Ngôi Sao Viễn Đông



Editor: Mộc Phi Tuyết

Beta: Cuồng Thất

10146977055cc73630jpg

Khoảng cách ngày càng rút ngắn, cảnh vật cũng hiện ra ngày càng rõ ràng. Đúng thật là có một hòn đảo, diện tích không lớn nhưng có rất nhiều cây cối và cỏ dại.

“Nếu như không tìm thấy nước ngọt cũng vớt vát được ít quả dại, có khi số đỏ còn kiếm được vài trái cam.”

Y Na hạ ống nhòm, nói “Boss, không bằng đêm nay lên đảo nghỉ ngơi đi?”

Kha Lôi gật đầu, Ares thả neo, lại dùng thêm dây thừng và xích sắt cố định chiếc tàu lại.

Mọi người lần lượt nhảy lên bờ. Ở trên biển hồi lâu, giờ đứng trên đất liền có hơi loạng choạng, lung lay sắp ngã.

Trên đảo có không ít cỏ khô và cành cây, Natasha và Y Na nhanh chóng nhóm lên một đống lửa. Cánh đàn ông thì phân nhau ra, cầm đuốc đi kiếm nước với hoa quả.

Bốn phía rất yên tĩnh, Lưu Vân Thần bất giác kéo cao áo khoác.

“Sợ sao?” Kha Lôi đi ở bên cạnh cậu “Đừng lo, đảo này nhỏ lắm, không có thú hoang đâu.”

“Có chút lạnh.” Lưu Vân Thần hắt hơi một cái.

“Boss!” Ares đứng cách đó không xa, la lên “Tìm được nguồn nước rồi.”

Lưu Vân Thần vui mừng kéo Kha Lôi qua nhìn.

Một ao nước nhỏ dưới ánh trăng sáng gợn sóng lăn tăn, hai bên có rất nhiều dấu chân của động vật nhỏ, hình như là thỏ rừng.

“Tôi đi lấy thùng đựng nước.” Natasha vòng lại tàu.

“Tôi giúp cô!” Lưu Vân Thần chạy theo, lưu lại một bóng lưng vui vẻ.

“Nhóc dễ thương thiệt là dồi dào sức sống nha.” Y Na trêu chọc “Tưng tưng không khác gì con thỏ.”

Kha Lôi lắc đầu, ngao ngán cười, rút trong bao ra một điếu xì gà, châm lửa.

“A!” Lưu Vân Thần bị một gốc cây ngáng chân, không có Natasha giúp là đã trở về vòng tay đất mẹ rồi.

“Không cần gấp.” Natasha đỡ cậu dậy “Hừng đông, chúng ta mới rời đi, còn nguyên một đêm để trữ nước.”

Lưu Vân Thần phủi đất trên người, quay đầu dòm cái gốc cây kia, hình như có gì đó không bình thường.

“Làm sao vậy?” Thấy cậu bất động, Natasha nghi ngờ nói hỏi.

Lưu Vân Thần đưa tay lên miệng, ra hiệu “xuỵt” một cái, giơ cây đuốc lên, cẩn thận tới gần cái gốc cây.

Natasha cau mày, hiển nhiên không hiểu cậu đang muốn làm gì.


Lưu Vân Thần như muốn ngừng thở. Nếu cậu không có hoa mắt thì cái “gốc cây” này vừa nãy tựa hồ có động đậy, giờ đã cao hơn vừa nãy một đoạn.

Như để chắc chắn suy đoán của cậu, cái “gốc cây” kia nhúc nhẹ nhàng nhúc nhích. Natasha thấy có biến vội nắm chặt cổ tay cậu, ngăn cậu bước lại gần.

“Cái gì vậy?” Lưu Vân Thần nhỏ giọng hỏi.

Vừa dứt lời trên “gốc cây” kia liền mọc ra hai con mắt đỏ ké, tràn đầy tức giận.

Da gà da vịt trên người Lưu Vân Thần nổi hết lên.

“Chết tiệt!” Natasha tàn bạo mà mắng một câu ” Chạy mau! Xà quy đó!”

Đất dưới chân chấn động mãnh liệt, Natasha kéo Lưu Vân Thần chạy về bờ “Phải nhanh chóng nhổ neo không nó quật cho một phát là chìm luôn vào đáy biển.”

“Nhưng tướng quân và những người khác còn ở trong rừng!” Lưu Vân Thần sốt ruột nói.

“Boss không phải trẻ con, anh ấy tự giải quyết được.” Natasha rút dao găm dưới đế giày ra, hung hăng chém đứt dây thừng

Tiếng gầm rú truyền ra từ lòng đất, ghê rợn như âm thanh dưới âm tào địa phủ. Các cây đại thụ đổ rạp, đất rêu lẫn lộn,.trên đất dần lộ ra cái mai rùa màu vàng. Nếu giờ mà có người lái trực thăng đi qua sẽ thấy hòn đảo đang mọc ra bốn cái chân rùa với móng vuốt sắc nhọn.

“Hòn đảo này là một con rùa biển khổng lồ đang ngủ say?” Lưu Vân Thần dùng hết khí lực kéo dây thừng, không cho thuyền trôi ra biển.

“Tất cả mọi người lên tàu!” Kha Lôi lớn tiếng chỉ huy.

Y Na và Natasha lập tức leo lên tàu, Ares định tới tiếp nhận dây thừng thì con xà quy kia lại nhanh chóng xoay mình. Trong lúc trời rung đất chuyển, Lưu Vân Thần kinh hô một tiếng, chưa kịp phản ứng đã ngã nhào vào biển.

“Thần!” Kha Lôi rống to.

Nước biển mặn chát, tanh nồng tràn vào trong miệng, hai chân bị tảo cuốn chặt, Lưu Vân Thần cố sức rút dao bên hông, chém đứt đám tảo, nín thở bơi lên.

Mới thò đầu lên đã bị ai đó kéo thắt lưng.

“Tướng quân.” Lưu Vân Thần còn chưa hoàn hồn.

Natasha dùng hết sức cố định cột buồm, Y Na vứt dây thừng lại, chạy qua kéo Kha Lôi cùng Lưu Vân Thần lên tàu.

Ares vung tay phải, giận dữ đánh về phía đầu con rùa, phía dưới vọng đến thanh âm vỡ vụn của xương cốt.

“Mau lên tàu!” Y Na lớn tiếng gọi.

Ares vôi chạy đi.

Lúc con rùa hôn mê, ngoài khơi tạm thời khôi phục yên lặng. Con tàu nhanh chóng rời khỏi chỗ đó, đi về hướng khác.

“Shhhh.” Lưu Vân Thần mặc áo ngủ thật dày, ngồi trên giường hít một ngụm khí lạnh.

“Nhóc dễ thương, không cần khẩn trương.” Ares bóp vai giúp cậu “Từ từ thả lỏng, thả lỏng.”

Kha Lôi lôi băng gạc cùng thuốc bột ra, giúp cậu băng bó hai tay.Vừa nãy để cố định tàu, hai tay Lưu Vân Thần gần như bị dây thừng thô ráp ma sát cho tróc một tầng da, lại ngâm nước biển một lúc, thoạt nhìn máu me đầm đìa.

Lưu Vân Thần mặt cắt không còn một giọt máu. Dù là do vừa nãy quá kinh hãi, do hiệu quả của thuốc cầm máu, hay là thủ pháp của Kha Lôi đều khiến cậu tan vỡ.


“Xà quy là động vật thọ nhất trong đại dương, một giấc ngủ của nó có khi kéo dài cả trăm năm.” Y Na nói.

“Cái loại hôm nay chúng ta gặp phải là trường thọ của trường thọ.”

Lưu Vân Thần vẫn chưa hết kinh ngạc, đến tột cùng là dạng sinh vật gì mà ngủ hẳn mấy trăm năm chứ!

Mặc kệ cho cây cối mọc đầy trên thân, chưa kể còn có nước với thỏ trên đó nữa chứ.

“Nhóc biết nó đại biểu cho cái gì không?”

Lưu Vân Thần suy nghĩ một chút, thử thăm dò đáp lại: “Đại biểu rằng con rùa này rất lười? “

“Khụ khụ.” Ares bị sặc nước.

Kha Lôi cũng cong cong khoé môi.

“Xà quy là sinh vật trong truyền thuyết, chưa từng được chính phủ thừa nhận. Vì căn bản chưa có nhà khoa học nào gặp qua nó, vậy mà chúng ta lại gặp được.” Minh Xuyên ở bên cạnh giải thích “Điều này chứng tỏ chúng ta đã tới một vùng biển chưa từng được phát hiện, gần tới Artie Kleine trong truyền thuyết rồi.”

Lưu Vân Thần quả nhiên khẩn trương hẳn lên.

“Kế tiếp mới cần cảnh giác cao độ.” Kha Lôi dùng băng keo cố định băng gạc “Không cần gấp, biểu hiện vừa nãy của cậu rất tốt.”

“Cảm ơn.” Lưu Vân Thần nhìn hai tay bị băng thành tay gấu, có chút lo âu cho sinh hoạt mấy ngày tới của mình.

“Tất cả nghỉ ngơi đi.” Kha Lôi phân phói “Ít nhất đêm nay sẽ không gặp nguy hiểm nữa.”

“Ngủ ngon.” Lưu Vân Thần dựa vào đầu giường, nhìn những người khác rời khỏi.

Kha Lôi không có ý rời đi, tâm tình có vẻ không tốt, còn đang phát giận với không khí.

Lưu Vân Thần an ủi “Tay tôi không sao.” Cho nên không cần dùng vẻ mặt này đâu.

“Nhóc dễ thương, chuyện này không liên quan tới tay nhóc.” Heca mặc áo ngủ trong suốt, xuất hiện trong khoang tàu cùng nụ cười khanh khách, hai ngón tay kẹp điếu thuốc “Tướng quân là đang muốn hỏi vì sao vừa nãy tôi không xuất hiện, đúng không?”

“Nếu đã ký khế ước thì phải có trách nhiệm bảo vệ chủ nhân.”

“Vừa nãy mọi người đều ở đó, tôi không ngờ nhóc dễ thương sẽ bị con xà quy kia nuốt vào hoặc rớt xuống biển.” Heca ưu nhã phun ra một vòng khói

Mùi thuốc lá từ vài trăm năm trước, cay độc không gì bằng, Lưu Vân Thần bị sặc đến ho khan.

Ánh mắt Kha Lôi càng sâu hơn.

Heca bất đắc dĩ ném điếu thuốc vào trong kết giới, thở dài: “Kha Lôi tướng quân, tôi thấy ngài hơi quan trọng hoá chuyện này lên rồi đó. Tôi đương nhiên sẽ bảo hộ nhóc dễ thương an toàn, vừa rồi cũng không tính là nguy hiểm, một con rùa giật mình thôi mờ.”

“Tôi thực sự không sao.” Lưu Vân Thần nhỏ giọng thanh minh.

“Nghỉ ngơi cho tốt.” Heca hôn trán cậu “Hi vọng như vậy có thể giúp nhóc giảm bớt đau đớn.”

“Cảm ơn.” Lưu Vân Thần vốn muốn hỏi xem thỏ con thế nào nhưng nhìn mặt Kha Lôi lạnh như tiền, cậu vẫn thức thời ngậm miệng lại.


“Hết chuyện rồi thì tôi đi đây.” Heca giúp Lưu Vân Thần đắp kín mền “Nếu sáng mai cần người hỗ trợ tắm rửa, thay quần áo cứ triệu hồi tôi.”

“Không cần.” Lưu Vân Thần quýnh lên, vội nói “Phu nhân ngủ ngon.”

Heca cười khanh khách, biến mất trong kết giới, lưu lại Lưu Vân Thần cùng Kha Lôi, hai người mặt đối mặt.

“Ngủ ngon, tướng quân.” Im lặng một hồi, Lưu Vân Thần rốt cục không nhịn được lên tiếng, sau đó lặp lại lần nữa “Tôi thật sự không có chuyện gì.

Kha Lôi quay người đi mất.

Lưu Vân Thần thở phào nhẹ nhõm, cuộn mình trong đống chăn mềm mại. Chắc do thuốc tốt, vết thương không quá đau nữa, hơi nóng lên. Qua sự việc kinh hoàng này, Lưu Vân Thần đã sức cùng lực kiệt, rất nhanh chìm vào giấc ngủ, đến giữa trưa ngày thứ hai mới tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Ares cười lộ cả mười cái răng.



Lưu Vân Thần bình tĩnh nhắm mắt lại, định mở mắt ra lần nữa.

“Nhóc tuyệt đối đừng động, cứ nằm đó đi.” Ares mặt nghiêm túc căn dặn.

“Tại sao?” Lưu Vân Thần cảm thấy khó hiểu

Ares chưa trả lời đã chạy ầm ầm lao ra khỏi phòng, lưu lại một cơn gió

Về hành động kỳ quái của anh ta, Lưu Vân Thần không thèm quan tâm. Cậu nằm thêm hồi nữa rồi cố sức đứng dậy, lấy chậu rửa mặt.

“Ô! Trời ạ, cậu rời giường làm gì?” Ares hét toáng lên ở hành lang, vẻ mặt cầu xin nhìn phía Kha Lôi “Tôi thề, Thần thật sự vừa tỉnh xong.”

“Chào buổi sáng.” Lưu Vân Thần nói xong, chột dạ bồi thêm một câu “À.. chào buổi trưa.”

“Tôi có thể đi rồi chứ?” Ares hỏi.

Kha Lôi gọn gàng nhanh chóng đá bay anh ta.

Hai mắt Ares ngấn lệ, cảm thấy thật tổn thương!!!!!

“Anh ta sao vậy?” Lưu Vân Thần vẫn chả hiểu gì cả.

“Tôi chỉ nhắc cậu ta canh chừng khi nào cậu tỉnh thì báo thôi.” Kha Lôi lấy khăn mặt, giúp cậu lau.

“Ồ.” Lưu Vân Thần ngửa đầu nhắm mắt lại, nói tiếp “Tôi thấy Heca phu nhân nói đùa thôi, không thực sự giúp tôi tắm đâu, không cần khẩn trương vậy.”

Kha Lôi nhét bàn chải đánh răng vào miệng cậu.

Lưu Vân Thần bị bàn chải đâm vào lợi, chút nữa rơi nước mắt.

Kha Lôi có phải tướng quân đỉnh nhất đế quốc không thì cậu không biết nhưng đảm bảo anh ta là bảo mẫu nát nhất, không ngày nào không hành hạ thân chủ.

Đương nhiên, nhiệm vụ của bảo mẫu không chỉ đánh rằng rửa mặt mà còn phải cơm bưng nước rót, một ngày ba bữa.

Kha Lôi đem sandwich đưa tới bên miệng cậu,

Lưu Vân Thần cúi đầu cắn một cái, kéo nguyên miếng xúc xích ra ngoài, nước tương cũng rớt lung tung.

“Chậc!” Ares không đành lòng nhìn thẳng,chân thành kiến nghị “Boss, anh cứ giao mấy việc này cho Y Na, Natasha hoặc Heca đi.” Dù phụ nữ có bạo tàn đến mấy, thì vẫn là phụ nữ, chăm sóc người khác sẽ tốt hơn.

Kha Lôi mặt không cảm xúc kéo miếng xúc xích trong miệng Lưu Vân Thần ra: “Từ từ ăn.”

Lưu Vân Thần phồng miệng nhai nhai, giống hệt con hamster.


Kha Lôi: “…”

“Làm sao bây giờ?” ” Ares lo âu ôm vai Minh Xuyên “Tôi cảm thấy đêm nay nhóc dễ thương sẽ đau bụng thôi.”

“Tay còn đau không?” Ăn sáng xong, Kha Lôi hỏi.

Lưu Vân Thần lắc đầu nói: “Thuốc hiệu quả lắm.”

“Loại tốt nhất trong quân đội đó.” Kha Lôi đưa ống hút đến miệng cậu

“Có thể giúp binh lính quên đi đau đớn lúc tác chiến.”

“Anh tham gia rất nhiều trận đánh rồi sao?”

Kha Lôi gật đầu nói: “Bắt đầu từ năm 18 tuổi tốt nghiệp trường quân sự tới giờ.”

“Lúc ở đế đô, tôi có coi qua rất nhiều tin tức.” Lưu Vân Thần lắc lắc cổ tay, chẳng qua là lúc đó không nghĩ tới, sau này sẽ vào quân đội.

“Vậy sao?” Kha Lôi cười cười “Nếu không gặp tôi, hoặc nếu gia tộc Lưu Vân không gặp khủng hoảng thì cậu tính làm gì?”

“Tiếp tục học đại học ở Học viện Tài Chính.” Lưu Vân Thần suy nghĩ  “Sau khi tốt nghiệp tìm một công việc phù hợp hoặc mở tiệm sách.”

“Nghe cũng không tồi.” Kha Lôi gật đầu “Tương lai nhóc thật sự mở tiệm sách, tôi sẽ đi uy hiếp Thornton, bắt hắn mang những quyển sách độc nhất cho nhóc bán.”

Một vụ làm ăn béo bở.

Trong phòng hiệu trưởng ở trường quân đội Băng Nguyên, Thornton hắt xì hơi một cái.

“Hiệu trưởng.” Nam Minh gõ cửa “Có khách đến.”

“Khách?” Thornton khẽ cau mày, liếc nhìn lịch trình của mình  “Tôi không nhớ là hẹn người xế chiều nay tới chơi.”

“Đúng là chưa hẹn trước nhưng ngài nhất định phải gặp hắn.” Nam Minh vặn chốt cửa, thò nửa người vào “Là người của gia tộc Lưu Vân.”

“Lưu Vân Kỷ?” Thornton đứng lên.

“Không phải.” Nam Minh lắc đầu “Lưu Vân Trạch Vũ tự mình đến.”



Hầu như tất cả các đầu báo, từ loại báo lá cải tạp nham đến những tờ chính thống đều đăng tin, Tướng quân Thornton cùng gia tộc Lưu Vân có mâu thuẫn sâu sắc, nguyên nhân cụ thể thì chưa rõ.

Có người nói liên quan tới tài chính, có người nói liên quan tới mỹ nhân, cũng có người nói là tranh giành quyền lực, lại có người nói liên quan tới môi trường gì gì đấy … gia tộc Lưu Vân muốn mua Băng Nguyên, xây dựng pháo đài cất trữ tinh thạch băng. Mà sau khi được chính phủ đích thân phê duyệt, kế hoạch này lại gặp sự phản đối của Thornton, hắn thậm chí không tiếc phái ra vài tiểu đội, nghiêm ngặt bao vây Băng Nguyên.

Đối phương ngay cả chính phủ còn không dám trêu chọc, Lưu Vân Trạch Vũ không muốn tự nhiên không muốn kiếm phiền phức. Nhưng trân mắt nhìn nhiều tinh thạch băng cứ vậy tan ra, thân là một nhà tư bản, tâm tình ông hiển nhiên không tốt. Mối quan hệ giữa hai bên lúc nào cũng căng thẳng, các thể loại báo lá cải ngày nào cũng cầu khẩn, hy vọng có thể Lưu Vân Trạch Vũ công khai đi  gặp Thornton, sau đó nảy sinh xung đột, tốt nhất là đánh nhau luôn, như vậy bọn họ mới có bài mà viết, thù lao khẳng định sẽ tăng gấp ba.

Có khi tăng ba mươi lần.

Tiếc thay, chuyện này không hề xảy ra. Thornton một năm thì có phân nửa thời gian là ở trường Băng Nguyên, người của gia tộc Lưu Vân thì càng không rời đế đô nửa bước, họ giống như hai đường thằng song song, vĩnh viễn chỉ hoạt động trong phạm vi của mình.

Nếu không vì Kha Lôi, đời này Thornton không bao giờ muốn gặp Lưu Vân Trạch Vũ, Lưu Vân Kỷ hay bất cứ người nào mang họ Lưu Vân.

Trên ghế sa lông trong phòng sách có một người đứng tuổi đang ngồi: tây trang thẳng thớm, tóc bạc trắng, được vuốt keo chỉnh tề, khuôn mặt có chút tiều tụy nhưng tuyệt đối không nhếch nhác.

“Lưu Vân tiên sinh.” Thornton đẩy cửa đi tới.

“Tướng quân.” Lưu thạch Trạch Vũ đứng lên, cùng Thornton bắt tay, thái độ rất khiêm tốn.

Hai bên không ai chủ động nhắc tới mâu thuẫn mấy năm trước, ăn ý tiến thẳng vào chủ đề, về việc làm sao che giấu quân đội ở đế đô, bảo đảm cho Kha Lôi và Lưu Vân Thần thuận lợi đến đích, không gặp bất cứ trở ngại nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui