Cả biển người chen lấn tại đại sảnh sân bay.
Tống Phi Điểu và Diêu Nhược Ngư ra khỏi cửa, bên tai lập tức vang lên tiếng la hét ngày một to hơn.
“Tiểu Điểu! Nhìn bên này, bên này!”
“Tống Phi Điểu, mình thích cậu!”
“Nhược Ngư! Ngư Tương!”
…
Hai người mới đi được vài bước đã bị súng ống đại bác từ bốn phương tám hướng chĩa vào chặn đường. Ai nấy đến đón đều đeo máy ảnh trên cổ, có người còn giơ đủ mọi loại đồ cổ vũ của Feeyu.
Tống Phi Điểu và Diêu Nhược Ngư được rèn luyện chuyên nghiệp, vừa nhẹ nhàng vẫy tay với đám người, vừa mỉm cười tiêu chuẩn với ống kính, tức thì khơi ra tiếng bấm máy ảnh tanh tách khắp nơi, động tĩnh lớn đến mức hơn nửa số người ở sân bay đều nhìn về đây. Có những vị khách chứng kiến tình hình như thế còn tưởng có siêu sao thế giới đến, nhưng khi thấy hai cô gái nhỏ bị vây kín xung quanh thì lập tức khó hiểu.
Nói thật cảnh tượng ra sân bay đón Tống Phi Điểu và Diêu Nhược Ngư lúc nào cũng hơi khoa trương, không phải vì hai người nổi tiếng tới mức độ nào mà do cách ủng hộ được quyết định bởi hình ảnh ngôi sao thần tượng của hai người nên làm như vậy rất bình thường.
Ví dụ, tuy công ty chưa từng xác định rõ ràng nhưng cả hai đều ít nhiều được cho hay, khi xuất hiện tại sân bay tốt nhất không đeo khẩu trang kính râm. Bị nhận ra ư? Không sao cả, nhận ra thì cứ nhận ra thôi.
Độ tuổi mười sáu mười bảy nhìn dễ thân dễ thương như nụ hoa e ấp trên cành cây non, điều họ muốn xây dựng nên chính là kiểu tương tác tự nhiên nhất, bộc lộ ra trong lúc không chú ý.
Với định vị như vậy, hai người nhất thiết phải phối hợp cùng người hâm mộ để tương tác với nhau, mà fan cũng hiểu rõ các loại luật trong fandom, một khi đã lọt hố là khả năng bám theo rất mạnh, đi theo đủ mọi lịch trình không sót cái nào.
Hai người đi một trước một sau, hiển nhiên Tống Phi Điểu có kinh nghiệm đối phó với những trường hợp như thế này hơn Diêu Nhược Ngư. Cô mỉm cười, cặp mắt sóng sánh ánh nước nhìn khắp xung quanh nhưng đôi chân không hề qua loa, đi đường vững vàng nhanh chóng.
Diêu Nhược Ngư vẫn tương đối thận trọng và ngượng ngùng, bị vài fanboy chặn lại đòi ký tên chụp ảnh.
Mặc dù nổi tiếng thì quả thực cô ấy rất vui, nhưng ngồi máy bay mười ba tiếng đồng hồ, giờ cô ấy chỉ muốn chạy ngay đi trang điểm bù! Điều đáng buồn hơn là cô ấy còn mặc váy bò ngắn bó sát đi lại bất tiện, chỉ đành trơ mắt nhìn Tống Phi Điểu với khả năng né tránh đạt điểm tuyệt đối đã thoát thân đi đằng trước.
Tống Phi Điểu được trợ lý dẫn thẳng đến chiếc xe chuyên dụng màu đen đợi ven đường đã lâu.
Cô chui vào xe, đóng cửa “ầm” một tiếng, sau đó cơ thể chen vào khe hở giữa ghế lái và ghế lái phụ, lập tức lên tiếng: “** má anh Tony em kể cho mà nghe, lúc trước trên máy bay cứ như gặp ma vậy, bố đây sợ chết luôn!”
Nói xong mới ngẩng đầu lên, chợt thấy anh Quản lý lâu ngày không gặp đột nhiên ho khan một tràng dài trông làm bộ vô cùng.
Tống Phi Điểu không dừng: “Anh bị ho lao à?”
Phần mắt Tony như bị co giật ra hiệu cho cô nhìn sang bên cạnh.
Tống Phi Điểu khó hiểu, quay đầu nhìn sang phía ghế lái phụ, tức thì ngậm miệng.
Đúng lúc này bên tai lại có tiếng đóng cửa đánh “rầm” vang lên, là Diêu Nhược Ngư leo vào xe: “Má nó tiểu yêu tinh Tống Phi Điểu, cậu chạy nhanh như thế làm gì hả, không thể đợi tớ được hay sao?”
Tony thực sự tuyệt vọng, mở miệng ra là ** là má, con bà nó anh đúng là có hai cô thần tượng ngoan hiền.
Ghế sau, Diêu Nhược Ngư bị Tống Phi Điểu nắm cằm quay mặt, sau một giây ngỡ ngàng, cô ấy sợ hãi hít sâu: “Thầy… Thầy Cảnh, em chào anh, trùng hợp quá.”
Không ai lên tiếng, không khí trong xe nhất thời có đôi phần ứ đọng.
Người đàn ông ngồi trên ghế lái phụ mặc âu phục phẳng phiu, ngũ quan sắc nét như được chạm khắc, con ngươi đen nhánh ánh mắt lạnh lùng sâu thăm thẳm, chỉ ngồi vậy thôi đã thấy khí thế mạnh mẽ.
Anh đang cúi đầu đọc tài liệu trên tay, chắc là kịch bản nào đó, ngón tay xương khớp rõ ràng lật từng trang giấy, hành động bình thường đơn giản cũng thấy đẹp mắt như đang quay phim.
Khó trách Diêu Nhược Ngư thấy anh xong một câu ngắn ngủi mà nói ngắt ra thành vài đoạn, đối với một tân binh như cô ấy mà nói, đây tuyệt đối là vị tiền bối đẳng cấp thiên vương.
Cảnh Trì, cái tên đảm bảo cho doanh thu phòng vé, giành được đủ mọi loại giải thưởng lớn, giới giải trí ví như người đàn ông đứng ở đỉnh của chuỗi thức ăn. Không chỉ có vậy, vị tiền bối đẳng cấp thiên vương đến nay còn nắm giữ 20% cổ phần của công ty giải trí Thiên Hoàng, bởi thế cũng được coi như là… cấp trên của hai cô.
Ánh mắt Tống Phi Điểu và Tony giao nhau qua gương chiếu hậu, nét mặt úp mở: Sao anh ấy lại ở đây?
Tony dùng khẩu hình bày tỏ: Một lời khó nói.
“Lời ăn tiếng nói không thỏa đáng, trừ mỗi người mười điểm đánh giá hàng tháng.” Giọng nói trầm ấm cuốn hút của người đàn ông vang lên đằng trước, bình thản điềm tĩnh, vô cùng hờ hững.
Lãnh đạo muốn trừ điểm, không ai dám nói gì.
“Tống Phi Điểu.” Lãnh đạo trừ điểm xong quay lại nhìn, ánh mắt lành lạnh.
Tống Phi Điểu lặng lẽ ngồi thẳng người dậy.
“Lớp thanh nhạc hai giờ chiều mai, đến muộn nhớ viết kiểm điểm.”
“…”
“Tony, từ chối bộ phim này thay cô ấy.” Cảnh Trì nói rồi đưa trả kịch bản trong tay cho đối phương.
“Từ chối phim này?” Tony ngạc nhiên, phim điện ảnh được đầu tư mạnh tay, vừa mới liếc mắt sơ qua mấy cái mà đã từ chối?
“Cô ấy là vị thành niên, không đóng phim yêu sớm phá thai.”
Cái quái gì vậy? Tony bắt đầu rối rắm giở kịch bản ra xem, phá thai chỗ nào! Cùng lắm chỉ có yêu sớm thôi!
Nói thêm vài câu về công việc với Tony xong Cảnh Trì mới mở cửa xuống xe.
Người đàn ông vóc dáng cao lớn đứng bên cạnh xe, khuôn mặt mơ hồ mang đến cho người ta cảm giác kính nể, như được tích lũy sau khi chìm nổi với đời mới có.
Tống Phi Điểu ấn hạ kính xe, thò nửa khuôn mặt xinh xắn tinh xảo ra ngoài, vẫy tay với đối phương: “Tạm biệt chú Cảnh.” Nhấn cực mạnh hai chữ cuối cùng.
Cảnh Trì nghe vậy nghiêng đầu lườm Tống Phi Điểu, sau đó đi gần đến chỗ cô.
Tống Phi Điểu: “…?”
Anh đột nhiên giơ tay lên xoa đầu cô: “Con bé xấu xa này.”
*
Tony đăm chiêu dõi mắt nhìn theo Cảnh Trì đi xa, hồi lâu sau mới quay đầu nháy mắt một cái hết sức sôi nổi với hai cô gái ngồi ghế sau: “Sao hả, Ảnh đế đến sân bay đón hai đứa, vui mừng không, bất ngờ không?! Hahaha… ha.”
Lặng ngắt như tờ.
“Được rồi.” Thấy không ai quan tâm, Tony chỉ đành tiếp tục giải thích: “Buổi chiều Cảnh Trì có lịch trình bay đi Hồng Kông, anh vừa vặn phải tới đón hai đứa nên tiện đường làm tài xế cho cậu ấy.”
Tống Phi Điểu hỏi: “Trợ lý của anh ấy đâu?”
“Ở bên trong tiếp viện, chứ không để cậu ấy cứ thế đi vào chẳng phải sẽ bị đám fan bạo động xâu xé?”
Vừa dứt lời, từ trong nhà ga sân bay đột ngột vang ra tiếng la hét long trời lở đất, quả thực như muốn lật tung cả nóc nhà! Ngay cả họ cách xa thế này mà cũng có thể nghe thấy.
Tống Phi Điểu: “Chà chà.”
“Ôi mẹ ơi.” Cuối cùng Diêu Nhược Ngư cũng lấy lại được tinh thần, cảm thán một câu từ tận đáy lòng: “Tại sao Ảnh đế đều lạnh lùng quá vậy? Em thật sự rất sợ gặp thầy Cảnh.”
“Vì là Lạnh Lùng đế.” Tống Phi Điểu bắt đầu kể chuyện cười nhạt rất không thích hợp.
“… À phải.” Diêu Nhược Ngư chợt hỏi cô: “Sao cậu lại gọi anh ấy là chú?” Hình như tuổi tác hai người chỉ chênh nhau có một con giáp, mặc dù cũng chênh tương đối nhiều nhưng nhìn người ta vẫn rất trẻ trung.
“Vì cách biệt thế hệ. Cậu nghĩ “** má” là chửi bậy á, đó là cách thể hiện sự kinh ngạc chứ gì mà lời ăn tiếng nói không thỏa đáng?”
Tony: … Mau im đi!
Lại đợi thêm một lúc nữa, Đinh Triết bọc hậu cũng xách theo hành lí của hai người đến đây. Tony và anh ta chào nhau, vừa khởi động xe vừa hỏi: “Về ký túc xá hả?”
Để bồi dưỡng độ ăn ý khi làm việc chung nhóm giữa Tống Phi Điểu và Diêu Nhược Ngư, Thiên Hoàng đã thuê một căn hộ gần trường học của cả hai làm ký túc xá, trừ cuối tuần ra ngày thường hai người sống cùng nhau.
Diêu Nhược Ngư lắc đầu: “Mấy tuần em không về nhà rồi.”
Tống Phi Điểu nói theo: “Vậy em cũng về nhà.”
“Thầy Tống và cô Tống đều đi vắng không có nhà. Hai người không báo với em sao?” Tony vô cùng ngạc nhiên mà buột miệng nói, ngay sau đó đã hối hận.
“À.” Nhưng Tống Phi Điểu không để tâm: “Chắc họ quên nói với em, thế thì về ký túc xá vậy.”
Xe chạy hơn nửa giờ đồng hồ rồi dừng tại một bãi đậu xe ngầm.
“Tớ về đây.” Diêu Nhược Ngư xách túi, trước khi xuống xe còn gãi cằm Tống Phi Điểu như tên lưu manh, mặt mày hào hứng tươi cười: “Đợi nhé, quay lại sẽ mang vằn thắn nhân tôm mẹ tớ làm cho cậu.”
“Ừ ừ, giấm nữa.”
“Biết rồi, mang cho cậu một bình luôn.”
Đóng cửa xe lại, Đinh Triết cũng đã đi theo Diêu Nhược Ngư, trên xe chỉ còn chừa hai người Tống Phi Điểu và Tony.
Im lặng chốc lát, đột nhiên Tony lên tiếng: “Quan hệ giữa em với cô ấy càng ngày càng tốt lên, có thể thấy một vài quyết định ban đầu khá đúng.”
Tống Phi Điểu không nói, nét mặt lạnh nhạt.
Tony xoay vô lăng, thở dài: “Phi Điểu, đôi khi anh mong em tùy hứng một chút, nổi nóng cáu gắt với bọn anh cũng được. Em như bây giờ rất giống thờ ơ chẳng màng sự đời.”
“Anh Tony, suy nghĩ này của anh quá ưa ngược, nguy hiểm lắm đó.”
“Ưa cái gì cơ?”
Tống Phi Điểu không tiếp lời, lấy một phong bì trong túi xách ra ném lên ghế lái phụ: “Đô la Mỹ.”
Tony nhất thời sợ hãi kinh ngạc vì khí thế “tiền đè chết người” của cô, lúc nói còn bị vỡ giọng: “Em định bao nuôi anh đấy à? Tiền ở đâu ra đây?”
“Đúng thế, bao nuôi anh.” Tống Phi Điểu kể lại sơ lược chuyện tại California với anh ấy, Tony nghe mà sa sầm nét mặt.
“Anh Tony, đại khái thôi, em không muốn có người lôi ra làm trò cười.”
“Ừ, chuyện này em đừng lo, anh sẽ giải quyết, chỗ tiền này dùng làm từ thiện.”
Tống Phi Điểu gật đầu, lại nghe anh bất thình lình hỏi: “Đúng rồi, ban nãy em gấp gáp muốn nói với anh chuyện gì thế?”
“À, chuyện đó.”
Lúc này Tống Phi Điểu mới nhớ ra chuyện tờ đề ly kỳ trên máy bay. Cô chống cằm nhìn ra bên ngoài, giọng nhỏ như tự độc thoại: “Mấy hôm nay em cứ có cảm giác bị theo dõi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...