Học xong tiết cuối buổi chiều, Tống Phi Điểu xách cặp bước nhanh ra khỏi lớp không hề ngoảnh đầu lại, chạy ù một cái chẳng mấy chốc đã mất dạng.
Lý Uân chậm chân, không thể chặn được người ngoài cửa lớp, chỉ đành tóm một bạn nam đang vội đi chơi bóng rổ lại hỏi: “Tống Phi Điểu đâu?”
Bạn nam bị tóm lại vùng ra, nói: “Về rồi ạ.”
“Về rồi?” Lý Uân buông lỏng tay, tức thì quay đi tìm Chử Anh tính sổ: “Này, không phải thầy bảo em ngăn Tống Phi Điểu sao? Thầy phải tìm bạn ấy bàn chuyện Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường cuối tháng mà…”
“Thầy Lý.” Chử Anh nghiêm túc ngắt lời thầy: “Lịch trình của bạn Tống rất nhiều, bình thường đều bận đến mức không đủ thời gian để ngủ, chắc hẳn không lo nổi hoạt động trong trường đâu.”
“Hả? Thế ư? Là vậy à!” Lý Uân vô cùng ngạc nhiên: “Thầy không biết, hôm nào thầy phải tìm cô Tần chủ nhiệm cũ lớp các em để trao đổi mới được… Nhưng thầy vẫn phải hỏi thử em ấy có đồng ý hay không…”
Lộ Viêm Xuyên đi ngang qua chỗ họ, điện thoại thông báo nhận được tin nhắn. Anh nhìn thử, tin nhắn Lộ Tiêu gửi tới, chỉ có một câu lời ít ý nhiều: Tối về nhà ăn cơm, ông cụ muốn gặp cháu.
Lộ Viêm Xuyên tiện tay trả lời một chữ: Vâng.
*
Tống Phi Điểu đi đường nhanh như gió, thấy đằng sau không ai đuổi theo mới dần bước chậm lại, vừa đi vừa gọi điện thoại: “Anh Tony, em tan học rồi… Vâng, tài xế nhà em đến đón, buổi tối cũng sẽ đưa em về ký túc xá…”
Tony bên kia dường như rất lo lắng, cứ nói mãi không ngừng, căn dặn ước chừng phải vài phút.
Vất vả lắm Tống Phi Điểu mới tìm được cơ hội cắt đứt cuộc điện thoại, cô hít một hơi thật sâu, như đang dằn cảm xúc nào đó xuống.
Chú bảo vệ ở cổng tây đã gặp quen Tống Phi Điểu, thấy cô bước đến thì tươi cười chào hỏi: “Xe nhà cháu vẫn chưa đến đâu.”
Tống Phi Điểu cười: “Cháu từ từ đợi, không vội ạ.”
Vừa nói xong đã nghe thấy tiếng động cơ xe nổ ầm ầm, một chiếc xe con màu xám bạc nhô đầu khỏi chỗ rẽ, ngay sau đó hiện ra toàn thân đẹp mắt, chạy thẳng đến đây.
Tống Phi Điểu bị thân xe bóng loáng sáng choang làm cho nheo mắt lại, đồng thời cô cảm giác chiếc xe này rất quen mắt, không chỉ kiểu dáng mà ngay cả màu sắc cũng giống hệt chiếc xe cô tư vấn cho Giang Tự.
Đang nghĩ thì chiếc xe phanh gấp sát ngay trước mặt cô, kính xe dần dà hạ xuống, khuôn mặt Giang Tự lộ ra.
Tống Phi Điểu: “…”
“Phi Điểu, lên xe.” Giang Tự chống khuỷu tay trên cửa kính, tháo kính râm xuống, nhìn trông chẳng khác nào thiếu gia nhà giàu tác phong nhanh nhẹn lại còn dịu dàng lắm tiền.
“Sư huynh, sao anh lại ở đây?” Tống Phi Điểu tiến lên trước mấy bước, huýt sáo hệt như lưu manh: “Cái xe nhìn khiêm tốn nhường này mà anh lái rêu rao đến thế.”
Giang Tự cong môi: “Hai thầy cô về rồi, tất nhiên anh phải tới thăm chứ, tiện đường đến bắt một con chim về theo. Mau lên xe đi, anh nói trước với cô rồi.”
Tống Phi Điểu “ồ” một tiếng, xách cặp ngoan ngoãn chui vào ghế lái phụ.
Giang Tự đợi cô ngồi ổn định, kéo dây an toàn ra cài giúp cô, xong còn đem chiếc kính râm anh mới tháo xuống cài lên đầu Tống Phi Điểu, trước khi thu tay về không quên xoa đầu cô một trận, dùng sức rất mạnh.
Tống Phi Điểu tránh tay anh, bùng nổ: “Tóc em rối rồi! Anh mà còn xoa như vậy nữa em sẽ bị trọc mất!”
Giang Tự bật cười ha ha.
Xe chạy được một lúc, Tống Phi Điểu chợt quay đầu sang: “Sư huynh, chuyện lúc trước em vẫn chưa nói xong…”
Hôm đó cô khom lưng cúi mình xong còn chưa kịp nói gì thêm thì Tony và Diêu Nhược Ngư đã đến tìm, chuyện lúc đó không thể nói tiếp cô định bụng lần này phải tiếp tục.
Tuy nhiên Giang Tự vừa nghe thấy vậy, sắc mặt chợt lạnh đi: “Phi Điểu, em còn nói như vậy nữa sư huynh sẽ giận đấy.”
“…”
“Chuyện đó hoàn toàn không liên quan đến em, hơn nữa cũng qua rồi, sau này không được nhắc lại.”
Tống Phi Điểu nhìn chằm chằm anh chốc lát, sau đó cô rủ mắt xuống “ồ” một tiếng rồi không nói thêm nữa.
*
Nội thành vào giờ tan tầm cao điểm rất đông đúc, Giang Tự lái xe hơn nửa tiếng, cuối cùng rẽ vào một con ngõ sâu hút.
Nơi đây là khu phố cổ, ngóc ngách chằng chịt, có rất nhiều ngôi nhà sân vườn kiểu xưa cổ kính. Nhưng những ngôi nhà cổ kính này không hề cũ nát, vài năm gần đây được tăng cường bảo vệ từ chính phủ, đồng loạt xây thành dãy nhà kiểu cổ điển mang đậm phong cách Trung Hoa, đặt tên là khu Thanh Huy, chiếm một diện tích rất rộng trong khu nội thành tấc đất tấc vàng.
Tống Phi Điểu sinh ra và lớn lên tại đây, nhưng không hay quay về, thời gian ở nhà còn không nhiều bằng ở ký túc xá. Cô giúp Giang Tự xách theo vài túi quà cùng vào nhà, vừa ngẩng đầu đã thấy bố mình đang chơi cờ trong sân với một cụ ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn.
Tống Phi Điểu đặt đồ xuống đi lên trước, đầu tiên chào bố, sau đó cười tít mắt chào hỏi người kia: “Cháu chào ông Đổng.”
“Ây, chào cháu ngoan!” Cụ ông quắc thước trông thấy cô lập tức vui vẻ cười không khép được mồm, lần chuỗi hạt trong tay, nói: “Nhóc con, lâu lắm không gặp, sao lại xinh hơn rồi!”
“Ông Đổng khí sắc hồng hào hơn rồi.”
“Về rồi đấy à.” Bà Tống đang bê đĩa hoa quả đi ra, bà mặc bộ xường xám màu hồng nhạt, dung nhan xuất sắc, dáng người thướt tha, từng động tác nhỏ đều lộ vẻ tao nhã.
Bà đưa mắt nhìn Tống Phi Điểu, sắc mặt chùng xuống: “Đi thay quần áo rồi hãy ra, nói bao nhiêu lần rồi, ra khỏi cổng trường phải chú ý kết hợp quần áo.”
“Cô ạ.” Giang Tự tiến lên một bước ngăn giữa hai người, mỉm cười nói: “Em mang ít chè Phổ Nhĩ đến, có hân hạnh được nhận lời bình phẩm của cô không ạ?” Nói xong không để lại dấu vết mà khẽ nháy mắt với Tống Phi Điểu.
Tống Phi Điểu gật đầu quay người đi, khóe mắt liếc thấy mẹ nhận đồ trong tay Giang Tự, mỉm cười phàn nàn: “Đến chơi là tốt rồi còn quà cáp làm gì.”
Đến khi thay xong quần áo đi xuống, ông cụ Đổng hình như đang định chào ra về, ông Tống giữ ở lại, nói: “Cụ Đổng ở lại ăn cơm đã.”
“Thôi, hôm nay cháu ngoại tôi hiếm khi về ăn bữa cơm, tôi phải về nhà.”
Ông Tống ngạc nhiên: “Thằng bé về rồi sao?”
“Đúng thế.” Thấy Tống Phi Điểu nhìn sang đây, ông cụ Đổng vẫy tay với cô, hỏi: “Nhóc Phi Điểu, cháu còn nhớ cháu ngoại nhà ông không?”
Tống Phi Điểu phân vân lắc đầu, mọi chuyện trước năm sáu tuổi cô không còn nhớ rõ.
Ông cụ Đổng thở dài: “Cũng phải, suy cho cùng bao nhiêu năm rồi không gặp. Nó lớn hơn cháu hai tuổi, cháu gọi nó là anh Tiểu Hỏa, suốt ngày bám dính sau mông nó như miếng da trâu vậy.”
Tống Phi Điểu hết sức nghi ngờ.
“Ôi, cháu đừng hoài nghi!” Ông cụ Đổng mở to hai mắt: “Hồi bé cháu như búp bê vậy, đám trẻ con nghịch ngợm trong khu luôn thích bắt nạt cướp đồ của cháu, có mỗi thằng quỷ nhà ông biết thương người, đứa nào dám động vào cháu nó đẩy ngã đứa đó xuống đất đánh cho một trận. À phải, nó còn vui sướng vơ vét quà vặt khắp nơi khắp chốn cho cháu ăn nữa, dốc trống hộp dụng cụ trong nhà để đặc biệt đựng đồ cho cháu. Năm đó nó một tay dắt cháu một tay xách hộp quà vặt xưng hùng xưng bá trong khu nhà, cái dáng vẻ ấy làm cả đám người lớn chúng ta buồn cười muốn chết!”
Tống Phi Điểu tưởng tượng khung cảnh như vậy, vui vẻ: “Có thể ngày nào đó gặp được người cháu sẽ nhớ lại.”
*
Sau khi tiễn ông cụ Đổng, mấy người ngồi xuống ăn cơm tối. Xưa nay nề nếp gia phong nhà họ Tống rất nghiêm, nhưng cũng không nghiêm đến mức ăn ngủ cấm nói, chẳng qua trong miệng có đồ ăn chắc chắn không thể trò chuyện.
Bà Tống mới ăn được vài miếng đã thôi, dùng giấy ăn lau miệng, đầu tiên nói chuyện một lát với Giang Tự, sau đó nhìn sang Tống Phi Điểu: “Thành tích thi khảo sát thế nào?”
Tống Phi Điểu buộc phải gác đũa: “Vẫn chưa có ạ.”
“Vẫn chưa có?” Bà Tống khẽ nhíu mày: “Lần này chậm quá, đừng có vì thành tích tụt dốc nên giấu giếm đấy.”
“Mẹ có số điện thoại của từng thầy cô bộ môn có thể gọi điện hỏi mà.”
Hiển nhiên bà Tống không muốn nghe cô trả lời, tự mình nói tiếp: “Mẹ xin được ít sách bài tập từ vài người bạn giáo viên có tiếng, lát nữa con nhớ cầm về, cả mấy quyển nhạc phổ cũng mang đi.”
“Vâng.”
“Con lên lớp 11 rồi, đừng lãng phí thời gian vào mấy chuyện vô bổ, biết chưa? Bên phía lãnh đạo nhà trường mẹ thu xếp ổn thỏa cả rồi, bạn học cũng không cần đi lại thân thiết quá, chúng nó tiếp cận con đến hơn phân nửa đều có mục đích, con không có sức giải quyết những quan hệ đó đâu. Còn nữa, mẹ vẫn chưa được gặp cô bé cùng nhóm với con hiện tại, không biết nhân phẩm tính cách ra sao, lần sau dẫn về mẹ xem thử, nếu không được thì đổi…”
Lần này Tống Phi Điểu dứt khoát không nói nửa lời.
Bầu không khí hơi gượng gạo, Giang Tự vừa định nói mấy câu xoa dịu tình hình, ông Tống đột ngột lên tiếng: “Bài hát của nhóm các con là con tự viết lời hả?”
“Vâng.”
“Sau này đừng viết nữa.”
Giang Tự bên cạnh nghe vậy nhíu mày, đang muốn nói gì đó thì Tống Phi Điểu trả lời nhanh gọn: “Vâng.”
Tống Phi Điểu đợi thêm chốc lát, thấy dường như không ai có ý định mở miệng nữa mới cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm.
“Được rồi, đừng ăn nữa.” Bà Tống đẩy đĩa thịt xào ra xa, làm cô gắp hụt: “Toàn là thịt mỡ, ăn vào sẽ béo.”
Tống Phi Điểu quay sang cầm cái cốc thủy tinh gần bên tay, muốn uống một ngụm cà phê nhưng bị ngăn lại: “Đừng uống cái này, sẽ có cao răng.”
Lần này Tống Phi Điểu đẩy ghế ra trực tiếp đứng thẳng dậy: “Con ăn xong rồi, mọi người cứ ăn từ từ.” Nói xong cô bước nhanh ra cửa, trước khi đi còn không quên cầm theo cặp sách.
Giang Tự: “Phi Điểu!”
“Tiểu Giang, ngồi xuống ăn cơm!” Giọng nói nghiêm khắc của ông Tống vang lên sau lưng: “Không biết suy nghĩ, được chiều quen thói! Cứ để nó đi!”
…
Tống Phi Điểu đi về phía trước men theo con đường tường đá, trên mặt không nhìn ra có cảm xúc gì, nhưng từ áp suất tản ra quanh người cô có thể thấy tâm trạng của cô không tốt.
Cất bước thật nhanh ra đến đầu ngõ, Tống Phi Điểu đang định bắt xe taxi về ký túc xá, chợt mặt mày thoáng giãn ra.
Chỗ trạm xe buýt gần đó, cô trông thấy một bóng dáng gần đây mới bắt đầu thân quen.
Tống Phi Điểu nhận mặt người hơi kém nhưng gần như mới liếc nhìn thoáng qua đã nhận ra Lộ Viêm Xuyên. Điều này có thể gán công cho khí chất khó tả trên người anh, hoặc giả… khuôn mặt anh.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lộ Viêm Xuyên, Tống Phi Điểu đã cảm thấy anh là kiểu có thể trực tiếp được người lão luyện như Tony ngắm trúng sau đó thần tốc ký hợp đồng đưa vào Thiên Hoàng.
Khoảng cách vài bước, cô hơi bất ngờ nhìn thân hình một mét tám của Lộ Viêm Xuyên bị một cụ bà lưng còng kéo xuống nửa ngồi nửa quỳ, giọng nói có đôi phần bất đắc dĩ, còn hơi uể oải: “Bà ơi, rốt cuộc bà muốn đi đâu ạ? Đi qua mặt biển là mặt nào?”
Có lẽ cụ bà nặng tai, Tống Phi Điểu không nghe rõ bà nói thế nào, nhưng có thể nghe được Lộ Viêm Xuyên cao giọng ghé đến sát bên tai bà: “Không phải, nơi này thật sự không có xe 21!”
Cụ bà không tin, nhất định muốn tự mình khom lưng run rẩy đi xem bảng thông tin xe buýt.
Lộ Viêm Xuyên đỡ bà: “Bà già rồi mắt kém lưng cũng bất tiện, bà nói rồi con xem giúp bà.”
Bộ dạng anh như thế này có mấy phần khác với ở trường, không còn tận lực thu mình, toàn thân trở nên thoải mái, giống lần đầu tiên anh bước vào lớp 11A2, vừa bắng nhắng vừa nhanh nhẹn.
Trên trạm xe buýt, lần này Lộ Viêm Xuyên nghiêm túc hơn, giơ tay chỉ vào bảng, đọc từng chữ một.
Ráng chiều phác họa đường nét cơ thể anh ra thành một lớp ánh sáng mỏng, mắt, mũi, môi, đường nét mượt mà hoàn hảo, như một bức tranh vẽ chì.
Tống Phi Điểu đứng im bất động tại chỗ dõi theo.
Lộ Viêm Xuyên đang nói chuyện với cụ bà, không biết sao tự nhiên quay đầu ra, mắt đối mắt với Tống Phi Điểu vẫn luôn nhìn chằm chằm anh đến mức mê mẩn.
Hết chương 14.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...