"Anh Nghiêm, tôi cảm thấy mình vẫn nên đền tiền cho anh".
Nghiêm Minh Hữu bật cười: "Cô Trắc định đền cho tôi bao nhiêu?"
Trắc Vịnh Thiển nhất thời không biết nói thế nào, nhìn chiếc xe của anh chắc chắn sau khi đền cho anh xong bản thân cô sẽ thành ăn mày mất.
Cô thở dài rồi quay sang nhìn anh: "Hay là anh cho tôi một con số đi".
"Anh thấy chiếc xe của tôi và anh khác nhau thế nào rồi đó, tuy là tôi không thể đền cho anh một lần được nhưng mà..ừm tôi có thể trả theo từng khoản nhỏ, thế nên anh Nghiêm cứ cho tôi một ngày cụ thể và một con số cụ thể là được rồi".
Nghiêm Minh Hữu kiên nhẫn lắng nghe Trắc Vịnh Thiển đang như làm một bài thuyết trình, sau đó anh nói:
"Cô Trắc nhìn tôi giống người thiếu tiền lắm sao?"
"Tất..tất nhiên là không rồi" Vịnh Thiển nhanh chóng đính chính.
Cô mỉm cười nhìn anh: "Tôi biết anh không thiếu nhất chính là tiền nhưng mà với tôi thì...ừm nói sao ta? Ý tôi là dù tôi là một đứa dân đen nhưng điều tôi sợ nhất chính là mắc nợ người khác, thế nên anh chỉ cần để cho tôi trả tiền cho anh xong sau đó tôi sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, anh cứ yên tâm".
Trắc Vịnh Thiển nghĩ với một cô gái luôn lải nhải như vậy trước mặt Nghiêm Minh Hữu thì chắc chắn anh ta sẽ không làm gì cô đâu.
Nhưng mà với Nghiêm Minh Hữu lại khác, anh nhìn dáng vẻ gấp rút trả tiền của cô gái trước mặt anh cảm thấy rất đáng yêu.
Anh không nói gì, lấy điện thoại từ trong túi áo khoác sau đó bấm gọi cho một người.
"Hạo Tần, tôi gửi định vị cho cậu, khi nào rảnh thì lái xe đến đây đó tôi".
Sau khi gọi cho Hạo Tần, anh liền gọi cho bên bảo hiểm.
Rồi anh cúp máy. Nhìn sang Vịnh Thiển đang nhìn anh với vẻ chờ đợi. Nghiêm Minh Hữu nói với cô:
"Bên đường có một quán nước, chúng ta qua bên đó nói chuyện".
Trắc Vịnh Thiển ngơ ngác nhìn theo rồi chạy theo anh rồi chợt dừng lại: "Nhưng mà còn chiếc xe?".
"Tôi gọi bảo hiểm rồi"
Trong quán cafe ở thị trấn
Nhân viên phục vụ mang một ly cafe đen không đường và một ly trà ô lông cho bàn của Nghiêm Minh Hữu và Trắc Vịnh Thiển.
Trắc Vịnh Thiển nhìn người đàn ông ngồi ở đối diện, cô lên tiếng: "Anh Nghiêm, chuyện khi nãy tôi nói với anh...".
"Tôi đâu có muốn cô biến mất". Nghiêm Minh Hữu ngắt lời của cô.
"Hả? Ý anh là sao?"
Nghiêm Minh Hữu nhìn vào đôi mắt tam bạch xinh đẹp của Trắc Vịnh Thiển, anh ôn hoà nói:
"Tôi bắt đầu hứng thú với em rồi, Trắc Vịnh Thiển".
Trắc Vịnh Thiển vẫn ngồi đó nhìn anh, cô định lên tiếng thì đã nghe thấy anh nói tiếp:
"Trắc Vịnh Thiển, 23 tuổi, tốt nghiệp trường ngôn ngữ và nghỉ học ở viện điện ảnh vào đầu năm ba, gia đình phá sản và hiện tại đang là một chuyên viên trang điểm".
"Anh điều tra tôi?". Chân mày của cô hơi nhíu lại.
Nghiêm Minh Hữu vẫn điềm tĩnh: "Với tôi tìm hiểu một người không khó, huống gì tôi là Nghiêm Minh Hữu".
Phải rồi, Trắc Vịnh Thiển quên mất người ngồi trước mặt cô là 'Thái tử gia' của Nghiêm thị.
Cô hít thở một chút rồi nở một nụ cười thật công nghiệp:
"Ừm..anh Nghiêm, có điều này tôi muốn nói với anh, tôi với anh không phải là đối tượng phù hợp đâu, tôi cảm thấy tốt nhất chúng ta nên nói về chuyện xe cộ khi nãy thì hơn".
Nghiêm Minh Hữu vẫn tiếp tục nhìn cô, dường như trước mặt anh bây giờ cô đã quay lại với dáng vẻ điềm tĩnh kia.
Trắc Vịnh Thiển thấy anh không nói gì liền tiếp tục nói:
"Hay là như vậy đi, nếu anh không thể cho tôi một con số vậy tôi sẽ liên hệ với bảo hiểm để hỏi sau đó tôi sẽ gửi lại tiền cho anh, anh cứ cho tôi số tài khoản của anh là được rồi".
Một lát sau, Nghiêm Minh Hữu mới chịu lên tiếng:
"Tôi không cần em bồi thường cho tôi, em chỉ cần đi ăn hoặc là đi chơi cùng tôi vài ngày là được".
Cô sau khi nghe anh nói như vậy liền đứng lên, cô nhìn anh mỉm cười:
"Anh Nghiêm, chuyện tiền bồi thường tôi sẽ gửi lên công ty của anh, còn chuyện anh nói thì thôi khỏi đi"
Cô cúi đầu chào anh rồi nói: "Tôi còn có việc, tôi xin phép".
Đi ra ngoài Trắc Vịnh Thiển không thấy chiếc Toyota của cô ở đâu liền biết bên bảo hiểm đã mang đi. Vì thế cô đành đi xe bus để về lại thành phố S.
Lúc này trong quán chỉ còn một mình Nghiêm Minh Hữu ngồi đó. Không hiểu tại sao anh lại rất tò mò về cô gái tên Trắc Vịnh Thiển này.
Loay hoay cũng trôi qua hai ngày, cũng đến đầu tháng hai, vì thế khí trời càng ngày càng lạnh hơn.
Tại tiểu khu
Trắc Vịnh Thiển vẫn đang ngồi trang điểm, sự kiện tham gia cùng Thịnh Nhuế Lan lần này cô chỉ trang điểm tập trung vào phần môi của cô theo ý của Nhuế Lan đã nói.
Cô chọn một thỏi son đỏ sau đó tô lên môi.
Sau khi chuẩn bị xong, Vịnh Thiển liền mang một đôi giày cao gót đế đỏ cầm lấy ví rồi đi đến sự kiện.
Sự kiện ra mắt mỹ phẩm
Buổi ra mắt thương hiệu mỹ phẩm lần này là sự kiện ra mắt do tập đoàn Giang thị tổ chức.
Giang thị là tập đoàn về sản xuất dược mỹ phẩm nổi tiếng. Tập đoàn có hơn năm mươi cửa hàng bán lẻ tại thành phố S và các thị trấn lân cận. Được biết, sự kiện lần này là do vợ của chủ tịch Giang thị, bà Nghiêm Thương Lan đứng ra tổ chức, quy tụ các nhân vật trong giới thượng lưu và các minh tinh, ngôi sao mạng xã hội nổi tiếng khác.
Không gian sự kiện được trang trí giống như một quán bar ở những năm chín mươi. Toàn bộ ánh đèn đều là gam màu vàng nhạt tạo nên sự sang trọng và bí ẩn.
Khi Trắc Vịnh Thiển bước vào không gian này phải công nhận: "Người giàu làm việc thật chỉnh chu".
Nếu không phải có những lọ mỹ phẩm được trưng bày ở đây thì cô còn nghĩ bản thân đang lạc về những năm rất lâu về trước.
Sự kiện này là sự kiện thu hút giới truyền thông rất nhiều. Bắt đầu từ một tuần trước khi sự kiện bắt đầu thì thông tin về sự kiện mỹ phẩm lần này luôn là chủ đề 'hot' nhất trên các nền tảng mạng xã hội.
Cô và Thịnh Nhuế Lan tìm được một góc bàn để nghỉ chân sau khi đã đi dạo xung quanh xem mỹ phẩm. Vì bản thân là một người làm về mảng sắc đẹp nên với Trắc Vịnh Thiển đây cũng xem như là cơ hội để cô được biết thêm một loại mỹ phẩm làm đẹp mới.
Thịnh Nhuế Lan đứng bắt đầu than vãn: "Trời ơi, mình mỏi chân muốn chết rồi".
"Cậu cố gắng một chút, hay là chúng ta về sớm". Trắc Vịnh Thiển khẽ nhấp một ít rượu.
Nhuế Lan nghe vậy liền lắc đầu: "Không không không, mình còn chưa chào hỏi Giang phu nhân, bây giờ mà quay về sẽ bị cạo đầu mất".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...