"Bản thảo của cậu chúng tôi thật sự không làm gì được." Giọng một phụ nữ truyền tới từ phía bên kia điện thoại: "Không phải chúng tôi không nhận, tôi với cậu đã hợp tác ba năm rồi, cần gì phải lừa cậu chứ."
Thanh niên bật loa ngoài, dựa lưng vào sô pha, hai mắt khẽ cụp xuống, hàng mi dài tạo thành một bóng râm nho nhỏ ngay dưới mắt, nhẹ giọng hỏi: "Có thể cho tôi một lý do không? Nếu bên trong có điều gì vi phạm, thì tôi sẽ cố gắng sửa lại."
"Bản thảo rất tốt, nói thật, tôi rất hiếm khi đọc được bản thảo nào có chất lượng tốt như vậy." Người ở đầu bên kia nói xong lại im lặng một lúc lâu, cuối cùng thở dài: "Nhưng cậu biết rồi đó, không ai chấp nhận một quyển sách được viết bởi nhà văn mang tiếng đạo văn cả, xuất bản nhất định sẽ lỗ vốn."
Đạo văn.
Thanh niên suy xét hai chữ này thật kỹ.
Cậu phải đội cái nồi này gần một năm trời rồi, ở cái thời đại chú trọng quyền sở hữu trí tuệ này, chỉ cần dính chút vết nhơ đạo văn, thì sẽ không ngừng bị mắng chửi, cả đời cũng đừng mong ngóc đầu lên được.
Cậu đã phải gánh hai chữ này quá lâu, lâu đến nỗi chính cậu cũng tưởng nó là thật.
"Cảm ơn cô." Thanh niên nói: "Vậy tôi cúp máy trước đây."
Người phụ nữ "ừ" một tiếng, thanh niên đang định cúp máy, thì người bên kia đột nhiên mở miệng: "Thầy Dụ."
"Sao thế?"
"Hợp đồng của chúng ta cũng sắp hết hạn rồi." Người phụ nữ ấp úng nửa ngày trời, mới do dự nói: "Chuyện đó...."
Dụ Thu: "Tôi hiểu ý của cô.
Tôi sẽ tìm được nhà xuất bản khác trước, cô không cần lo lắng đâu."
Bên ngoài cửa sổ mây mù dày đặc, chẳng có lấy một tia nắng mặt trời.
Cửa sổ không đóng chặt, một luồng gió mạnh làm nó mở tung ra, cơn gió cuối tháng chín cuốn lá khô bay vào trong phòng.
Dụ Thu cúp điện thoại, vươn vai đứng dậy đóng cửa sổ.
Đồng hồ hiển thị 5:43 PM.
Đồ ăn trong bếp sắp hết rồi, mà đặt ship thì lại quá mắc, gần đây cậu đang hết tiền, quả thực là có chút túng thiếu.
Dụ Thu mặc áo khoác vào, nhưng tìm mãi chẳng thấy ô đâu, chỉ đành cầu nguyện ông trời sẽ không đổ mưa quá sớm.
Vừa định đi ra ngoài, ánh mắt chợt lướt qua quyển sách dày cộp đang nằm ngay ngắn ở trên bàn.
Trên bìa có ba chữ đen được viết bằng bút máy 一一 Thành Vô Biên.
Bên dưới còn viết hai chữ "Dụ Thu".
Vừa kiêu ngạo lại đầy trang trọng.
Dụ Thu đứng lại, cầm lấy quyển sách, bàn tay thoăn thoắt lật đến phần kết cục.
"Cuối cùng hắn cũng tin bản thân đang bị mắc kẹt trong thành phố này, dẫu cho hắn nghĩ rằng, ngước mắt lên là vũ trụ bao la, cúi đầu xuống sẽ nhìn thấy khuôn mặt người mình yêu nhất đã lãng mạn quá đỗi lãng mạn.
Chỉ là hắn vẫn cảm thấy mệt mỏi 一一 đã lâu lắm rồi hắn không thấy được tự do, tự do đến từ người hắn yêu."
Cậu tiện tay ném bản thảo vào sọt rác.
Không có người đọc, một mình hưởng thụ cũng chẳng có nghĩa lý gì sất, thà bán giấy vụn còn hơn.
Trong siêu thị người người chen chúc, cũng không vì trời sắp mưa mà giảm bớt chút nào.
Dụ Thu nhìn đoàn người xếp thành một hàng dài phía trước, có chút nhức đầu.
Cậu giơ tay lên nhìn đồng hồ.
Hai mươi phút sau, nhân viên bán hàng quét rau cần tây rồi đặt vào trong túi: "50.6 tệ."
Dụ Thu trả tiền mặt, một hào bốn đồng xu được thối lại phát ra những tiếng leng ca leng keng trong túi quần.
Còn chưa kịp bước ra khỏi siêu thị đã nghe thấy tiếng mưa rào rào như trút nước, Dụ Thu đẩy cửa ra, nhìn làn mưa trước mặt mà đau đầu.
Trời mưa thật lớn.
.
T????u????ệ???? cop ????ừ ????????a????g + ????????ùm???????? u????ệ????.v???? +
Mưa to thế này thường không kéo dài quá lâu.
Dụ Thu nhẹ nhàng đặt đồ ăn đã mua xuống đất, bên trong có trứng gà, nếu làm vỡ thì tiếc lắm.
Sau một hồi đứng nghịch điện thoại, Dụ Thu ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ nhìn cơn mưa không hề có chút dấu hiệu suy giảm nào kia, trời sắp tối rồi, nếu còn không về, nói không chừng đến đường đi cũng chẳng thấy rõ ấy chứ.
Cậu nhét điện thoại vào túi quần, xách đồ ăn lên, chuẩn bị đi về.
Trời mưa tầm tã, chẳng mấy chốc cả người Dụ Thu đã bị xối ướt nhẹp, khiến cho cậu có xúc động muốn chửi tục.
Khung cảnh phía trước hoàn toàn mờ mịt, cảm giác mưa tạt vào người có hơi lạnh, Dụ Thu nghĩ thầm 一一 may mà đã cột chặt túi nilon, nếu để nước thấm vào thì phiền to.
Trước mặt bỗng nhiên có một chiếc xe bật đèn sáng rực, sau đó từ từ lùi ra sau, Dụ Thu đành phải dừng lại, chờ cho xe đi qua.
Mưa tạt vào mặt theo cằm chảy vào trong quần áo, chiếc áo len đen dính sát vào cơ thể, cậu khẽ liếm môi, cảm giác nước mưa có mùi lành lạnh giống như kim loại.
Ô tô chầm chầm lùi ra xa, ánh đèn pha sáng chói bất chợt rọi tới khiến Dụ Thu chẳng mở nổi mắt.
Cậu nhíu mày đưa tay chắn ánh sáng.
Đột nhiên, cơn mưa trên đầu ngừng rơi.
Dụ Thu mở mắt ra, nhìn thấy một chiếc ô màu đen, một bàn tay trắng nõn với khớp xương rõ ràng đang cầm chặt cán ô.
".....".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...