Sau ngày làm việc đầu tiên Lam Kim Ngọc mới biết, hóa ra Trần Mỹ Mỹ lại có nhiều tai tiếng đến vậy, gần như cô không có bất cứ ưu điểm nào, ngoài nhiều tiền ra thì không có gì khác, hết ăn lại nằm không nói, lại còn ngoáy mũi lúc ăn cơm, đi đứng thì như tảng mỡ heo di dộng, thậm chí, còn trơ mặt theo đuổi Phó Bách Niên, tự cho mình là vị hôn thê của người ta, nhưng cuối cùng lại bị Phó Bách Niên từ chối.
Sống lại, nhưng phải tồn tại trong cơ thể một cô gái không có tiền đồ thế này, Lam Kim Ngọc tự thấy tương lai của mình mù mịt.
Lúc trước, công ty giải trí Lam Đình ký hợp đồng với Trần Mỹ Mỹ là vì giao tình giữa Trần gia và Phó gia, còn Trần Mỹ Mỹ ký hợp đồng với Lam Đình là vì cô muốn theo đuổi Phó Bách Niên, kiểu như gần quan được ban lộc, nên trong bản hợp đồng, điều khoản về công việc được nhắc đến rất ít, mà có lẽ về phía Lam Đình cũng chẳng trông mong kiếm được tiền từ một người ‘lực lưỡng’ như vậy, thế nên ở công ty, Trần Mỹ Mỹ rất nhàn hạ.
Ngày đầu tiên đi làm, Lam Kim Ngọc cầm ly cà phê đi đi lại lại trong phòng làm việc, nhưng vì quá mập nên cô làm gì cũng vướng víu. Rồi có một cô gái ăn mặc hợp thời đi đến trước mặt cô, ngắt má cô một cái: “Sao lại rảnh rỗi ở lại đây vậy? Không lẽ hôm nay Phó tổng của chúng ta không tới sao? Đâu có? Sáng nay rõ ràng tôi có thấy Phó tổng, không lẽ anh ấy đi ra ngoài rồi?”
Nghe vậy, Lam Kim Ngọc tức giận đáp lại: “Chẳng lẽ tôi sinh ra trên đời này chỉ để quan tâm tới Phó Bách Niên thôi sao?”
Cô gái này trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy!”
Ánh mắt đầy nhiệt huyết của Lam Kim Ngọc tối sầm lại.
Cô nhếch mày lên, sau đó, nghiêm túc đáp: “Nếu cô thật sự cho là vậy, thì cô đã hoàn toàn sai rồi, mục tiêu sau này của tối chính là trở thành một diễn viên xuất sắc.”
Nhưng rất nhanh, Lam Kim Ngọc đã sực nhớ tới gương mặt bánh bao của Trần Mỹ Mỹ, với một dung mại thế này, cô nói gì cũng chẳng ai tin, thậm chí còn xem đó là một chuyện khôi hài.
“Ha ha ha ha!”
“Ôi, tôi không nghe nhầm chứ, Trần Mỹ Mỹ, hôm nay cô bị sao vậy, ma nhập sao?”
Cô ấy đang dặm phấn, nhìn Trần Mỹ Mỹ qua gương đầy khinh thường, mặt cô ấy lúc này trông rất đanh đá.
Cô là Từ Cẩm Ca, một nghệ sỹ có chung người quản lý là Vy Vy với Trần Mỹ Mỹ, con gái của một đại gia bất động sản, kiêu căng hống hách, chẳng xem ai ra gì. Trước đây, Trần Mỹ Mỹ suốt ngày chỉ lo theo đuổi Phó Bách Niên, không quan tâm gì đến công việc, thế nên những hợp đồng quảng cáo hay đóng phim của cô đều được Vy vy giao cho Từ Cẩm Ca, mà Trần Mỹ Mỹ cũng chẳng để ý chuyện này.
Thực tế thì, dù Trần Mỹ Mỹ có muốn thì cũng không nhận được vai quan trọng nào, trừ khi người cha giàu có của cô lên tiếng.
Còn bây giờ, mục tiêu của cô không phải là Phó Bách Niên, những gì cô đã có trước đây, cô sẽ lấy lại cho bằng hết. Đã là của cô, thì dù cô có bỏ đi cũng không để nó rơi vào tay của một hung thủ giết người.
Lam Kim Ngọc khẽ thở dài: “Phải, nhưng phụ nữ càng có sự nghiệp mới càng thu hút, bấy lâu nay Phó Bách Niên chẳng đoái hoài gì tới tôi, nên tôi nghĩ rồi, tôi sẽ thay đổi bản thân, tập trung vào công việc, tôi tin rằng ngày tôi đạt thành tựu trong sự nghiệp cũng là ngày Phó Bách Niên sẽ bị tôi hấp dẫn.”
Từ Cẩm Ca xùy một tiếng: “Để xem lúc cô giảm cân xong thì Phó Bách Niên có thèm nhìn cô một cái không.”
Lam Kim Ngọc cười tít mắt: “Tôi là dạng phụ nữ kiếm ăn bằng gương mặt sao? Chỉ những người không có thực lực mới suốt ngày soi gương trang điểm thôi.”
Trần Mỹ Mỹ vốn được xem là một cô gái mặt dày, nên trong cơ thể của Trần Mỹ Mỹ, cô cũng chẳng sợ bị chỉ trích thêm nữa, dù sao thì cũng chẳng ai biết cô là Lam Kim Ngọc.
Rồi bất chợt cô lại chuyển đề tài: “Nhưng Cẩm Ca của chúng ta nói cũng đúng, việc đầu tiên của tôi phải là giảm cân.”
Dứt lời, cô đặt ly cà phê xuống rồi đi thẳng ra ngoài, để lại mấy người đưa mắt nhìn nhau.
“Trần Mỹ Mỹ nói thật sao?”
“Thật gì chứ, chắc chỉ nói cho vui thôi.”
...
Tầng mười tám, văn phòng của tổng giám đốc.
Trên mặt bàn là một xấp ảnh, đều là của những người mũm mỉm khó nhìn, càng xem sắc mặt của người đàn ông càng khó chịu.
“Cậu thật sự muốn tôi chọn một người trong số này? Bộ công ty chúng ta hết người rồi sao?”
Trầm Dục nhún nhún vai, bình thản: “Chịu thôi, ‘nước mắt ngàn năm’ là một chương trình thường niên, công ty chúng ta cũng đã đầu tư không ít, mỗi một vai diễn đều được tuyển chọn thật kỹ càng, những bức ảnh trong tay cậu đều là những người tốt nhất trong công ty chúng ta rồi đó.”
Phó Bách Niên bực mình gõ gõ tay lên bàn: “Sao ai cũng mập vậy?”
Trầm Dục đáp lại: “Thì do đạo diễn yêu cầu mà, đây không phải là một vai diễn bình thường, mà là một vai có chiều sâu, lại cần phải có một ngoại hình đặc biệt, phải chọn từ trong cty của chúng ta.”
Nghe đến đây, trong đầu Phó Bách Niên hiện ra một cô gái tròn trịa, cùng với đôi mắt híp lại mỗi khi cười.
Anh trầm mặt, sau đó dời mắt khỏi xấp ảnh, lên tiếng hỏi Trầm Dục: “Chỉ là một vai phụ mà lại bảo tôi chọn? Cậu nghĩ tôi rảnh lắm sao?”
Trầm Dục cười ‘ha ha’, ngại ngùng sờ sờ mũi, sau đó lấy một bức ảnh trong túi áo ra: “Thôi được rồi, tôi nói thật vậy, thật ra công ty chúng ta đã có một người được chọn, chính là Trần Mỹ Mỹ, nhưng tôi nghĩ để Trần Mỹ Mỹ nhận vai sẽ là một quyết định sai lầm, nhưng nếu loại cô ấy, tôi e cô ấy sẽ giết cả công ty mất… Thế nên... phiền Phó tổng đưa ra quyết định, chỉ cần là quyết định của Phó tổng thì dù không vui cô ấy cũng sẽ chấp nhận.”
Nghe vậy, mắt Phó Bách Niên chợt sáng lạnh.
“Cậu muốn đưa tôi ra làm bia đỡ đạn?” Giọng nói tràn đầy nguy hiểm.
Trầm Dục liên tục xua tay: “Không không, ai lại dám để Phó tổng oai phong lẫm liệt làm bia đỡ đạn được chứ!”
Một giây sau, Trầm Dục thu lại nụ cười giả lả, nghiêm túc hỏi: “Anh… anh muốn chọn Trần Mỹ Mỹ sao?”
Phó Bách Niên suy nghĩ một lát, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn thành từng nhịp nặng nề.
Đúng lúc Trầm Dục tính quay đi thì Phó Bách Niên lên tiếng: “Loại Trần Mỹ Mỹ đi, cậu tự chọn lấy một người phù hợp là được, về phần Trần Mỹ Mỹ, nếu cô ấy có hỏi thì bảo đây là quyết định của tôi.”
“Không thành vấn đề.”
Mục đích đã thành, Trầm Dục tiện tay ném bức ảnh của Trần Mỹ Mỹ vào thùng rác rồi quay người rời đi, vừa ra đến cửa lại nghe giọng Phó Bách Niên buồn bã: “Cuối tuần này là lễ tang của cô ấy, tôi muốn đích thân đến viếng.”
Không khí trong phòng vì câu nói này mà trở nên nặng nề.
Tĩnh lặng một lúc lâu, Trầm Dục mới nhỏ giọng đáp: “Được rồi, để tôi thu xếp.”
“Không cần đâu, tôi đi một mình.”
Rời khỏi phòng, Trầm Dục lặng lẽ đứng bên cửa sổ ngoài hành lang, nhìn xa xăm về phía chân trời, thở dài thườn thượt.
Thích một người lâu như vậy, nhưng lại không dám nói ra, chỉ vì cô ấy đã tuyên bố ‘hiện tại tôi không muốn nghĩ tới chuyện yêu đương’, muốn quan tâm cô ấy, nhưng lại không tự mình làm, mà để cho một tổng giám làm thay… rõ ràng, đã chuẩn bị một buổi tỏ tình lãng mạn, hoa hồng cũng đã đặt, vậy mà... người đã không còn nữa...
Haizz, bao nhiêu tâm huyết đổ sông đổ biển vậy sao?
Người dịch: Nguyệt Ái (Ớt’s team)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...