Biên tập: Mộc Phi Tuyết
Chỉnh sửa: Vũ Yên, Cuồng Thất
Nhìn theo bóng Thornton ra khỏi lều, Lưu Vân Thần thở phào nhẹ nhõm, vén chăn tìm thỏ con. Tuy rằng thiên thạch bị tịch thu nhưng tương tai vẫn đòi lại được, không cần phải lo.
“Nhóc tìm bé cưng này sao?” Phía sau đột nhiên vang lên tiếng cười khanh khách.
“Heca phu nhân?” Lưu Vân Thần hiển nhiên đã quen với thói quen xuất quỷ nhập thần của cô.
Thỏ con ngoan ngoãn lặng im để Heca xách hai lỗ tai giơ lên, không hề giận dỗi việc mình đối xử như vậy.
“Cảm ơn cô.” Lưu Vân Thần cảm kích.”Lá gan của nhóc lớn lắm.” Heca tặc lưỡi, dùng tay nâng cằm cậu lên. “Dám công khai khiêu khích quyền uy của hiệu trưởng trường quân đội.”
“Tôi không có.” Lưu Vân Thần khó xử “Tôi chỉ là …”
“Nhóc thấy bé cưng này đáng thương sao?” Heca che miệng cười “Quả nhiên là thiếu gia tới từ đế đô, xinh đẹp thiện lương, đầy lòng trắc ẩn, rõ ràng không hợp ở chỗ này.”
“Cô lại muốn thuyết phục tôi cùng về đế đô sao?” Lưu Vân Thần hỏi.
“Ta hy vọng là thế. Có điều dù nhóc muốn làm như vậy, Kha Lôi tướng quân cũng không đồng ý.” Heca ôm thỏ con vào ngực, dùng ngón tay sơn đỏ vuốt lông nó. Thanh âm như vọng lại từ địa ngục “Vẫn nên để ta chăm sóc bé cưng này thay nhóc đi.”
Thân thể thỏ con cứng lại, vừa định đạp chân nhảy ra thì cổ bị kẹp chặt lại.
“Thật sao?” Lưu Vân Thần cảm thấy kinh hỉ (ngạc nhiên + mừng rỡ)
“Tất nhiên là thật.” Heca cười ôn nhu “Không ai muốn nhìn thấy bé cưng đáng yêu như vầy bị đông chết.”
“Cảm ơn.” Lưu Vân Thần gật đầu đồng ý.
“Vậy thì bây giờ nghỉ ngơi cho tốt đi.’’ Heca giúp cậu đắp kín mền, trước khi đi còn nháy mắt “Còn nhớ trước kia ta nói gì không? Chỉ khi nhóc gặp nguy hiểm ta mới xuất hiện.”
“Nhớ rồi.” Lưu Vân Thần gật đầu.
“Tình huống vừa rồi đối với nhóc mà nói rất nguy hiểm.” Heca hạ xuống trán cậu một nụ hôn lạnh như băng “Nhóc dễ thương, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon, phu nhân xinh đẹp.” Lưu Vân Thần nhìn cô biến mất trong không khí. Trong đầu lặp lại lời nói của Heca… tình huống nguy hiểm, là sao ta? Là Thornton hả?
Trong kết giới vô hình, Heca châm điếu thuốc, lười biếng vứt thỏ con xuống đất
“Trốn ra khỏi địa ngục không phải là chuyện tốt đâu, Từ địa ngục trốn tới cũng không phải thói quen tốt, Mosete xấu xí.”
Thỏ tuyết dùng sức duỗi chân, lỗ tai to khôi phục bộ dáng gần thật như thối rữa, toàn thân lông trắng mềm mại cũng thay đổi thành màu vàng, từng sợi từng sợi bết dính vào thân thể thối rữa, tứ chi dài ngắn không đều nhau, nhãn cầu đỏ tươi như máu, hàm răng sắc bén chìa ra khỏi miệng, nước dãi nhỏ xuống ăn mòn cả sàn nhà.
“Nếu như ta nhớ không lầm, ngươi chỉ ăn xác chết và nội tạng mèo.” Heca liếc nó “Hay là do ta ngủ lâu quá, tộc đàn của ngươi đã chuyển mục tiêu mới sang con người, còn chuyên chọn cậu ấm quý tộc?”
“Tôi không biết cậu ta được ngài bảo hộ.” Mosete hiển nhiên có phần kiêng nể Heca.
“Bây giờ thì biết rồi, còn không đi.’’ Heca mở quạt, vừa định xoay người rời khỏi nhưng lập tức đổi ý “Chờ một chút, ngươi không thể đi.”
Mosete đành dừng bước.
“Ở bên cạnh ta, ta sẽ giúp ngươi kiếm xác chết.” Heca ôm nó lên.
“Vì sao?” Mosete rõ ràng không muốn.
“Bởi vì ta vừa nói sẽ chăm sóc ngươi.’’ Heca kéo cái đuôi xù của nó “Ta không ngại cùng ngươi thành lập khế ước, thức ăn của ngươi ta chịu trách nhiệm. Còn ngươi, lúc ở cùng nhóc dễ thương phải tiếp tục ngụy trang thành thỏ con.”
“Vì sao?”
“Bởi vì cậu ta rất lương thiện.” Heca ném nó vào lồng tre “Cậu ấy không nên biết trên thế giới này còn có loại sinh vật dơ bẩn như ngươi tồn tại.”
“Nhưng cậu ta muốn tới Artie Kleine.” Nước miếng từ miệng Mosete nhỏ ra không khác gì axit “Nơi ấy còn dơ bẩn hơn.”
“Ngươi biết nhiều thế.” Heca biếng nhác nằm trên giường “Không thể tin được, ngươi vừa rồi còn định ăn sống cậu ấm của gia tộc Lưu Vân.”
Ánh mắt Mosete ngập tràn phẫn hận. (phẫn nộ + thù hận: từ ghép kiểu này mấy bạn Nhật hay xài lắm)
“Ta tạm thời không có hứng thú hỏi lý do.” Heca nhắm mắt lại “Có điều trong vòng 8 tiếng nữa, ngươi tốt nhất đừng có gây ra động tĩnh nào.”
Mosete thức thời nằm xuống, vong linh đã tồn tại ở thế giới này mấy trăm năm, chả ai muốn khiêu khích quyền uy của cô.
Ngày thứ hai, nắng đẹp, Lưu Vân Thần dùng nước băng tan ra rửa mặt, đầu óc vốn dĩ còn mơ màng đã thanh tỉnh hơn nhiều.
“Tốt.” Y Na ở phía xa khen ngợi “Không bất tỉnh, tinh thần nhìn qua rất tốt.”
“Cứ theo đà này, mấy ngày nữa chúng ta có thể yên tâm rời đi.”
Kha Lôi âm trầm nhìn phía trước.
“Boss, tôi nghĩ anh nên lãnh tĩnh hơn.” Y Na vỗ vai hắn “Nam sinh xinh đẹp ở đâu chả được hoanh nghênh, đặc biệt cậu ta còn là thiếu gia gia tộc Lưu Vân.”
“Tôi đưa cậu ta tới trường quân đội là để huấn luyện chứ không phải tới để yêu đương.” Giọng điệu Kha Lôi rõ ràng là đang hờn mát.
“Cậu ấy có yêu thương ai đâu.” Y Na bất đắc dĩ “Tin tôi đi, đây chỉ là bạn học giao tiếp bình thường thôi.”
“Xin chào, mình là Mawise.” Nữ sinh tóc vàng ngắn đưa tay ra. Mắt long lanh, mũi cao, thẳng, mặt có chút tàn nhang, nhìn qua chả khác nào búp bê Barbie trưng trong lồng kính.
“Xin chào.” Lưu Vân Thần bắt tay với cô.
“Mình cũng tới từ đế đô, có tham gia qua vài dạ tiệc của gia tộc Lưu Vân. Thế nhưng chưa từng gặp cậu.”
“Tôi rất ít khi được phép xuất hiện.” Lưu Vân Thần lĩnh thức ăn từ tay đầu bếp, quay đầu giải thích “Bình thường tôi đều ở thư phòng.”
“Thần!” Bạch Châu ở bên kia ra sức vẫy tay.
“Tôi qua đó nha.” Lưu Vân Thần cười cười “Hân hạnh được làm quen.”
“Mình cũng vậy.” Mawise hơi chùng gối, hướng cậu hành lễ(*). Tuy tóc đã bị cắt ngắn, váy cũng đổi thành quần nhưng cô vẫn thể hiện mình là một tiểu thư quý tộc có giáo dục.
(*) Ai hay coi phim thì sẽ biết mấy tiểu thư quý tộc khi chào thường dùng hai tay nâng váy rồi nhún một cái, nói chung khó diễn tả quá =]]]
“Hai người nói chuyện gì thế?” Bạch Châu vô cùng khẩn trương đặt câu hỏi.
“Không có gì, cô ấy cũng tới từ đế đô.” Lưu Vân Thần ngồi trên tảng đá ăn điểm tâm “Chỉ là không biết gia tộc nào.”
“Brin.” Bạch Châu trả lời “Gia tộc Brin.”
“Gia tộc xuất thân từ quân nhân? Vậy cũng không đáng ngạc nhiên.” Lưu Vân Thần nhướng mày
“Tôi thấy cô ấy rất dễ thương.” Bạch Châu dùng cùi chỏ huých huých.
“Trường quân đội cấm yêu đương.” Lưu Vân Thần nhắc nhở.
“Chả liên quan.” Bạch Châu đẩy kính, nghiêm túc nói “Nội quy trường học cũng không thể cản trở niềm ngưỡng mộ của tôi với nữ thần.” Lưu Vân Thần bỗng cảm thấy nổi da gà.
“Sau khi tốt nghiệp, tôi nhất định theo đuổi cô ấy.” Bạch Châu cắn nĩa, tuyên thệ.
“OK, chúc cậu tân hôn vui vẻ.” Lưu Vân Thần chúc mừng cho có lệ.
Bạch Châu nháy mắt đỏ mặt, đáng lẽ phải nên ngượng ngùng một chút thì cậu ta lại ngoác miệng ra cười như đúng rồi.
Lưu Vân Thần 囧 囧 nhìn cậu.
Cậu ta đúng là ….
Ngày thứ hai không hành quân tập thể nữa mà chia thành những tiểu đội nhỏ, tự quyết định đường đi. Lần tập huấn trước, các tân sinh viên đã được Nam Minh chia thành từng tổ. Mỗi thành viên được trong tổ đều có biệt tài riêng, cùng phối hợp để cho hiệu quả tốt nhất. Lưu Vân Thần bị sắp vào tổ 17 người. Ngoại trừ cậu, ai cũng cao lớn, rắn chắc cường tráng, nhìn qua là thấy giống kiểu một chưởng đập nát tấm sắt.
Giá trị vũ lực cao là chuyện tốt, nhưng khuyết điểm chết người là… dung lượng não hơi bị nhỏ. OTL
Cho nên khi các thành viên khác của tổ nghênh đón thành viên thứ 17 – Lưu Vân Thần, mọi người hầu như đều kích động đến rơi nước mắt. Tuy rằng, trước đó chưa quen nhưng đã là thiếu gia của tập đoàn tài chính, đầu óc chắc hẳn rất sáng suốt nhỉ?
Loại cảm giác tự dưng có người cho mình dựa dẫm thật quá ư là sung sướng. (ᗒᗨᗕ)
Vì vậy, khi các tổ khác còn bận tranh cử, Lưu Vân Thần đã được mọi người nhất loạt đề cử làm tổ trưởng, thay mặt cả tổ chọn màu và huy hiệu đại điện.
Sự thật chứng minh, cậu quả không phụ kỳ vọng của mọi người, mới ở vùng đất băng tuyết này không lâu, chưa hề có kinh nghiệm hành quân, chỉ dựa vào bản đồ và la bàn đã đủ là người đầu tiên tìm ra con đường ngắn nhất. Về phần thể lực, có thể chống đỡ nổi hay không… Các tổ viên nhất trí 100% “Chúng tôi nguyện ý cõng tổ trưởng.”
Trong tiếng hoan hô vui mừng, tiểu đội của Lưu Vân Thần là tổ đầu tiên đến nơi đóng quân, giành được địa điểm dựng lều tốt nhất.
“Đầu óc thông minh quả là một ưu thế. Tôi nghĩ mãi không ra, Lưu Vân Trạch Vũ vì sao không thích cậu ấy.” Y Na nói
“Có lẽ là vì Lưu Vân Kỷ quá ưu tú.” Kha Lôi trả lời.
Y Na “…”
“Sao thế?” Kha Lôi nửa cười nửa không nhìn cô.
“Boss.” Y Na lần thứ ba giơ tay lên thề “Tôi thực sự có hứng thú với loại đàn ông thư sinh yếu đuối, gầy còm ấy.”
“Ares cao to uy mãnh nhưng cô cũng có thích đâu.” Kha Lôi trêu chọc.
“Tôi thích boss.” Y Na liếc mắt đưa tình, mềm mại không xương dựa về phía trước.
Kha Lôi giang hai tay ra.
Y Na lập tức đứng thẳng lại, mỉm cười “Không cần làm vậy nữa có được không? Boss cũng cũng chả khiến tôi hứng thú.”
“Cô vẫn nên mau chóng kết hôn. Sinh một đứa trẻ.”
“Sau đó nguyền rủa nó rồi đưa cho hắn như mẹ tôi làm?” Y Na nhún vai một cái “Xin lỗi, chuyện ích kỉ như vậy rôi làm không nổi.”
Kha Lôi “Đúng là ích kỉ nhưng tạm thời chưa tìm ra cách khác, chỉ có thể thỏa hiệp.”
“Còn 5 năm.” Y Na không cho là đúng, thuận tay kéo chặt áo trước ngực, hiệu quả thị giác rất là kích thích.
Kha Lôi lắc đầu “Tôi thu hồi lời vừa nói, người như cô làm gì có ai thèm rước.”
Y Na cười cứng ngắc “Boss!”
“Đi nói với Minh Xuyên là vài ngày nữa chúng ta trở về.” ” Kha Lôi trở lại trong xe
Đêm tới, Lưu Vân Thần ngủ trong túi ngủ, cực kỳ thoải mái nhắm mắt lại. Tối qua hầu như là trực gác nguyên đêm, hôm nay gấp gáp hành quân trọn một ngày, thể lực sớm đã tiêu hao hết, rất cần nghỉ ngơi.
Cậu còn chưa hoàn toàn tiến vào mộng đẹp, cửa lều lại bị bật mở.
“Ai?” Lưu Vân Thần giật mình tỉnh giấc.
Thornton khom lưng tiến vào.
“Hiệu trưởng.” Lưu Vân Thần nhanh nhẹn xuống giường, lần này nhớ kĩ, có phải xỏ giày trước khi chạm đất.
“Qua lều tôi.” Thornton ngắn gọn ra lệnh.
“Bây giờ?” Lưu Vân Thần ngượng ngùng, không biết mình mình đã làm sai chuyện gì.
Thornton đã sải bước ra cửa.
Lưu Vân Thần không còn cách nào khác đuổi theo, lòng thấp thỏm. Mình thật là xui xẻo.
Cái bàn chình giữa lều bị đốt lủng một lỗ to, hiên thạch tròn vò nằm trên mặt đất, màu xanh nhạt thay bằng màu đỏ rực, có vẻ như giây tiếp theo sẽ nổ tung.
“Chuyện này là…?” Lưu Vân Thần giật mình.
“Cậu có thể mang nó đi.” Thornton ra lệnh.
Lưu Vân Thần “….”
What?
Thornton chả có ý gì là sẽ giúp đỡ cậu. Đối phương dù sao cũng là hiêu trưởng, Lưu Vân Thần phải đánh liều, từng bước tới gần. Cảm nhận được hơi thở của cậu, cục đá vốn đang chuẫn bị nổ lại từ từ lạnh dần. Lúc Lưu Vân Thần cầm trên tay, nó đã hoàn toàn quay về hình dạng ban đầu.
Tận mắt thấy mọi chuyện, cả người Thornton tràn ngập khí tràng tối tăm, như sắp có mưa rào sấm chớp.
“Xin hỏi, tôi có thể đi được chứ?’ Lưu Vân Thần dè dặt mở miệng.
Thornton mặt không đổi sắc gật đầu.
Lưu Vân Thần dùng tư thế quân nhân tiêu chuẩn bước ra khỏi doanh trướng, sau đó nhanh chân chạy trốn, rất sợ chậm một chút sẽ bị gọi lại.
“Boss, anh nghĩ có nên hỏi một chút, rốt cuộc hai người này có chuyện gì? Mặc dù với thân phận thiếu gia của gia tộc Lưu Vân cần đối xử khác chút, nhưng hành vi của Thornton tướng quân vẫn có chút bất thường. Ngày thứ nhất là qua lều đối phương, ngày thứ hai lại gọi đối phương vào lều mình, hơn nữa toàn lúc đêm khuya. Nếu như chuyện này truyền tới tai đám ký giả thích bát quái ở đế đô, không chừng phải viết ra tròn mười mặt báo.
“Gọi qua đây.” Kha Lôi phân phó.
“Không thành vấn đề.” Y Na rời khỏi. Mười mấy phút sau mang theo Lưu Vân Thần đầu toàn là dấu chấm hỏi cùng nhau bước lên xe.
Kha Lôi không cảm xúc nói “Tôi kêu cô gọi Thornton qua đây.”
“Hở? Được rồi, là tôi hiểu sai, nhưng có một số việc hỏi nhóc dễ thương cũng như hỏi Thornton.”
“Kha Lôi tướng quân?” Lưu Vân Thần không chút nào che dấu sự kinh ngạc của mình.
“Mấy ngày nay, Thornton cứ tới đêm lại tìm cậu.” Kha Lôi tĩnh táo mở miệng, hiển nhiên không tính giải thích vì sao mình lại có mặt ở đây. Dù sao cũng không tìm được cớ chi bằng vào thẳng vấn đề.
“Tổng cộng hai lần.” Lưu Vân Thần giải thích “Một lần tịch thu thiên thạch của tôi, một lần gọi tôi tới cầm thiên thạch về.”
“Nói vòng vòng nghe chả hiểu gì.” Y Na nhún vai.
“Thiên thạch nào?” Kha Lôi nhíu mày.
Lưu Vân Thần lấy cục đá tròn tròn trong túi ra “Là quà sinh nhật cha tôi tặng.”
“Lưu Vân Trạch Vũ?” Kha Lôi cầm cục đá, tỉ mỉ quan sát một lần. Rất đẹp, nhưng cũng chỉ đẹp thôi. Trên thực tế ở đại lục Viễn Đông còn nhiều viên đá đẹp hơn viên này. Mà nhìn nó cũng không giống như có gì đặc biệt đáng giá.
“Nhìn cậu hơi khẩn trương.” Y Na đưa Lưu Vân Thần một chén trà nóng.
Kha Lôi nghe vậy, quét mắt nhìn cậu một cái.
“Tôi sợ anh ấy lại tịch thu nó.” Lưu Vân Thần thành thực trả lời.
Kha Lôi lắc đầu, trả lại cục đá “Thornton tìm cậu chỉ để nói mấy chuyện này?”
“Không có chuyện khác.” Lưu Vân Thần gật đầu, nói xong lại nhỏ giọng bổ sung “Ngoại trừ răn dạy tôi.”
Y Na thấy mình quả nhiên đã tìm lộn người. Tuy rằng nhóc dễ thương là chủ cục đá nhưng muốn biết đáp án, hỏi Thornton chắc chắn sẽ nhanh hơn.
“Cậu cứ giữ nguyên trạng như này, những lời dạy bảo tương tự sẽ kéo dài tới tận lúc lần hành quân này kết thúc.” Kha Lôi nói “Có khi còn lâu hơn.”
“Tôi sẽ từ từ tiến bộ.” Lưu Vân Thần nhấn mạnh.
“Chậm quá cũng không tốt, cậu phải trong thời gian ngắn nhất khai phá toàn bộ tiềm năng của mình.” Y Na nắm hai vai cậu “Giống như Ares năm đó.”
“Ares?’ Lưu Vân Thần nghe xong không khỏi tò mò.
“Đó là chuyện dài, có thời gian, tôi sẽ kể với cậu, bây giờ thì về ngủ đi.” Y na nhìn cậu “Hành quân một ngày ròng tiêu hao nhiều thể lực, đối với thể trạng cậu, giấc ngủ còn quý hơn cả thuốc bổ.”
Lưu Vân Thần nhìn thoáng qua Kha Lôi, thấy anh ta không ý kiến, gật đầu “Tôi đi trước, hẹn gặp lại.”
Y Na tiễn cậu ra khỏi lều, Kha Lôi lát sau cũng đi tới, hai người cùng nhau nhìn một bóng dáng nho nhỏ lảo đảo, cố sức đi trong tuyết, tới đoạn dốc còn lăn lông lốc xuống dưới, sau đó đứng lên, tiếp tục chạy về nơi đóng quân.
“Nhóc đó thật đáng yêu.”
“Cậu ta không cần sự đáng yêu đó.”
“Đó là trời sinh, cần hay không không liên quan. Giống như tôi và anh không cần bị nguyền rủa, Minh Xuyên không cần bị hư phổi. Mấy chuyện này đâu có thể lựa chọn, cũng không thể thay đổi.” Y Na bất đắc dĩ.
Kha Lôi suy tư nhìn cô.
“Boss?” Y Na khó hiểu nhìn hắn.
“Chờ đợt huấn luyện này kết thúc, cô hãy tới đế đô đi.”
“Có nhiệm vụ sao?”
“Tham gia một dạ tiệc của gia tộc Lưu Vân, thuận tiện quyến rũ Lưu Vân Kỷ.” Kha Lôi quay vào lều “Cô thật sự cần lập gia đình rồi.”
Y Na che lỗ tai lại “Ngủ ngon, Boss.”
Ở khu cho tân sinh, Lưu Vân Thần sau khi vượt qua tầng tầng trạm gác, cuối cùng cũng thuận lợi quay về túi ngủ. Hàng năm, tân sinh trường Băng Nguyên nhập học đều có loại huấn luyện hành quân như thế này, không có gì đặc biệt. Càng không đáng để cho Kha Lôi đại tướng quân, đại danh đỉnh đỉnh đi theo. Lý giải duy nhất cho việc này là nhằm bảo hộ mình hay nói đúng hơn là… giám thị?
Lưu Vân Thần trở mình trong túi ngủ, cũng không thấy có gì bị xúc phạm, trái lại sự tò mò với Artie Kleine càng dâng cao.
Có vẻ chuyện này rất quan trọng nha…
Ban ngày tiêu hao quá nhiều thể lực, Lưu Vân Thần dù còn nhiều tâm sự và nghi vấn vẫn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Hôm sau đồng hồ đúng giờ vang lên, lúc Lưu Vân Thần chạy tới địa điểm tập hợp tình cờ thấy Bạch Châu nhìn mình làm mặt quỷ.
“Cảm ơn.” Lưu Vân Thần nhỏ giọng “Đồng hồ dùng tốt lắm.”
“Không cần khách sáo.” Bạch Châu xếp hàng cùng cậu “Hôm nay phải vượt qua thung lũng gió, tốt nhất lát nữa cậu nên ăn nhiều chút.”
Lưu Vân Thần gật đầu, nhận phần thịt nấu đậu từ đầu bếp. Đồ ăn không hợp khẩu vị, có điều nghe tên thung lũng gió là biết chả có gì tốt đẹp, chuẩn bị đủ thể lực mới là chuyện trọng yếu nhất.
Huấn luyện lần này là Nam Minh, tổ đội vẫn chia như trước, gặp khó khăn thì tự mà hỗ trợ lẫn nhau.
” Khu vực này đã từng là nơi tác chiến của quân đội quốc gia. Vì vậy, khi tiến vào thung lũng, không chỉ phải đối với gió lốc, tuyết lở mà còn phải coi chừng bẫy sập.” Trước khi xuất phát, Nam Minh đứng trên tảng đá lớn phát biểu “Những thử thách mà các cậu phải đối mặt tiếp theo không còn là khảo nghiệm tân sinh nữa. Hãy coi như đây là lúc các cậu đứng trên chiến trường đối mặt với kẻ thù, mong các cậu hiểu được cái này đại biểu cho cái gì.”
“Rõ.” Thanh âm vang dội, đều nhịp.
“Tốt.” Nam Minh ngắn gọn tán thưởng “Xuất phát!”