoàn toàn được đâu.” Dáng đứng của Triệu Tông Thanh rất thoải mái, lời nói có chút khiêu khích mà cũng như đang nói đùa.
Thôi Đào tán thành: “May mà chúng là chuột chứ không phải người, dù không chết được hết thì cũng chẳng thể lật tung bầu trời.”
“Đúng.”
Những người xung quanh đều nghĩ Triệu Tông Thanh đang phụ họa với Thôi Đào, chỉ có nàng để ý được phát âm của y có chút khác lạ, hẳn là y đang nói “Đúng là chuột”.
Đây là đang đính chính thay nàng: Đúng là chuột không thể lật tung bầu trời lên được, nhưng con người thì có thể.
Triệu Tông Thanh sinh ra trong một gia đình giàu có và quyền quý, quen hất hàm vênh váo sai khiến người khác rồi, dù đã xuất gia thành đạo mấy năm nhưng vẫn không thể thoát khỏi được bản chất kiêu ngạo bên trong được.
Đừng nói là y, dù người bình thường cũng sẽ khó chịu khi có kẻ ví von mình là bọn chuột nhắt.
Tất nhiên điều kiện tiên quyết là y đã tự động hiểu “chuột trong cống rãnh” là đang chỉ bọn y.
Đang tiếp chiêu đấy à?
Xem ra kết quả “nhanh mồm lẹ miệng” của nàng không tệ chút nào, rõ ràng hoài nghi của họ đối với Triệu Tông Thanh không hề sai.
Thôi Đào chắp tay sau lưng, cong môi mỉm cười.
Triệu Tông Thanh thấy Thôi Đào phản ứng như thế lại nghĩ nàng cũng nghe nhầm giống mọi người, đã nghe thành “Đúng”.
Y cũng cười theo, trong thái độ lộ ra một chút suy nghĩ “Cũng chỉ thế thôi”.
Sau đó y đi lo việc sửa chữa nhà cửa, giám sát cấp dưới làm việc.
Nhân lúc Thôi Đào không để ý, Triệu Tông Thanh liếc mắt với kẻ bên cạnh một cái, 2 người lập tức nhận lệnh mà đi.
Mục đích Thôi Đào đi theo Triệu Tông Thanh là để giám sát y, nhưng nàng cũng có việc khác để làm, dù trước mắt có rất nhiều việc để làm nhưng nàng vẫn có thể chú ý tới hành động của Triệu Tông Thanh được.
“Tất cả mọi người đều làm việc rất tốt, tối nay Thôi nương tử mời mọi người ăn thịt dê hấp nhé!” Lý Viễn nhận được ánh mắt của Thôi Đào, lập tức hô lên với bọn cấp dưới.
Trước khi tới, Lý Viễn đã bàn trước ám hiệu với cấp dưới, nói tới “thịt dê” có nghĩa là bảo họ phải theo sát người.
Từ ban ngày tới sụp tối, Triệu Tông Thanh đều mải mê với công việc, không hề nói chuyện gì nữa với Thôi Đào.
Thôi Đào đoán có lẽ là vì Triệu Tông Thanh không thể làm việc ác ngay trước mặt nhiều người thế này, rất dễ khiến người ta bắt được.
Hành động hôm nay của y hẳn là có mục đích khác, trong nhất thời khó mà hiểu được.
Lúc trời sắp tối đen, 2 tên nha dịch được cử đi theo dõi đã quay về.
2 người báo lại với Thôi Đào, 2 tên tùy tùng của Triệu Tông Thanh đã đi tới 1 biệt uyển ở ngoài kinh, đào vài bình rượu dưới gốc cây đào rồi mang về kinh.
Lúc đầu họ thấy mấy cái bình đó còn nghĩ không biết bên trong chứa thứ gì khác không.
Nhưng tới tối lúc người ở ti Nhai Đạo làm việc xong trở về đã thấy bọn tùy tùng của Triệu Tông Thanh bày biện đồ nhắm ra khao mọi người.
Họ tận mắt chứng kiến những bình đó đều là rượu thật, mọi người uống sạch sẽ hết rồi họ mới quay về.
Thôi Đào cũng quen biết với đồn trưởng Phùng Đại Hữu của ti Nhai Đạo khá lâu, nàng bèn nhờ gã giúp bí mật giám sát bên nội bộ ti.
“Phùng Đại Hữu nói gần đây bên ti Nhai Đạo không có gì bất thường hết.” Thôi Đào nói với Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ: “Xem ra lần này họ chỉ đơn giản tới giúp mà thôi.”
Vì Triệu Tông Thanh chủ động tới phủ Khai Phong giúp đỡ nên hẳn là không thể tra ra được gì từ bề ngoài cả.
Nhưng để cẩn thận thì vẫn phải tra tiếp.
“Hẳn là y đã ngờ tới chúng ta đang điều tra y nên mới cố tình thần bí sai người đi lấy rượu, tạo một động thái giả đấy.” Thôi Đào cười lạnh, “Nhưng có vẻ Triệu Tông Thanh không phải người thích làm chuyện không đâu, em cảm giác lần này chắc chắn y có mục đích gì đó.
E là y đang rất đắc y với cảm giác “Các người biết tỏng ta có vấn đề nhưng không tài nào tra ra được” này.”
Hàn Kỳ bảo Thôi Đào đừng sốt ruột, sau này càng phải bình tĩnh hơn, “Y vội, ta vững, ắt sẽ lộ ra chỗ sơ hở thôi.”
…
Năm mới đang tới gần, trên phố xá càng lúc càng náo nhiệt, có không ít người dân ở gần Biện Kinh đều vào thành để mua sắm đồ Tết.
Thậm chí còn có nhiều người dân ở các Châu lân cận cố tình tới để mua những món đồ xinh đẹp nhất về để nở mặt nở mày với bạn bè người thân, tóm lại là phải tổ chức một ngày lễ long trọng nhất năm thì mới ưng.
Bình Nhi nhớ cha nên định về quê đón Tết.
Vương tứ nương không còn nhà khác, hơn nữa trời lại lạnh nên thị không muốn ra ngoài tung tăng như một quả bóng béo ụ, vì thế định ở lại Biện Kinh đón năm mới.
Thị cứ nghĩ là Thôi Đào sẽ chọn về quê ăn Tết như Bình Nhi, ai ngờ nàng lại ở lại kinh.
“Thôi nương tử không cần ở lại vì ta đâu, về An Bình đoàn tụ với cha mẹ vui biết mấy.
Haizz, thôi đi, ta về An Bình với cô vậy!” Vương tứ nương cắn răng quyết định.
Bóng béo ụ đi đường có chút phiền phức, có chút khó chịu, nhưng vẫn liều mạng vì chị em được.
Thề rằng chỉ 1 năm như thế thôi, đầu xuân thị nhất định sẽ giảm cân, tuyệt đối không trở thành quả bóng béo ụ vào mùa đông thế này nữa.
Tất nhiên Thôi Đào chẳng ở lại kinh vì Vương tứ nương, nàng đang lo đám Triệu Tông Thanh sẽ gây sự trong thời gian mọi người ăn mừng.
Lẽ ra nàng nên từ chối Vương tứ nương thẳng thừng như mọi ngày, nhưng sau khi thấy nụ cười ngây ngô của thị, nàng lại không thể nói thẳng được nữa.
“Sao lại để cô tủi thân như thế được, ở lại kinh thành tốt biết bao, Biện Kinh náo nhiệt thế cơ mà.” Thôi Đào vỗ vai Vương tứ nương.
Vương tứ nương lập tức rưng rưng, cảm động gật đầu.
Bấy giờ thị đeo giỏ trúc lên, ra đường sắm đồ Tết.
Thị có thể tự lừa mình để qua ngày lễ này, nhưng có Thôi nương tử ở chung, tất nhiên phải mua cho đầy đủ chứ.
Mấy ngày nay, Thôi Đào trực ở phủ Khai Phong đã gặp 1 vụ án.
Trong hẻm Con Ngựa có 1 hộ dân họ Lôi 7 người, người cha già là Lôi Đại Minh, con trai cả Lôi Thiên, con trai thứ Lôi Vũ.
Lôi Thiên 27 tuổi, vợ là Hứa thị, sinh 1 nam 2 nữ.
Lôi Vũ 17 tuổi, làm thợ mộc, đang trong thời gian nghị thân.
Con dâu cả Hứa thị xảy ra chuyện, người kiện là người nhà mẹ đẻ của Hứa thị, cũng là anh cả của thị, Hứa đại lang.
Thôi Đào nghe Hứa đại lang và mẹ Hứa kể lại hết mọi chuyện đã xảy ra:
7 ngày trước Hứa thị cảm thấy mình bị cảm, sau đó thì bệnh liệt giường, xem đại phu và uống thuốc đủ nơi mà bệnh tình vẫn không nguôi bớt.
Đến trưa hôm qua, lúc Lôi Thiên vào phòng mớm thuốc cho Hứa thị phát hiện thị đã tắt thở từ bao giờ.
Gần hết năm, chuyện đặt quan tài người chết trong nhà vào dịp Tết là điềm xúi quẩy.
Nhà họ Lôi muốn sắp xếp để nhanh chóng an táng Hứa thị.
Hứa đại lang nghe nói em gái mình chết bất đắc kỳ tử, lại thấy nhà họ Lôi vội vã an tàng bèn hoài nghi cái chết của em gái có vấn đề.
Hứa đại lang dẫn mẹ Hứa đến chịu tang, muốn nhìn em gái lần cuối nhưng bị nhà họ Lôi viện cớ đã đóng quan tài rồi thì không mở ra được để từ chối.
Hứa đại lang lại càng hoài nghi nhà họ Lôi đang giấu giếm chuyện chuyện gì, vì thế đâm đơn kiện lên phủ Khai Phong.
Hứa đại lang nghi ngờ người nhà họ Lôi sát hại em gái mình cũng có nguyên nhân, vài năm trước, lúc mẹ Hứa tới thăm Hứa thị thường nghe thị nói nhà họ Lôi đối xử với mình không tốt, thường đánh mắng thị, trên tay lúc này cũng đầy vết bầm tím, không có chỗ lành lặn.
Vì thế Hứa đại lang đã đến tìm Lôi Thiên để nói cho ra nhẽ, kết quả chỉ khiến Lôi Thiên đánh mắng Hứa thị dữ hơn.
Hứa thị đành phải ẩn nhẫn, từ đó về sau, khi về bên ngoại thị chẳng dám nói tới việc Lôi Thiên đánh mình nữa.
Mẹ Hứa và Hứa đại lang thấy thế cũng chẳng tiện gặng hỏi, chỉ có thể làm như không biết.
Họ cũng không còn cách gì nữa, đã có 3 đứa con rồi thì sao mà ly hôn được, hơn nữa nếu ly hôn thì thanh danh của người nữ sẽ bị ảnh hưởng, tìm người khác cũng khó, chưa kể Hứa thị vốn không nỡ bỏ con mình.
“Con bé này số khổ quá mà, nó đã chấp nhận số phận, xin chúng tôi chớ để ý nữa, chúng tôi còn thế nào được đây? Nhưng ai mà ngờ Lôi đại lang đó lại là súc sinh, thế mà đánh chết con gái tôi rồi!” Mẹ Hứa khóc rống giải thích với Thôi Đào.
“Vẫn chưa nghiệm thi mà, sao Hứa nương tử lại khăng khăng con gái mình bị Lôi Thiên đánh chết vậy?”
“Nếu không thì sao, sao chúng lại không dám mở quan tài, sao không dám để cho tôi trông thấy con gái mình lần cuối chứ?” Mẹ Hứa rưng rưng nước mắt nhìn Thôi Đào, dường như đang chờ Thôi Đào cho bà ta một câu trả lời.
Nhưng Thôi Đào nào có quen biết người nhà họ Lôi, tất nhiên không thể cho bà ta đáp án được rồi.
Hứa đại lang đỡ mẹ Hứa, hỏi Thôi Đào có thể đích thân ra mặt nghiệm thi cho em gái mình không.
Là đúng hay sai chỉ cần nghiệm thi là biết ngay, tóm lại là gã không muốn để em gái mình phải chết oan ức như thế.
“Chúng tôi chỉ tin tay nghề nghiệm thi của Thôi nương tử mà thôi, nếu Thôi nương tử nói nó bệnh chết thì chúng tôi mới tin.”
Thôi Đào bèn tới nhà họ Lôi yêu cầu mở quan tài nghiệm thi, nhưng bị người nhà họ Lôi ngăn cản.
“Hứa thị là con dâu nhà chúng tôi, nó sống là người họ Lôi, chết là ma họ Lôi, mọi chuyện của nó đều do nhà họ Lôi chúng tôi quyết định! Tổ tiên nhà họ Lôi chúng tôi có quy tắc, quan tài đã đóng thì không thể mở ra được, nếu không đời sau sẽ ốm đau không ngừng, gặp quả báo không may!” Lôi Đại Lang tóc hoa râm chống gậy run rẩy hô, con trai thứ 2 Lôi Vũ của ông ta cũng đứng kế bên đỡ lại.
Thôi Đào quay đầu lại nhìn Lôi Thiên.
“Tôi nghe lời cha, cha không cho mở thì không thể mở được.” Lôi Thiên cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Thôi Đào bèn cúi đầu giải thích tiếp, “Vợ tôi thật sự là bệnh chết mà, nếu các vị không tin có thể hỏi hàng xóm xung quanh, lúc cô ta bệnh, những hàng xóm đó đều tới thăm mà.”
“Hình như mấy người vẫn chưa hiểu vấn đề nhỉ?” Thôi Đào hỏi.
3 cha con Lôi Đại Minh, Lôi Thiên và Lôi Vũ đều nhìn nàng đầy khó hiểu.
“Đây là phủ Khai Phong tra án chứ không phải bán đồ ăn trong chợ mà chịu cò kè mặc cả.” Thôi Đào bảo bọn Lý Viễn nhanh chóng mở quan tài.
“Không được, không được, không thể mở quan tài được!” Lôi Đại Minh hét lên, định bước tới cản nhưng không có tác dụng gì, ông ta lập tức bị nha dịch đẩy về.
Sau khi mở quan tài, Thôi Đào cẩn thận kiểm tra thi thể của Hứa thị.
Da tử thi trùng khớp với tình huống đã chết 2 ngày, không có vết thương ngoài, cũng không có vết bầm hay vết thương cũ, xem ra đúng là bệnh chết.
Mẹ Hứa và Hứa đại lang đều đi tới nhìn tình trạng của Hứa thị, thấy cơ thể của Hứa thị đều toàn vẹn, cả hai khẽ thở phào, sau đó ngượng ngùng nói xin lỗi Thôi Đào.
“Các người! Các người —” Lôi Đại Minh tức tới mức ngã lăn ra ngất xỉu.
Anh em Lôi Thiên và Lôi Vũ vội hét lên rồi ôm lấy Lôi Đại Minh.
Tiếng la của 2 anh em đã thu hút hàng xóm xung quanh, có người dò hỏi được tình hình rồi lại than thở người nhà họ Hứa quá đáng, sao có thể vu oan cho người tốt như Lôi đại lang chứ.
Sau đó lại có kẻ nhao nhao bàn tán phủ Khai Phong mở quan tài đã phá lệnh cấm của tổ tiên nhà họ Lôi, làm hư phong thủy, e là đời sau sẽ dính xui xẻo.
“Chuyện không được mở quan tài này mấy người nghe ai nói vậy?” Thôi Đào hỏi những người này.
“Lúc Hứa đại lang đòi mở quan tài thì bọn ta nghe được vậy.” Hàng xóm nói.
“Hôm qua ấy.”
“Tôi đã nói rồi mà, cô ta bị bệnh mà chết, có hàng xóm làm chứng, sao các người lại…” Lôi Thiên tức tới rơi lệ, “Nếu cha tôi có việc gì, con cháu sau này của chúng tôi có bất trắc gì thì tôi phải làm sao đây! Đều tại đứa con bất hiếu này, lấy nhầm người lại còn mang phiền phức về nhà, tôi quá tội lỗi với tổ tiên rồi!”
Lôi Thiên dứt lời, lập tức quỳ xuống đất, lấy 2 tay đấm ngực rồi dập đầu với Lôi Đại Minh, đau đớn nói xin lỗi.
“Thôi nương tử ơi… Giờ phải làm sao đây? Chúng tôi cũng chỉ nghi ngờ mà thôi…” Hứa đại lang thấy thế cũng chột dạ.
Thôi Đào cầm kim bạc trong tay, trước tiên là vào phòng đánh thức Lôi Đại Minh, sau đó thì tự bỏ tiền túi ra sai người nấu 1 bát canh an thần cho Lôi Đại Minh uống.
“Phủ Khai Phong chúng tôi điều tra theo quy củ không hề sai, nhà họ Hứa có hoài nghi bẩm báo lên quan phủ cũng đúng, ngài có hiểu đạo lý này không?”
“Tôi không biết! Tại sao các người làm mà nhà họ Lôi bọn tôi phải chịu hết vận xui rủi chứ, bọn ta chịu khổ thì ai phân xử đây!” Lôi Đại Minh oán hận hét lên, đỏ mặt tía tai, tức tới mức ho khan.
Thôi Đào hết cách nói chuyện với ông già này, chỉ có thể tạm biệt.
Hôm sau, cũng là 1 ngày trước khi nha môn được nghỉ đón Giao thừa, Lôi Thiên chạy tới phủ Khai Phong kêu oan, tố cáo chuyện Thôi Đào và người nhà họ Hứa đã tới nhà họ Lôi để mở quan tài nghiệm thi.
Lôi Thiên nói cha mình đã khóc lóc suốt 1 đêm, bệnh tình càng lúc càng nặng, 2 đứa con gái của hắn lại phát sốt trong đêm, mãi không hạ sốt.
Đây đều là do người phủ Khai Phong tự tiện mở quan tài nên mới khiến người nhà họ Lôi bọn hắn bắt đầu xui xẻo.
Lôi Thiên muốn đòi công đạo, đòi 1 lời giải thích.
Phủ nha phá án mà đòi lại công đạo cái gì? Nhiều nhất cũng chỉ xem xét tình hình đặc biệt mà cho ít tiền đền bù mà thôi.
Nhưng giờ đã sắp hết năm rồi, mai đã được nghỉ, chẳng ai muốn kéo theo phiền phức sang năm mới cả.
Sợ là sợ người nhà họ Lôi này lại dính tới chuyện xui xẻo gì trong Tết mà gán vào cho phủ Khai Phong nữa thôi.
Hàn Kỳ định bồi thường cho họ một số tiền khá cao.
Chàng đích thân tới gặp Lôi Thiên để nói chuyện, đầu tiên là tìm hiểu lý do, sau đó đề nghị bồi thường, đồng thời tỏ ý sẽ mời đạo sĩ tới xây lại phong thủy cho nhà hắn.
Bấy giờ Lôi Thiên mới hài lòng rời đi.
Thôi Đào khoanh tay trước ngực, cứ tựa vào cạnh cửa quan sát mà không nói gì.
“Sao thế?” Hàn Kỳ nhẹ giọng hỏi.
“Em đã xem bệnh tình của Lôi Đại Minh rồi, mắt dù đỏ nhưng không sưng, căn bản không hề giống như vừa khóc cả đêm.
Mạch tượng của ông ta đập mạnh, càng già càng dẻo dai.
2 con bé kia đúng là cảm lạnh thật, hơi sốt, uống thuốc xong đã ổn rồi.”
“Thất nương là Hoa Đà tái thế, thần diệu thủ, thiên tài dùng thuốc chữa bệnh mà.” Hàn Kỳ tán dương nàng.
“Biết tỏng là Lục lang chỉ dỗ em vui thôi.” Thôi Đào cười lạnh, “Dưng không trước năm mới mà gặp phải chuyện thế này, dù không liên quan tới mạng người, nhưng mà… Cũng kinh tởm như nhau.”
“Được rồi.” Hàn Kỳ khoác áo choàng lên người nàng, cẩn thận buộc lại chỗ cổ áo, “Dù thế gian này có nhiều người kinh tởm, nhưng cũng có người tốt và chân thành mà.”
“Ừm, nói rất hay!” Thôi Đào phì cười, lập tức vui lên, nàng rất thích nghe những lời thế này, “Nhưng mà sự chân thành của người tốt đó ở đâu nhỉ, em phải nghiêng mắt nhìn một chút đã.”
Thôi Đào chưa nói xong đã chọt ngón trỏ vào ngực Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ vội nắm lấy tay Thôi Đào, da thịt sau tai lại bắt đầu đỏ lên từ từ.
“Đợi cho vụ án Thiên Cơ Các hoàn toàn kết thúc, chúng mình lấy nhau nhé.”
Nghe có vẻ như ai đó đang rất gấp cưới rồi, nhưng nếu nghĩ kỹ lại cũng chưa chắc là đang sốt ruột, ví dụ như —
“Vậy nếu không bao giờ kết thúc thì sao?”
“Đã phát hiện hình như có kẻ đang âm thầm chiêu binh ở các Châu lân cận rồi, theo thông tin này thì hẳn năm sau chúng sẽ có hành động.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...