Là một người mẹluôn quan tâm vun vén cho con trai, bà Phó đã có một hành động đầy ý đồ, vào ngày đầu tiên Phó Bách Niên xuất viện, bà vịn cớ trời đã khuya, con gái đi một mình ngoài đường rất nguy hiểm, để Lam Kim Ngọc về nhà mình, và dĩ nhiên, Lam Kim Ngọc không thể từ chối được.
Phó Bách Niênvốn tính phản đối: Ai dám làm gì cô ấy chứ, to con như vậy, có gì mà không an toàn.
Nhưng đã bị bà Phó ngăn lại, nên không thôi.
Sáng ngày hôm sau, Lam Kim Ngọc thức dậy chuẩn bị ra ngoài chạy bộ, vừa tới cửa đã thấy một người đứng sẵn khiến cô giật bắn người, bà Phó ăn mặc chỉnh tềnhìn cô đầy âu yếm.
“Mỹ Mỹ đã dậy rồi à? Mau xuống ăn sáng rồi còn đi nữa con!”
“Đi?Đi đâu vậy bác?”
Bà Phó không trả lời mà chỉ cười bí hiểm, sau đó, bà qua phòng của Phó Bách Niên, gõ cửa rất mạnh: “Dậy đi, đến giờ ăn sáng rồi!”
Lam Kim Ngọc vội cản: “Bác ơi, không cần gọi nữa, chúng ta xuống ăn sáng thôi, Phó Bách Niên ra ngoài từ sớm rồi, hình như là đến công ty.”
Vậy mà vừa ăn sáng xong thì Phó Bách Niên đã về, có vẻ như là bị gọi về. Vừa vào cửa, anh đã hỏi: “Mẹ, ruốt cuộc là có chuyện gì vây? Mẹ gọi con về gấp vậy chỉ để nhìn TRần Mỹ Mỹ ăn thôi sao?”
Nghe anh nói vậy, Lam Kim Ngọc suýt sặc.
“Thậtsự không phải tại em đâu!” Cô giải thích.
Phó Bách Niên quay sang nhìn cô, còn bà Phó vừa xoa lưng cô vừa tươi cười: “Hôm nay có mộtviệc rất quan trọng cần sự có mặt của cả hai đứa, mẹ báo cho bác Trần rồi, lát nữa chúng ta cùng đi!”
“Báo cho bác Trần?Mẹ,việc mà mẹ nói… không phải là đăng kí kết hôn chứ?”
Lam Kim Ngọc trợn chừng hai mắt, buột miệng thốt lên: “Nhanh vậy sao? ‘Nước mắt ngàn năm’ còn chưa bấm máy mà đã đi đăng ký kết hôn rồi sao! Làm vậy… có ổn không?”
Bà Phó ngơ ngác: “Nước mắt ngàn năm cái gì chứ?”
Phó Bách niên vộichen vào: “Được, vậy thì hôm nay đi!”
Lam Kim Ngọc đặt đũa xuống, bước tới chỉnh lại cà vạt cho Phó Bách Niên, mỉm cười hỏi: “Phó tổng, còn vai diễn của em thì sao? Em vẫn chưa nhận được kịch bản, sao có thể đăng ký kết hôn chứ?”
Cô nói rất nhỏ với giọng điệu dịu dàng, nhưng thực chất là đang nghiến răng nghiến lợi.
Phó Bách Niên kéo kéo lại cà vạt của mình, nghiêm mặt nói: “Đăng kí trước đã!”
Không ngờTrần Mỹ Mỹ nàyđã có mưu đồ từ trước, đăng ký kết hôn chỉ là phụ, mục đích chính của cô là vai diễn, hơn nữa, mà chỉ là một vai phụ không đáng giá, anh cảm thấy, càng ngày anh càng không hiểu nổi cô.
Ngay lúc đây, một cảm giác kỳ lại xâm chiến lấy Phó Bách Niên, khó mà hình dung, và căn nguyên của loại cảm giác khó hịu này, không ai khác, chính là Trần Mỹ Mỹ.
Trong khi hai người đang nói qua nói lại thì bà Phó đi tới, kéo họ ngồi xuống bàn ăn: “Trời đánh tránh bữa ăn, ăncho xong đi rồi muốn nói gì thì nói.”
Bữa sáng vừa xong cũng là lúc đại gia giàu đổ vách, ông Trần tới, ông rất gầy, khác hẳn với Trần Mỹ Mỹ, ông để râu dài, tay chống ba toong, trên người mặc một bộ âu phục màu xám đậm, tinh thần rất tốt.
Ông vừabước vào cửa, Lam Kim Ngọc đã thấy vô cùng căng thẳng, cô ở trong cơ thể Trần Mỹ Mỹ, và đây cũng là lần đầu tiên cô được nhìn thấy cha đẻ của cơ thể này, nói không căng thẳng là nói dối.
Quan hệ giữa bà Phó và ông Trầnvô cùng thân thiết, họ ngồi trên ghế sofa nói chuyện cùng nhau, còn bàn đến cả chuyện hưởng tuần trăng mật ở đâu, rồi nên có mấy đứa cháu, thậm chí, sau này chúng nó học trường nào, càng nói càng xa vời.
Lam Kim Ngọc cười kéo kéo tay Phó Bách Niên lên lầu.
“Phó Bách Niên, tôi thấy hơi căng thẳng!”
Phó Bách Niên đút tay vào túi quần, thờ ơ liếc nhẹ cô một cái, sẵn giọng: “Người phụ nữ nào cũng phải trải qua chuyện này, không cần căng thẳng!”
Anh ta đang nói về việc đăng kí kết hôn, còn Lam Kim Ngọc lại đang đề cập tới ông Trần. Vừa nhìn đã biết ông Trần không phải người dễ qua mặt, lỡ như ông phát hiện có một linh hồn khác đang tồn tại trong cơ thể của con gái mình, thì phải làm sao đây?
Đúng chín giờ, mọi ngườiđã có mặt bên ngoài cục dân sự,điều này đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Lam Kim Ngọc chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cô cùng người đàn ông này sẽ đứng ở đây, anh ưu tú, có rất nhiều cô gái vây quanh, nhưng anh lại không yêu cô, còn cô thì đã bắt đầu rung động, có câu, ‘hôn nhân là nấm mồ của tình yêu’, nhưng giữa cô và anh, lại không có thứ gọi là ‘tình yêu’.
Lam Kim Ngọc thở dài, thì thầm vào tai Phó Bách Niên: “Phó Bách Niên, dù anh không thích tôi,nhưng kết hôn rồi anh phải đối xử tốt với tôi đó, đời này còn chưa kịp yêu ai đã bị lôi vào nấm mồ hôn nhân rồi.”
Phó Bách Niên nhìn người phụ nữ đang đi cạnh mình, nắng chiếu vào người cô như phủ một vầng hào quang dịu nhẹ, ánh mắt cô sáng ngời, thuần khiết, khoảnh khắc này, anh bỗng thấy người phụ này không phải là Trần Mỹ Mỹ. Trần Mỹ Mỹ chanh chua mà anh từng biết sẽ chẳng bao giờ nói chuyện với anh nhẹ nhàng như thế, cô sẽ túm lấy cổ áo của anh mà đe dọa: ‘Phó Bách Niên, nếu anh đã cưới bà đây rồi thì không được trêu hoa ngẹo nguyệt bên ngoài nữa, không được thả thính lung tung, nếu tôi mà biết anh trêu ghẹo con gái nhà người ta, thì coi chừng nắm đấm của tôi đó.’
Phải! Trần Mỹ Mỹ mà anh biết, chính là như vậy.
Nên, cô gái trước mặt anh, đã biến đổi rồi.
Ánh mặt trời chiếu vào mắt khiến anh như choàng tỉnh, một lúc sau anh mới gật đầu: “Ừ!”
Nhân viên làm thủ tục là một cô gái trẻ, khi nhìn thấy Phó Bách Niên,khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng ửng hồng, có vẻ như Phó Bách Niên rất cuốn hút, cô gái kia cứ tranh thủ nhìn trộm lúc anh không để ý, rồi mới quay qua nhìn Lam Kim Ngọc.
“Anh* chắc chắn hôm nay muốn đăng kí kết hôn chứ?”
Lam Kim Ngọc gật đầu: “Tôi chắc chắn!”
*Trong tiếng Trung, /ni/ là từ chung chỉ ngôi thứ hai, ở đây, cô nhân viên muốn hỏi Phó Bách Niên, nhưng Lam Kim Ngọc lại hiểu nhầm là cô ấy đang hỏi cô.
Sau đó là một cảnh vô cùng xấu hổ, cô gái trẻ chỉtay vào Phó Bách Niên rồi nói với Lam Kim Ngọc: “Tôi đang hỏi anh ấy!”
Lam Kim Ngọc ngượng chín mặt: “Phó Bách Niên, anh không muốn sao?”
Phó Bách Niên trả lời, thái độ như bị ép: “Anh sợ em không muốn thôi.” Thái hậu đang nhìn chằm chằm, anh dám nói không sao?
Saukhi điền xong hết thông tin, đối chiếu, chụp ảnh đâu vào đấy, Lam Kim Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm, cô cảm thấy mọi chuyện như một giấc mơ, từ việc cô chết, hồi sinh và ngày hôm nay đăng kí kết hôn.
Đến tận lúc cô gái kia lên tiếng,Lam Kim Ngọc mới tỉnh mộng.
Cô ấy nói một câu: Hẹn gặp lại lần sau!
Trong đầu Lam Kim Ngọc lúc này như có hàng vạn con tuấn mã chạy qua.
Người dịch: Cốm (Ớt’s team)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...